“Bé nói thử, cho chú làm ba của bé được không hả?” Lâm Hoàng Phong trưng bộ mặt nghiêm túc nhìn Đỗ Thanh Vy.
Đỗ Thanh Vy làm ra vẻ quả nhiên như thế, sau đó tỏ vẻ khó xử.
"Chú Phong, chắc chú không đùa đấy chứ, thực ra cháu không có ba, là chú đang an ủi cháu đúng không!"
Lâm Hoàng Phong bị dáng vẻ của cô bé làm cho bật cười: "Thanh Vy, chú biết trong lòng cháu oán hận chú, nhưng chú thật sự rất muốn đưa mọi người về."
Đỗ Thanh Vy nghiêng đầu: “Thật ra cháu có thể nhìn ra chú thật sự rất thích mẹ cháu, nhưng tại sao mẹ cháu không cùng về với chú vậy?"
Câu nói của Đỗ Thanh Vy khiến Lâm Hoàng Phong băn khoăn không biết nên trả lời như thế nào, anh thở dài, xoa xoa cái đầu bé xíu của cô bé.
"Thanh Vy ngoan, là ba phạm sai lầm, cho nên mẹ con không muốn ngó ngàng tới ba."
Đỗ Thanh Vy dường như đã chấp nhận Lâm Hoàng Phong là ba mình, có lẽ mối quan hệ huyết thống vốn dĩ không thể tách rời.
Huống hồ, Lâm Hoàng Phong trông rất đẹp trai, thậm chí còn đẹp hơn cả Chú An, cũng không phải không có khả năng làm ba của cô.
Nếu để Đỗ Minh Nguyệt biết, cô bé chỉ vì mỗi cái lý do này mà tha thứ cho Lâm Hoàng Phong, chắc cô sẽ bị chọc cho tức chết.
"Thế, chú muốn Thanh Vy giúp chú không?"
Lâm Hoàng Phong nhìn Đỗ Thanh Vy một hồi, dường như bị câu nói này của cô bé chọc cười, lúc anh mỉm cười, khiến Đỗ Thanh Vy không nhịn được mà muốn bổ nhào tới anh.
Một người đẹp trai như vậy, lẽ nào mẹ còn độc quyền chiếm hữu được sao?
"Con muốn giúp ba thế nào, lẽ nào không sợ bị mẹ con nói sao?"
Đỗ Thanh Vy bĩu môi: “Mẹ sẽ không nói gì cháu, mẹ yêu cháu lắm, hơn nữa cháu cũng muốn có một gia đình, vừa có ba, vừa có mẹ!"
Lâm Hoàng Phong cảm thấy lòng mình ấm áp, liền nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô bé ngồi xích lại gần.
"Thanh Vy, ba đưa các người về nhà, có được không."
“Được, cháu muốn về nhà!” Đỗ Thanh Vy vui vẻ nói.
Đỗ Minh Nguyệt đứng sau cánh cửa, những lời bọn họ vừa nói cô đều nghe rõ mồn một, đợi đến khi bản thân định thần lại, mới phát hiện mình đã khóc từ lúc nào.
“Cuối tuần ba sẽ đưa hai mẹ con đi chơi, được không, nhớ đừng nói với mẹ, đây là bí mật giữa chúng ta!” Lâm Hoàng Phong thì thào nói, bộ dạng có chút ngây ngô.
Đỗ Thanh Vy gật đầu, và vui vẻ trả lời: "Con sẽ không nói với mẹ đâu, ba!"
“Ngoắc tay nhé?” Lâm Hoàng Phong đưa tay ra.
Đỗ Thanh Vy mỉm cười đóng dấu tay với anh.
Đến cuối tuần, Lâm Hoàng Phong đã chuẩn bị lịch trình cho cả ngày hôm nay một cách rất hợp lý.
Anh nghĩ, lần này bất luận thế nào, anh cũng phải đưa bé con này về nhà.
Mới vừa sáng sớm, anh nhận được cuộc gọi từ Lâm Mộc Giai.
"Alo, dì!"
"Hoàng Phong, dì nói cháu làm sao thế, nghe nói cháu đến Thành X mấy tuần rồi? Cháu đi đến đó làm gì?" Lâm Mộc Giai hỏi.
Hôm nay đúng lúc bà ấy trở về nhà họ Lâm, thì đã nghe nói Lâm Hoàng Phong đến Thành X, từ sau khi Minh Nguyệt rời khỏi đây, bà ấy rất lo lắng cho anh.
Bây giờ đi lại đi lâu như thế, đương nhiên phải gọi điện thoại hỏi một phen rồi.
Lâm Hoàng Phong nghe được giọng của Lâm Mộc Giai thì không khỏi bật cười: “Dì út, dì đừng quá kích động chứ, cẩn thận đứa nhỏ trong bụng."
Lâm Hoàng Phong vừa nói xong, thì nghe thấy giọng nói của Hoàng Hạo Trạch trong điện thoại.
"Em từ từ thôi, cẩn thận đứa bé."
"Em biết rồi, Hoàng Hạo Trạch, bỏ cái tay anh ra!"
"Không bỏ, em cẩn thận với anh đấy."
"Anh dám dữ với tôi à?"
"Anh sai rồi anh sai rồi, anh sai rồi, bảo bối!"
Nghe cuộc trò chuyện giữa hai người họ, Lâm Hoàng Phong không thể nhịn được cười, Hoàng Hạo Trạch sau đó quả thật bị Lâm Mộc Giai bắt chẹt, nói gì làm nấy.
Khi Lâm Mộc Giai mang thai, Hoàng Hạo Trạch càng thêm yêu chiều bà ấy, có lẽ là vì mang thai khi tuổi đã cao, nên Hoàng Hạo Trạch cứ lo lắng sợ hãi suốt.
Nhưng mà, dù có mang thai, thì tính cách của dì út vẫn thoải mái, vui vẻ.
Giống như một đứa trẻ mười bảy mười tám tuổi, khiến Hoàng Hạo Trạch cứ mãi lo lắng không yên.
“Dì út, đừng lo lắng cho cháu, cháu tìm thấy Minh Nguyệt rồi.” Khoảnh khắc anh cúi đầu mỉm cười, giống như tuyết đầu mùa tan vậy.
Lâm Mộc Giai vừa nghe nói đã tìm được Minh Nguyệt thì lập tức phấn khởi, hỏi: "Cháu nói cái gì, cháu tìm thấy Minh Nguyệt rồi?"
“Vâng, có điều, đưa cô ấy về chắc phải cần thêm mấy ngày.” Lâm Hoàng Phong dịu dàng nói.
Lâm Mộc Giai đúng là hết cách với anh, quả nhiên có người mình thích rồi, thần sắc và ngữ khí nói chuyện cũng khác hẳn.
"Được rồi được rồi, chịu cháu luôn, hai cháu ở đó cố mà tiến triển cho tốt đấy nhé, dì trông mong vào hai người!"
Lâm Hoàng Phong nghe bà ấy nói như thế, trong đầu dường như có thể hình dung ra được giọng điệu của bà ấy.
"Cháu biết rồi!"
Lâm Mộc Giai đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, liền hỏi: "Đúng rồi, dì nhớ hình như Minh Nguyệt còn có một đứa con đúng không?"
Lâm Hoàng Phong gật đầu, liền nghĩ đến Thanh Vy, trong mắt toát lên ý cười.
"Ừm, là một bé gái."
"Bé gái? Bé gái được đấy, con gái rất hiểu chuyện tỉ mỉ lại chu đáo, cháu mau giải quyết chuyện của Minh Nguyệt, trở về sẽ mời các người một bữa." Lâm Mộc Giai hiển nhiên rất thích đứa nhỏ đó.
"Cháu biết rồi dì út, dì cũng tự chăm sóc tốt cho mình, cháu cúp máy đây!"
“Đi đi!” Lâm Mộc Giai vẫy tay.
Nhưng bọn họ không biết là, lúc này Trần Như Ngọc đang đứng sau cánh cửa, nghe hết toàn bộ cuộc trò chuyện của bọn họ.
Ngón tay cô bấu chặt vào lòng bàn tay mình, cắn môi đến chảy máu.
Lâm Hoàng Phong thực sự đã đi tìm người phụ nữ đó, hơn nữa, còn tìm thấy được cô ta.
Sao có thể không tìm thấy được chứ, năm năm nay, anh không ngừng tìm kiếm Đỗ Minh Nguyệt, với năng lực của anh, làm sao có thể không tìm được.
Không được, cô ta không thể để chuyện này xảy ra được, bất luận thế nào, Đỗ Minh Nguyệt cũng không thể trở về.
Lâm Bảo Phong lúc này loạng choạng bước tới và nắm lấy tay cô ta.
“Mẹ ơi, mẹ ơi, hôm nay là sinh nhật của con, bố có đến không mẹ?” Lâm Bảo Phong nhìn Trần Như Ngọc đầy mong đợi.
Trần Như Ngọc mím môi, sau đó ôm đứa bé vào lòng, dịu dàng nói: "Ừm, ba con nhất định sẽ tới mà!"
Nhưng Trần Như Ngọc biết, người đàn ông đó, trước giờ chưa từng xem cậu bé như con ruột của mình.
Nhìn thấy Lâm Bảo Phong càng ngày càng giống Lâm Hiên Hữu, cô ta không khỏi nghẹn ngào.
Thấy Trần Như Ngọc lại khóc, Lâm Bảo Phong lập tức vươn bàn tay nhỏ bé ra, hoảng sợ hỏi: "Mẹ. Mẹ sao vậy? Sao mẹ lại khóc?"
Trần Như Ngọc lắc đầu: “Mẹ chỉ là đang vui mừng mà thôi, con ngoan, đi, chúng ta đi ăn bánh kem được không?"
Lâm Bảo Phong gật đầu: “Hay lắm, bây giờ con được ăn bánh kem rồi."
Sau khi Lâm Hoàng Phong cúp máy, anh thu dẹp một chút rồi đến gõ cửa phòng Đỗ Minh Nguyệt.
Vết thương của Đỗ Minh Nguyệt đã lành rất nhiều, cũng có thể miễn cưỡng ra ngoài.
Lâm Hoàng Phong muốn dìu cô, nhưng lại bị cô từ chối.
Đỗ Thanh Vy thấy vậy lập tức đi tới dìu Đỗ Minh Nguyêt: “Mẹ, để con dìu mẹ vậy!"
Lâm Hoàng Phong rất hiểu tính khí của cô, chỉ đành mỉm cười bất lực, rồi cùng bọn họ đi xuống dưới.
Lúc đi xuống, Lâm Hoàng Phong lại gặp Trịnh Ngọc An, nhưng anh lại không nhận ra người này là ai!
Còn Trịnh Ngọc An thì nhận ra Lâm Hoàng Phong, liền chạy đến trước mặt cản đường anh.