Bà nội Lâm dường như không tin lời ông ta nói, bà quay đầu nhìn thoáng qua thím Trương.
Thím Trương bất lực dùng hai tay ôm ngực, cúi thấp đầu xuống không dám nhìn bà.
Nhìn bộ dạng của bà ta, bà nội Lâm cũng biết sự thật là gì. Bà nở nụ cười, nụ cười mang theo vẻ buồn bã.
Lâm Chí Khanh nhìn dáng vẻ này của bà cụ, trong mắt ông ta không có bất kỳ cảm xúc nào.
"Bà nội Lâm à, bà nắm giữ cổ phần của tập đoàn Lâm thị lâu lắm rồi, đã đến lúc nên đổi người rồi đấy."
Vừa dứt lời, ông ta vẫy vẫy tay, người đàn ông mặc đồ vest phía sau bèn bước lên phía trước!
Người đó đặt một bản hợp đồng trước mặt bà, Bà nội Lâm nhìn bản hợp đồng kia, vẻ mặt tràn đầy tức giận đẩy nó ra.
"Anh nằm mơ đi, tôi sẽ không bao giờ chuyển nhượng cổ phần cho anh đâu!"
Lâm Chí Khanh nghe bà nói như vậy, dường như không tức giận chút nào.
"Bà nội Lâm, bà đã thành ra thế này mà còn kiên trì làm gì? Thực ra, tôi chỉ muốn bà biết điều hơn một chút. Nếu bà cứ như thế, tôi chỉ có thể dùng sức thôi!"
"Anh muốn làm gì?" Bà nội Lâm đột nhiên mở to hai mắt.
"Tôi muốn làm gì?" Lâm Chí Khanh đứng lên, sau đó dùng sức nắm chặt tay bà.
"Bà nội Lâm, tôi đã chịu đựng đủ rồi. Bà nghĩ mấy năm nay tôi nhẫn nhịn là vì cái gì, chính là vì muốn chiếm đoạt tập đoàn Lâm thị. Tôi còn phải hết sức cảm ơn bà, nếu như không có bà, tập đoàn Lâm thị cũng không có được thành tích như ngày hôm nay!"
Lâm Chí Khanh nói rất nhiều lời, cuối cùng ấn tay bà lên dấu đỏ!
Bà nội Lâm không muốn, nhưng bà chẳng còn sức lực để thoát khỏi ông ta, chỉ có thể trơ mắt nhìn dấu tay của chính mình được lăn xuống.
Nhìn dấu tay này, trong mắt Bà nội Lâm hiện lên vẻ tuyệt vọng!
Ngược lại, Lâm Chí Khanh cảm thấy hả hê vô cùng. Lúc này đây, cuối cùng ông ta đã giành được tập đoàn Lâm thị.
"Ha ha ha, cuối cùng tập đoàn Lâm thị đã là của tôi. Ha ha!"
Nhìn ông ta vui vẻ như thế, Bà nội Lâm gắt gao nhìn ông ta đăm đăm: "Lâm Chí Khanh, anh làm vậy sẽ gặp báo ứng!"
"Báo ứng?" Lâm Chí Khanh đột nhiên dừng cười: "Tôi không tin cái gọi là báo ứng! Nếu như có báo ứng, cũng nên là các người."
Đã giành được thứ mình muốn, Lâm Chí Khanh chẳng muốn lãng phí thời gian ở lại chỗ này nữa.
Nhìn thím Trương ở bên cạnh, ông ta cười nói: "Hãy chăm sóc bà nội Lâm thật tốt, nếu xảy ra sai sót gì, bà tự biết hậu quả là gì rồi đấy!"
Cả người thím Trương run rẩy, sau cùng cũng thốt ra một câu: "Dạ, cậu hai."
Sau khi Lâm Chí Khanh đi rồi, thím Trương nhìn Bà nội Lâm bằng vẻ mặt nơm nớp lo sợ.
"Bà chủ, bà không sao chứ?"
Nói xong, bà ta muốn tiến lên đỡ bà.
Bà nội Lâm hất tay bà ta ra, tuy rằng bà ngã bệnh nhưng khí thế vẫn chưa giảm chút nào.
"Cô đi đi, chỗ của tôi không chứa nổi cô!"
Thím Trương nghe xong, lập tức quỳ gối xuống đất.
"Bà chủ, tôi thực sự hết cách rồi. Bà chủ, tôi biết tôi đáng chết, nhưng cháu gái của tôi cũng không có tội tình gì!"
Bà ta liên tục dập đầu rất mạnh, trên trán đỏ lên hết.
Bà nội Lâm thấy bà ta làm vậy, trong lòng bà có chút mềm lòng, dẫu sao thím Trương đã theo bà mấy chục năm, bà đương nhiên sẽ niệm tình cũ.
Nếu bà sớm biết rằng thằng khốn Lâm Chí Khanh là một mầm họa, bà sẽ không nhận nuôi cậu ta.
Bà nội Lâm bỗng nhiên ho khan kịch liệt và phun ra một ngụm máu, sau đó rơi vào hôn mê.
Thím Trương nhìn thấy tình cảnh như vậy, trong lòng bà ta rất sốt ruột. Thế nhưng lúc này bà ta biết gọi cho ai đây, đúng rồi, gọi cho cậu cả Hoàng Phong!
Nghĩ tới đây, bà tức tội gọi ngay cho Lâm Hoàng Phong.
Lâm Hoàng Phong đang ăn cơm trưa với Đỗ Minh Nguyệt. Sau khi bắt máy, anh nghe thấy giọng nói lo lắng của thím Trương.
"Cậu Hoàng Phong, cậu mau tới nhà họ Lâm một chuyến. Bà Lâm xảy ra chuyện rồi!"
Lâm Hoàng Phong vừa nghe bà nội xảy ra chuyện, anh lập tức đứng bật dậy.
"Bà nội bị sao vậy?"
Thím Trương chẳng biết nên giải thích với cậu ấy thế nào, chỉ bảo cậu tới nhanh lên.
"Được, thím ở đó chờ tôi, tôi lập tức qua ngay!"
Đỗ Minh Nguyệt thấy Lâm Hoàng Phong gấp gáp như thế, cô chạy nhanh lên giữ anh lại, lo lắng hỏi: "Sao vậy Hoàng Phong? Có chuyện gì xảy ra à?"
Nét mặt của Lâm Hoàng Phong rất nghiêm túc: "Bà nội xảy ra chuyện rồi, bây giờ anh phải đến nhà họ Lâm một chuyến!"
Bà nội Lâm xảy ra chuyện, sắc mặt Đỗ Minh Nguyên cũng trở nên sốt ruột.
"Em đi cùng anh!" Đỗ Minh Nguyệt đứng lên theo.
Lâm Hoàng Phong nhìn cô một cái, kế đó gật đầu đáp: "Ừm! Đi với anh!"
Đỗ Minh Nguyệt gật đầu, sau theo anh đến nhà họ Lâm.
Tuy nhiên tới nhà họ Lâm rồi, anh mới nhận ra có gì đó không ổn lắm.
Có một đám người mặc đồ đen đứng ở bên ngoài, hình như đang canh gác.
Lâm Hoàng Phong nghi ngờ, bà nội chưa từng để người giúp việc đứng gác cổng. Những người này từ đâu ra?
Chẳng qua hiện giờ anh không có tâm trạng để nghĩ những điều này, anh chỉ muốn chạy nhanh vào trong xem bà nội thế nào.
Chỉ là, anh vừa bước lên, những người kia đã ngăn anh lại.
Ánh mắt của Lâm Hoàng Phong trở nên lạnh lùng: "Cút!"
Những người mặc âu phục bị khí thế của anh dọa sợ lùi về phía sau một bước nhưng cũng không tránh ra.
"Không ai được phép vào đây!" Một người đàn ông lạnh nhạt nói.
Lâm Hoàng Phong cười khẩy, hai chân thon dài nâng lên đá vào ngực của anh ta.
Tiếp theo, những người mặc âu phục lập tức cảnh giác, bọn họ bắt đầu bao vây hai người họ.
Lâm Hoàng Phong nhìn những người này, toàn thân anh toát ra khí thế mạnh mẽ.
Anh cởi áo khoác âu phục ra ném qua cho Đỗ Minh Nguyệt, tiếp đó anh cởi nút tay áo sơ mi.
"Minh Nguyệt, em ở đó chờ anh một lát!"
Trong lòng Đỗ Minh Nguyệt thấy hơi lo lắng, nhưng cô biết mình đứng đây chỉ làm anh phân tâm, cô suy nghĩ và lùi về phía sau vài bước.
Lâm Hoàng Phong thấy Đỗ Minh Nguyệt rời đi, lúc này anh mới yên tâm. Anh híp mắt nhìn về phía đám người kia.
"Cùng nhau lên đi!"
Những người áo đen dường như bị kích thích, họ liếc mắt nhìn nhau, sau đó xông lên.
Trái tim Đỗ Minh Nguyệt kích động liên hồi, cô biết Lâm Hoàng Phong có luyện võ. Tuy nhiên, trong lòng cô vẫn hơi lo lắng.
Những người đó lao lên ra đòn nhanh chóng, Lâm Hoàng Phong ranh mãnh né tránh, tiếp theo anh mau chóng đánh trả người kia một cú.
Lăn qua lộn lại một hồi, những người kia không còn sức chống đỡ nữa. Lâm Hoàng Phong không muốn lãng phí thời gian ở chỗ này, anh mau chóng đánh cho bọn họ nằm bò rạp dưới đất.
Thím Trương luôn đứng ngóng ở sau cửa. Vừa nhìn thấy bọn họ, bà chạy ra ngay tức khắc.
“Cậu Hoàng Phong, cậu nhanh chóng vào xem bà chủ đi!”
Lâm Hoàng Phong gật đầu, sau đó chạy vào phòng.
Bà nội Lâm đã hôn mê bất tỉnh, Lâm Hoàng Phong lập tức vọt vào trước giường của bà.
“Bà nội ơi…” Anh nghẹn ngào gọi, vậy nhưng bà cụ chẳng có chút phản ứng nào.
Lâm Hoàng Phong biết không thể để tiếp tục như vậy được nữa, anh nhanh chóng ôm bà nội Lâm và lái xe đến bệnh viện gần nhất.
Thím Trương không đi theo bọn họ, nhìn bóng lưng của hai người họ, thím Trương thầm cầu nguyện trong lòng.