Nhìn bộ dạng của Đỗ Thanh Vy, Đỗ Minh Nguyệt sờ đầu cô bé với vẻ cưng chiều.
"Mau cám ơn chú An đi con!"
Đỗ Thanh Vy cười ngọt ngào: "Cảm ơn chú An ạ!"
Chu Thành An cười nhẹ, "Hai người đừng khách sáo, đây là chuyện anh nên làm!"
Sau khi Đỗ Thanh Vy đến trường, Đỗ Minh Nguyệt đến công ty trên xe của Chu Thành An!
Quản lý Triệu ở trên lầu tận mắt nhìn thấy cảnh tượng này thì tức giận nghiến răng nghiến lợi!
Lúc này, một người phụ nữ ăn mặc hở hang vặn vẹo eo bước tới, nhìn thấy cảnh tượng bên dưới liền bật cười.
"Ồ, đây không phải là xe của tổng giám đốc An sao? Người xuống xe là Đỗ Minh Nguyệt!"
Quản lý Triệu hận đến ngứa răng, vừa quay đầu lại liền nhìn thấy ai tới.
Cô ta khoanh tay, giễu cợt, "Tôi còn tưởng là ai? Đây không phải là Quỳnh Như xinh đẹp của chúng ta sao? Sao, bây giờ cô lại phải tức giận như vậy!"
Vũ Quỳnh Như chế nhạo: "Người phụ nữ đó, cô ta không có gì để đấu với tôi!"
Nói xong còn cố ý nâng cao bộ ngực kiêu hãnh trước mặt!
Giống như quản lý Triệu, Vũ Quỳnh Như thích Chu Thành An, vậy nên hai người vẫn luôn là tình địch của nhau.
Vì vậy, tự nhiên không ai nhường ai, chỉ cần gặp mặt thì cả hai sẽ đâm chọc nhau.
"Thật sao? Cũng chưa chắc đâu. Ngày hôm qua, tổng giám đốc An đích thân xin phép cho cô ấy. Hai người chúng ta có khi nào được đối xử như vậy đâu!"
Quả nhiên vẻ mặt Vũ Quỳnh Như ngay lập tức thay đổi.
"Cô đang nói gì vậy? Tổng giám đốc An xin phép cho cô ta?"
"Đúng thế, cũng không biết bọn họ xin nghỉ phép làm cái gì, cô nghĩ có khi nào bọn họ sẽ làm mấy chuyện mờ ám không!"
“Im đi!” Vẻ mặt Vũ Quỳnh Như sa sầm xuống!
Quản lý Triệu sửng sốt, và sau đó nhận ra rằng cô ta đang trở nên tức giận vì xấu hổ, không kìm được mà âm thầm đắc ý!
“Cô có ngực thì cũng chỉ thế thôi!” Quản lý Triệu liếc nhìn ngực cô ta.
Vũ Quỳnh Như siết chặt nắm tay, sau đó không muốn cùng cô ta tranh cãi quá nhiều, hừ lạnh một tiếng, phất tay áo rời đi!
Quản lý Triệu nhìn bóng lưng của Vũ Quỳnh Như có chút suy sụp, hừ một tiếng: "Tôi khinh, cô ta cũng không coi lại bản thân là cái thá gì!"
Lúc này, Đỗ Minh Nguyệt bước đến về phía Vũ Quỳnh Như.
Vũ Quỳnh Như tức giận và đẩy cô ấy một cái mà không hề nghĩ ngợi gì.
"Chó ngoan không cản đường, tránh ra một chút!"
Đỗ Minh Nguyệt bị xô đẩy một chút, mặc dù cảm thấy không thoải mái nhưng cô không muốn xảy ra tranh chấp gì trong công ty nên đơn giản bỏ qua cho cô ta!
Lúc này, Quản lý Triệu cũng nhìn thấy Đỗ Minh Nguyệt, nghĩ đến chuyện cô ta vừa châm biếm Vũ Quỳnh Như, trong lòng cũng sảng khoái, cũng không có nhiều tức giận đối với Đỗ Minh Nguyệt.
“Cô còn biết đường trở về cơ à, cô thật lợi hại, đích thân tổng giám đốc An giúp cô xin nghỉ phép, cô thật sự cho rằng công ty này là của cô à?” Quản lý Triệu vẻ mặt kỳ quái nói.
Đỗ Minh Nguyệt không nói, vì đó thực sự là lỗi của cô ấy, hơn nữa những gì cô ta nói, Đỗ Minh Nguyệt luôn bỏ ngoài tai.
Quản lý Triệu nói nhiều như vậy cô lại không đáp trả gì, không làm gì được đành phải để cô đi.
"Vào đi, làm việc cho đàng hoàng!"
Đỗ Minh Nguyệt gật đầu, và sau đó nhanh chóng đi vào!
Cô vỗ vỗ ngực, thầm nghĩ sao hôm nay quản lý Triệu tốt như vậy không quấy rầy cô!
Sau một vài ngày, tin tức mà Lâm Hoàng Phong tìm kiếm đã có manh mối!
Biết được Đỗ Thanh Vy sẽ đi học ở đâu, Lâm Hoàng Phong đã nhờ Tiêu Hồng Quang đặt vé mà không hề nghĩ ngợi gì.
Tiêu Hồng Quang cũng có chút nghi hoặc, không phải tuần trước anh ấy mới tới đó sao? Tại sao tuần này lại đi tiếp!
Thấy Tiêu Hồng Quang còn đang ngẩn người, Lâm Hoàng Phong nhíu mày hỏi: "Sao thế? Anh có ý kiến gì không?"
Tiêu Hồng Quang không dám có ý kiến gì, vội vàng lắc đầu, nhanh chóng đặt vé.
Sau khi mệnh lệnh được thực hiện, Lâm Hoàng Phong mặc một chiếc áo khoác màu đen vào, dáng vẻ đẹp trai lạ thường.
Tiêu Hồng Quang nhìn ông chủ của mình, anh luôn cảm thấy ông chủ gần đây tâm trạng tốt hơn rất nhiều.
Có phải là đã có tung tích của cô Đỗ Minh Nguyệt rồi không? Điều khiến ông chủ vui như vậy, ngoài cô Nguyệt ra sẽ không còn ai nữa!
Và ngay khi họ chuẩn bị xuống thang máy, Trần Như Ngọc đột nhiên chạy đến!
“Hoàng Phong, đi gặp Bảo Phong đi, Bảo Phong bị sốt.” Trần Như Ngọc nắm tay Lâm Hoàng Phong với vẻ mặt lo lắng.
Khi nhìn thấy Trần Như Ngọc, khuôn mặt Lâm Hoàng Phong trở nên đặc biệt khó coi.
"Con bị bệnh, cô muốn tôi làm gì, cô nên tìm bác sĩ thì hơn!"
Trần Như Ngọc nước mắt rơi xuống: "Em tìm được rồi, nhưng mà Bảo Phong vẫn còn đang sốt rất nặng. Em cầu xin anh gặp con, con cũng là con của anh mà!"
Vẻ ngoài đau lòng của cô khiến Lâm Hoàng Phong có chút cảm động, nhưng điều anh nghĩ đến là Đỗ Minh Nguyệt và con gái anh.
Sống ở nơi xa lạ, liệu có trở nên tuyệt vọng giống vậy không!
Vẻ mặt của Lâm Hoàng Phong dịu đi một chút, rồi anh bước vào phòng làm việc!
Sau khi gọi cho bà nội Lâm, bà nội Lâm ngay lập tức trở nên lo lắng!
"Con mau để Trần Như Ngọc mang đứa nhỏ trở lại nhà họ Lâm đi!"
Trần Như Ngọc đang đứng đó nghe rõ ràng, đúng rồi, khi trở lại nhà họ Lâm, Bảo Phong sẽ ổn thôi!
“Đi thôi Hồng Quang!” Lâm Hoàng Phong đứng lên sửa lại quần áo mà không nhìn cô ta.
Trần Như Ngọc đã định thần lại, cô đang nghĩ đến việc mau chóng đưa Bảo Phong trở lại nhà họ Lâm, nhưng khi tình cờ liếc nhìn, cô lại nhìn thấy dòng chữ “cô Minh Nguyệt”.
Cơ thể cô ta liền lập tức bị đóng băng!
Đã nhiều năm như vậy, người đàn ông này vẫn miệt mài đi tìm Đỗ Minh Nguyệt, thật sự thích người phụ nữ đó đến vậy sao?
Ma xui quỷ khiến thế nào, tay cô ta cứ vậy mà lướt trên máy tính!
Khi nhìn thấy bức ảnh của Đỗ Thanh Vy và dòng chữ bên dưới, cả người Trần Như Ngọc giống như phát xanh.
Cô run run môi lẩm bẩm: "Đỗ… Đỗ Minh Nguyệt thực sự có một đứa trẻ của Hoàng Phong!"
Nếu đã có một đứa con, Lâm Hoàng Phong mất nhiều thời gian để tìm thấy cô ta cũng không có gì lạ!
Không, cô ta không thể để Lâm Hoàng Phong tìm thấy họ, nếu không cả cô ta và Bảo Phong sẽ bị đuổi ra khỏi nhà họ Lâm!
Cô ta sẽ không bao giờ cho phép chuyện như vậy xảy ra!
Sau đó, cô ta nghĩ tới cách ăn mặc của Lâm Hoàng Phong, anh giống như có việc đang đi ra ngoài.
Có phải để tìm mẹ con họ không?
Trần Như Ngọc lo lắng vô cùng, nhưng cho dù cô ta có lo lắng như thế nào, cô ta vẫn phải lập tức chữa trị cho Bảo Phong mới được!
Cô ta nghiến răng nghiến lợi, cô ta đã có khả năng đuổi Đỗ Minh Nguyệt đi một lần rồi thì sẽ có lần thứ hai.
Không sao cả, Đỗ Minh Nguyệt, chúng ta từ từ đấu!
Trần Như Ngọc ôm Lâm Bảo Phong quay trở lại nhà họ Lâm, bà nội Lâm ngồi trên ghế sô pha vội đứng lên ngay lập tức khi nhìn thấy Lâm Bảo Phong trở lại!
Mặt Lâm Bảo Phong đỏ bừng, dùng thuốc hạ sốt mấy lần cũng không được!
Bà nội Lâm nhìn thấy thế này, ngay lập tức bảo người làm đi tìm bác sĩ!
"Mau đi tìm bác sĩ, cháu tôi xảy ra chuyện gì, tôi không tha cho các người!"
Khi nghe điều này, những người hầu ngay lập tức đi đón bác sĩ đến!
Bà nội Lâm nhìn Trần Như Ngọc, sắc mặt không tốt lắm.
"Vì Bảo Phong bị bệnh, cô cũng đừng liên hệ tới mấy người họ hàng kia nữa, hãy ngoan ngoãn ở lại nhà họ Lâm đi. Cũng đừng quên thân phận vốn có của cô!"