Người tức giận nhất là Dư Hồng Thu, nhìn thấy thứ trước mắt, trực tiếp gào lên tại chỗ.
“Chuyện này do ai làm? Không có tố chất đến mức này, bị điên không thế?”
Đỗ Minh Nguyệt yên lặng thu dọn sạch sẽ hết đồ trên bàn, mỉm cười vỗ vai cô ấy, an ủi: “Đừng giận, cẩn thận tức giận mà ảnh hưởng tới sức khoẻ, như vậy không tốt đâu!”
Lúc này, Thuý Hân cũng tới, nhìn thấy cảnh này, hơn nữa trước kia còn nghe được mấy lời ra tiếng vào, không cần nghĩ cũng biết đã xảy ra chuyện gì.
“Ôi, có chuyện gì thế? Ai nhặt rác đến bỏ ở chỗ cô thế?” Thuý Hân cười trêu ghẹo.
Người ở studio hiển nhiên đều không muốn qua lại với Thuý Hân, dù sao thì cũng không ai muốn bị thương cả!
Vì vậy mọi người rối rít về chỗ, làm như không có chuyện gì xảy ra!
Đỗ Minh Nguyệt thấy Thuý Hân đi tới, cất tiếng chào hỏi: “Cậu tới rồi, Thuý Hân!”
Vừa nói vừa cúi đầu tiếp tục dọn bàn.
Thuý Hân nhìn thấy Đỗ Minh Nguyệt cúi đầu nghiêm túc thu dọn, lúc cô cúi xuống làm lộ ra một đoạn cổ trắng nõn, giống như cổ thiên nga trắng xinh đẹp.
Đột nhiên cô ấy cười kì lạ, nói: “Cậu có gì mờ ám với tổng giám đốc Phong đúng không?”
Đỗ Minh Nguyệt sửng sốt, vội vàng phủ nhận: “Thuý Hân, cậu đang nói gì vậy? Không có đâu!”
Nhưng Thuý Hân lại như có mắt lửa ngươi vàng, nhìn ra được động tác dọn dẹp của cô bắt đầu trở nên lộn xộn.
“Không có hả?” Thuý Hân không tin, tiến lại sát bên cạnh cô: “Thật sự không có sao?”
Cô ấy đột nhiên tới gần, Đỗ Minh Nguyệt bị dọa sợ lùi về sau một bước, thầm nghĩ không biết có phải cô ấy phát hiện ra điều gì rồi hay không.
Cô cong khoé môi lên, tiếp tục nói dối: “Thật sự không có!”
Thuý Hân cũng không tin. Thật ra có nhiều lần, cô ấy nhìn thấy Đỗ Minh Nguyệt bước ra từ xe của Lâm Hoàng Phong, mặc dù bí mật, nhưng vẫn bị Thuý Hân phát hiện.
Có điều, cô ấy vẫn tin tưởng nhân cách của Đỗ Minh Nguyệt, bên trong chuyện này, rất định có điều mờ ám.
Nhưng mà, thấy cô không muốn nói, Thuý Hân cũng không ép cô phải nói.
“Được rồi, tóm lại thì cậu phải chú ý đấy. Có vài người lòng dạ độc ác, nhưng cậu lại không nhận ra!”
Câu cuối cùng, cô ấy nói rất lớn, dường như đang cố ý nói cho người khác nghe.
Nói xong, cô ấy rời khỏi đó, giống như vừa rồi đi tới đây chỉ để hóng chuyện thôi.
Mấy ngày sau đó, mọi người đều chú ý giữ mình hơn. Nhưng lúc Đỗ Minh Nguyệt cho rằng chuyện này cứ thế qua đi, cô lại bị trêu chọc ác hơn nữa.
Vào một buổi trưa, lúc cô đi vệ sinh, lại có một người phụ nữ lén lén lút lút đi theo phía sau cô.
Cô cũng không để ý, đi vào nhà vệ sinh.
Ai ngờ khi cô đi ra, một chậu nước đột nhiên rơi từ trên đỉnh đầu xuống, khiến cô ướt hết cả người.
Cô nghe có tiếng cười trộm, có thể khẳng định, chuyện này là do người phụ nữ vừa đi theo cô làm ra.
Cô xoa mặt, hai tay nắm chặt lại, nhưng cô biết, cô không muốn gây thêm bất kì phiền toái nào cho Lâm Hoàng Phong.
Trên đường trở về, rất nhiều người đều nhìn cô!
Đỗ Minh Nguyệt mặc trên người một chiếc áo sơ mi trắng, gần như có thể thấy màu áo lót bên trong.
Cô ôm chặt lấy mình, không để ý đến những ánh mắt khác thường kia.
Đúng lúc này, Lâm Hoàng Phong tới tìm Trình Tuấn Dương có một số việc, nhìn thấy Đỗ Minh Nguyệt nhếch nhác như vậy, cơn giận trong lòng lập tức nổi lên.
Anh cởi áo vest, choàng lên người cô, rồi ôm cô vào lòng!
Một loạt những hành động này, khiến người bên cạnh đều sợ ngây người!
Đỗ Minh Nguyệt cảm nhận được ấm áp truyền tới cơ thể mình, ngẩng đầu lên lại thấy Lâm Hoàng Phong đang cau mày, vẻ mặt đầy lo lắng: “Có chuyện gì vậy? Sao em lại thành thế này?”
Giọng anh thật dịu dàng.
Đỗ Minh Nguyệt biết, cô nên đẩy anh ra, nhưng mà lúc này, cô lại rất muốn được anh ôm trong lòng.
“Hoàng Phong!” Môi cô hơi run, lúc nói còn hơi nghẹn ngào.
Lâm Hoàng Phong nhìn thấy cô như vậy, trái tim mềm nhũn ra, trực tiếp ôm ngang cô lên!
Lúc này Đỗ Minh Nguyệt mới phản ứng được, vội vàng đẩy anh ra, nhỏ giọng nói: “Anh mau buông em ra, mọi người đều đang nhìn.”
Lâm Hoàng Phong không muốn buông cô ra, bạnh quai hàm, mang cô vào phòng làm việc của mình!
Cuối cùng chỉ còn lại một đám nhân viên, trên mặt viết đầy mấy chữ “không thể tin nổi”.
“Vừa rồi là tổng giám đốc Phong đúng không?”
“Không thể nào, chẳng lẽ người phụ nữ kia thật sự đang qua lại với tổng giám đốc Phong sao?”
Đỗ Minh Nguyệt biết, nhất định bọn họ đang nói xấu cô, có điều, cô cũng không muốn để ý những chuyện đó.
Lâm Hoàng Phong mang Đỗ Minh Nguyệt vào phòng làm việc của mình, Tiêu Hồng Quang tự giác đóng cửa lại!
Cô cúi đầu, nước còn rơi từ trên tóc xuống, cả người đều ướt như chuột lột.
Lâm Hoàng Phong nhìn thấy bộ dạng này của cô, đau lòng không thôi, anh mở cửa căn phòng nhỏ của mình, lấy một chiếc áo sơ mi trắng trong tủ đồ ra.
“Bên trong có phòng tắm, em vào tắm đi.” Giọng Lâm Hoàng Phong rất dịu dàng, giống như sợ sẽ hù dọa cô nhóc này.
Đỗ Minh Nguyệt nghe vậy, gật đầu, cấm áo sơ mi của anh đi vào phòng tắm.
Cô vừa rời đi, trong nháy mắt, sắc mặt Lâm Hoàng Phong đã trở nên hung ác.
Anh thật muốn xem xem, ai to gan như vậy!
“Tiêu Hồng Quang, vào đây!” Anh kêu một tiếng, biết anh ta đang ở ngoài cửa.
Tiêu Hồng Quang nghe xong, lập tức mở cửa, cung kính hỏi: “Sao vậy, tổng giám đốc Phong?”
“Tôi muốn anh điều tra camera giám sát, điều tra chuyện hôm nay!”
Tiêu Hồng Quang lập tức hiểu ý anh, gật đầu, đi ra ngoài!
Đỗ Minh Nguyệt ở trong phòng tắm rất lâu, Lâm Hoàng Phong hơi lo lắng, anh gõ cửa phòng tắm: “Minh Nguyệt, em tắm xong chưa?”
Anh vừa hỏi xong, cánh cửa được mở ra, Đỗ Minh Nguyệt mặc áo sơ mi trắng của anh, đôi chân thon dài trắng mịn lộ ra ngoài.
Tóc cô còn ướt, mặt lại giống như một đoá ra kiều diễm nở rộ.
Cô đang kéo áo sơ mi xuống, có lẽ cảm thấy quá ngắn.
“Em cảm thấy, cái áo sơ mi này hơi ngắn!” Cô cúi đầu, thẹn thùng nói.
Nghe cô nói vậy, không hiểu sao con tức giận và phiền muộn trong lòng Lâm Hoàng Phong đều tan biến hết.
Anh dắt tay cô, kéo cô đến bên salon, Đỗ Minh Nguyệt sợ mình bước đi sẽ bị lộ da thịt, không ngừng kéo áo sơ mi trên người.
Lâm Hoàng Phong thấy vậy, xoay người đi tới tủ treo đồ, lấy một cái áo khoác dài màu xám đen, phủ lên đùi cô.
Má Ngô cho cô biết, âu phục của Lâm Hoàng Phong đều được đặt may ở nước ngoài, mỗi món trị giá tới mấy chục triệu, Đỗ Minh Nguyệt không dám đụng tới, sợ sẽ làm bẩn.
Thấy cô ngoan ngoãn ngồi yên, Lâm Hoàng Phong cầm máy sấy tóc tới, giúp cô sấy tóc.
Lúc này, hai người thầm hiểu ý nhau, không nói lời nào, trong phòng chỉ có tiếng máy sấy tóc.
Sau khi sấy xong, Lâm Hoàng Phong tắt máy sấy đi.
Đỗ Minh Nguyệt cúi đầu, nghịch ngón tay mình, hơi áy náy nói: “Hôm nay anh không nên giúp em! Không biết người trong công ty sẽ lại nói gì nữa!”
Mấy ngày gần đây, mặc dù cuộc sống hơi khó khăn, nhưng trong lòng cô vẫn nghĩ có thể bớt gây phiền toái cho anh thì cô đã vui rồi!