Trong đầu cô ta đột nhiên lóe ra một ý tưởng, biết đâu có thể làm như vậy.
Cô muốn giữ chân Lâm Hoàng Phong thì nhất định phải sử dụng một vài thủ đoạn.
Cuối cùng, đứa bé này lại trở thành công cụ của cô.
Trần Như Ngọc tiếp tục ở lại tập đoàn Lâm thị đã thu thập được rất nhiều bằng chứng, chỉ cần giao những thứ này cho Lâm Hoàng Phong, chắc chắn sẽ lật đổ được đám người Lâm Hiên Hữu.
Có điều, cô ta sẽ không đưa chứng cứ cho anh dễ dàng như vậy.
Cô ta phải lợi dụng những thứ này thật tốt.
Lâm Hoàng Phong đang bận rộn ở bên ngoài, chợt nhận được một cuộc gọi từ số lạ. Anh do dự một lát, sau đó vẫn bắt máy.
“Alo, ai đấy?”
Không nhiều người biết số điện thoại cá nhân của anh.
“Là em, Như Ngọc đây, em có cách giúp anh lấy lại tập đoàn Lâm thị, chỉ cần anh tới gặp em.” Trần Như Ngọc nhẹ giọng nói.
Lâm Hoàng Phong nghe cô ta nói vậy, anh định mở miệng từ chối. Hình như Trần Như Ngọc biết anh muốn từ chối, cô ta nói ngay tức khắc: “Lâm Hiên Hữu muốn bán tập đoàn Lâm thị, nếu anh cứ dần dừ không đưa ra quyết định thì các người sẽ mất tập đoàn Lâm thị.”
Lâm Hoàng Phong hơi sửng sốt, sau đó bật cười đồng ý: “Gặp ở đâu?”
Trần Như Ngọc thấy mục đích của mình đã thành công, lập tức rướn môi cười: “Ở ngay quán cà phê chúng ta thường tới!”
Lâm Hoàng Phong nhíu mày, đang định bảo cô ta đổi địa điểm khác thì cô ta đã cúp điện thoại.
Anh không nói gì nữa, cất điện thoại vào và đi đến chỗ hẹn với cô ta.
Gần đây Đỗ Minh Nguyệt vẫn liên tục mắc ói, cô ngửi thấy mùi tanh của thịt hay mùi dầu mỡ thì càng ói không ngừng!
Má Ngô nhìn dáng vẻ này của cô, trong đầu chợt nghĩ tới một việc quan trọng.
“Mợ chủ ơi, cô bị nôn ói thế này, chắc không phải cô đang có thai chứ?”
Đỗ Minh Nguyệt nghe bà nói thế thì cả người cô sửng sờ: “Dì nói tôi… mang thai?”
“Đúng rồi!” Má Ngô vui vẻ cười nói: “Trong lúc có thai sẽ bị nghén, cho nên khi cô ngửi thấy mùi tanh đều sẽ muốn ói. Đúng rồi, còn thích ăn chua và cay nữa, gần đây tôi thấy mợ thích ăn quả sơn tra!”
Những lời của má Ngô khiến Đỗ Minh Nguyệt vui mừng, cô nhớ hai mươi mấy rồi cô chưa “rụng dâu”.
Cô nắm chặt tay má Ngô: “Vậy tôi có nên đi khám bác sĩ không nhỉ, nói không chừng, trong bụng tôi thực sự có em bé?”
“Tất nhiên nên đi. Mợ ơi, sẵn bây giờ còn sớm, tôi và mợ đi đi!” Vẻ mặt của má Ngô cũng tràn đầy chờ mong.
Nếu như có em bé, cậu chủ nhất định sẽ là người vui mừng nhất.
“Được, má Ngô ơi, chúng ta đi thôi!” Đỗ Minh Nguyệt phấn khởi chạy ra ngoài cửa đổi giày.
Má Ngô trông thấy dáng vẻ này của Đỗ Minh Nguyệt, bà biết trong lòng cô cũng hy vọng có con, mợ rất có tình cảm với cậu chủ.
Đỗ Minh Nguyệt và má Ngô hai người gọi xe tới bệnh viện.
Sau khi lấy số, hai người bèn ngồi chờ. Trong lòng Đỗ Minh Nguyệt nãy giờ rất kích động, cô ước trong bụng mình có một em bé đáng yêu!
Khi đến lượt Đỗ Minh Nguyệt, Đỗ Minh Nguyệt cùng má Ngô đi vào, bác sĩ rút máu cô đi kiểm tra, sau đó mới vui vẻ đưa ra kết luận.
“Chúc mừng cô, cô đã có thai. Thai nhi được một tháng, đứa bé rất khỏe mạnh!”
Má Ngô nghe xong, lập tức bộc lộ vui mừng: “Mợ chủ ơi, thật tốt quá, cô có thai rồi!”
Hốc mắt Đỗ Minh Nguyệt đỏ lên, tay cô không kiểm soát được bắt đầu run rẩy.
Cô có con, là con của cô với Lâm Hoàng Phong.
Tiếp theo, bác sĩ kê cho cô một ít thuốc dưỡng thai.
“Bây giờ có thai rồi không nên vận động quá nhiều, ngủ chung phòng cũng không được.”
Đỗ Minh Nguyệt đỏ mặt đáp: “Tôi biết rồi, bác sĩ!”
Trên đường trở về, Đỗ Minh Nguyệt vẫn luôn vuốt bụng mình. Mặc dù chưa thực sự rõ ràng, nhưng vừa nghĩ đến sắp có một sinh mệnh nhỏ ở chỗ đó, cô không kìm được cảm thấy hạnh phúc.
Tuy rằng còn chưa biết là con trai hay con gái, nhưng cô biết Hoàng Phong chắc chắn sẽ rất thích nó.
Mẹ Ngô nhìn dáng vẻ của Đỗ Minh Nguyệt, trên mặt không khỏi lộ ra nụ cười.
“Mợ chủ, cậu chủ mà biết tin này nhất định sẽ rất vui!”
Nụ cười trên khóe môi Đỗ Minh Nguyệt chợt dần dần biến mất, nhớ đến những chuyện hiện nay đang xảy ra, chắc anh phải vất vả lắm.
Nghĩ tới đây, trái tim của Đỗ Minh Nguyệt không khỏi nhói lên.
“Má Ngô ơi, tạm thời dì đừng nói với Hoàng Phong chuyện cháu có thai. Hiện tại có quá nhiều việc, cháu không muốn làm anh ấy thêm lo lắng.”
Má Ngô nghe cô nói xong, khó tránh khỏi cảm thấy phiền muộn.
Bây giờ cậu chủ đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, nay còn biết tin mợ có thai, trong lòng cậu nhất định sẽ rất bận tâm.
“Tôi biết rồi mợ chủ, tôi sẽ giữ bí mật chuyện này.”
Đỗ Minh Nguyệt nở nụ cười biết ơn, cô nói: “Cảm ơn dì!”
Má Ngô phất phất tay: “Chuyện này có gì phải cảm ơn, chỉ cần cô cậu hạnh phúc, điều đó mới tốt thật sự!”
Lâm Hoàng Phong chạy tới chỗ hẹn với Trần Như Ngọc, cô ta đã đến rồi và đang đứng nhìn những tin nhắn để lại trên tường.
Trần Như Ngọc nhìn những tờ giấy, vành mắt bỗng nhiên ươn ướt.
“Cô hẹn tôi đến đây, rốt cuộc muốn làm gì?” Lâm Hoàng Phong đứng ở sau lưng cô ta, ánh mắt không hề nhìn vào bức tường.
Trần Như Ngọc quay đầu lại nhìn bóng hình của Lâm Hoàng Phong, cô ta khẽ nở nụ cười.
“Anh tới rồi à? Có phải rất lâu rồi chúng ta chưa đến chỗ này hay không?”
Hồi đó cô ta rất thích vẽ tranh, bây giờ cô ta đã vứt bỏ khá nhiều thứ.
Lâm Hoàng Phong nghe lời cô ta nói mà vẻ mặt chẳng thay đổi chút nào, như thể nhân vật chính trong câu chuyện cũ đó không phải là anh!
“Trần Như Ngọc, tôi không đến đây để ôn chuyện cũ với cô. Lúc đầu khi cô lựa chọn rời đi thì không nên trở về!”
Trần Như Ngọc quay đầu nhìn về phía anh, dáng vẻ khóc lóc như hoa lê trong mưa khiến người khác thương tiếc
“Sao anh không hỏi em tại sao lại bỏ đi?” Trần Như Ngọc hỏi anh.
Lâm Hoàng Phong không nói tiếp cũng không hỏi cô ta vì sao lại bỏ đi, anh chỉ im lặng, dường như chẳng muốn đi sâu nói với cô những chuyện này.
Trái tim Trần Như Ngọc đau đớn, nhưng vẫn nghẹn ngào kiên trì nói hết.
“Khi ấy, em vì giấc mơ của mình nên mới từ bỏ anh. Chỉ có điều, sau đó em mới hoàn toàn nhận ra rằng em thực sự không thể thiếu anh được.”
Lâm Hoàng Phong cười khẽ: “Hai năm qua cô bỏ đi, tôi chưa từng quấy rầy cô. Tôi biết có nhiều chuyện đã qua rồi, tôi sẽ không ngoảnh lại.”
Trần Như Ngọc quay đầu nhìn anh bằng vẻ ấm ức đáng thương: “Anh nhẫn tâm với em như vậy là vì Đỗ Minh Nguyệt sao? Anh yêu người phụ nữ kia đúng không?”
Nghe thấy cái tên Đỗ Minh Nguyệt, trái tim Lâm Hoàng Phong không kìm được mà run lên, sau đó giọng nói và nụ cười của cô xuất hiện trong tâm trí anh.
Anh rướn môi lên, trong ánh mắt tràn đầy vẻ cưng chiều: “Có lẽ là vậy, nhưng Trần Như Ngọc à, chúng ta không thể trở về như trước kia, sở dĩ bước đến ngày hôm nay cũng là vì tập đoàn Lâm thị.”