Võ công Tử Giai Âu Thần so với Hành Vân kẻ tám lạng, người nửa cân. Trên võ đài, hai người đều vận bạch y, một kẻ tiêu sái giảo hoạt, một kẻ lạnh nhạt, cô độc đích thực long tranh hổ đấu.
Hành Vân thi triển bộ Thần Mã tâm pháp và Nhất Đoạn Chỉ, từng chưởng đều vô cùng hiểm độc, khí thế bức người. Tử Giai Âu Thần mềm dẻo linh hoạt với kiếm bộ Hồi Phong Lạc Nhạn, cả hai đánh đến thiên hôn ám địa, võ đài nhanh chóng nứt ra từng mảnh, cảnh tượng kinh hoàng.
Hành Vân hô : “ Thiên Sát Cường Khí !” Hắn vận chưởng bắn về phía Tử Giai Âu Thần, nhanh như chớp.
Tử Giai Âu Thần nhíu mày, nghiêng người trượt trên nền võ đài song dậm chân phi lên không trung : “ Bỉ Dực Song Phi !” một cước hạ xuống, nền đá chia làm hai, lại tiếp : “ Thiên Địa Hạc Trường !” Đây chính là chiêu thức giúp kiếm bộ Hồi Phong Lạc Nhạn nằm trong thập nhị tuyệt kỹ của võ lâm. Biến thức như ảo, tựa như mê hoặc, mắt thấy Tử Giai Âu Thần đứng ở mép võ đài trong chốc lát đã nhảy đến trước mặt Hành Vân một chưởng lại một chưởng đả vào người hắn.
Hành Vân phun ra ngụm máu song lấy lùi làm tiến : “ Thiên Ma Quân Hoành Bộ !” Hắn đưa chân, từng bước nện xuống, cả võ đài rung lên mạnh mẽ.
Đương lúc kịch liệt, từ trên không trung bắn xuống một đạo chưởng phong.
Tư Nguyệt nhướn mày, hô : “ Âu Thần !”
Phía sau màn khói bụi mịt mù, Tử Giai Âu Thần và Hành Vân ngã xuống nền đá lạnh, máu tươi rướm ra, ngũ tạng lục phủ như đảo lộn.
“ Võ lâm trung nguyên thật náo nhiệt !” Một lão quái tầm bảy mươi mấy tuổi, tóc trắng, trên khuôn mặt già nua xăm một con bạch hổ hạ xuống võ đài.
Tư Nguyệt phi đến đỡ Tử Giai Âu Thần dậy : “ Cố chịu.” Nàng khẽ nói, tay điểm ba huyệt ổn định nội lực cho hắn.
Hai tên thuộc hạ của Hành Vân cũng vội chạy đến giúp hắn điều khí, mắt liếc lão quái kia nhưng không dám xông lên.
Hư Không trụ trì ngạc nhiên, chậm rãi lên tiếng : “ Bạch Hổ trưởng lão hạ cố đến Võ lâm trung nguyên không biết vì sao lại đả thương người ?”
Nhắc tới Bạch Hổ trưởng lão lại nhìn cách ăn mặc của lão quái, trên dưới khán đài như bùng nổ. Ai cũng biết, thế lực ngoài Võ lâm đáng sợ nhất chính là Kỷ Hắc Luân, mà Bạch Hổ trưởng lão nằm trong tứ đại thần pháp dưới trướng Thiên Tàn Vương Hồ Quân. Mà võ lâm trung nguyên và họ đều là nước sông không phạm nước giếng, bây giờ Bạch Hổ xuất hiện ở Đại hội Võ lâm lại ra chiêu khiêu khích như vậy, xác thực quá đáng.
Bạch Hổ lão quái cười lạnh : “ Ta phụng mệnh Vương đến lấy Bách Thần Ngọc Chỉ. Các ngươi giao ra thì sẽ được sống.”
Hư Không trụ trì đáp : “ Bách Thần Ngọc Chỉ là bảo vật của Cung chủ Bắc Băng Thần Cung, Bạch Hổ trưởng lão muốn cướp đoạt đã vi phạm giao ước giữa Võ lâm trung nguyên là Kỷ Hắc Luân.”
“ Lão trọc, người đừng nhiều lời !” Dứt lời, xung quanh khán đài xuất hiện hơn mấy trăm hắc y nhân khoác áo đen, đeo mặt nạ bạc.
“ Hắc Luân kỵ…” Một lão nhân trên khán đài kinh ngạc kêu.
Tà Dung, Cổ Phi cùng người của Bắc Băng Thần Cung và Thiên Hải Lâu chạy đến bảo vệ Tư Nguyệt, Tà Dung nói : “ Một Kỷ Hắc Luân nhỏ nhoi như vậy mà dám ngông cuồng !”
Bạch Hổ lão quái để ý thấy cờ của Bắc Băng Thần Cung liền phi đến trước mặt Tà Dung, nhanh như chớp vung tay chưởng tới.
Tà Dung sửng sổt, Tư Nguyệt bật dậy một tay đỡ Tử Giai Âu Thần một tay tiếp chưởng Bạch Hổ lão quái. Nội lực hai bên đối nghịch, Bạch Hổ lão quái trừng mắt, rút tay thoái lui ba bước.
Cả khán đài ồn ào, kinh hãi. Nói đến tứ đại thần pháp của Kỷ Hắc Luân, ai mà không biết võ công thượng thừa, nếu so với các nhân vật nổi danh ở võ lâm trung nguyên chỉ hơn không kém. Vậy mà thiếu niên trước mặt không quá mười tám lại tiếp chiêu bức hắn lùi bước, quả nhiên anh hùng xuất thiếu niên.
Tư Nguyệt lạnh lùng nhìn Bạch Hổ lão quái, giao Tử Giai Âu Thần cho Cổ Phi rồi xóe bàn tay tinh mịn như bạch ngọc lên, ánh dương quang chiếu thẳng vào chiếc nhẫn bạch ngọc đeo trên ngón tay cái, lóng lánh : " Muốn nó ?"
Hư Không trụ trì kinh ngạc : “ Bách Thần Ngọc Chỉ ?”
Chỉ thấy thiếu niên vận y phục màu thanh thiên hào sảng, tóc búi bạch ngọc quan, mi mục như vẽ, vừa sắc bén vừa lạnh lùng. Mâu quang bàng bạc, âm trầm không thấy đáy. Dáng dấp mang theo bá khí của bậc đế vương, ngạo khí bất tuân.
Bạch Hổ lão quái cười to : “ Không tệ ! Ngươi nếu giao Bách Thần Ngọc Chỉ cho ta, ta sẽ tha cho ngươi một con đường sống.” Tuy nói vậy nhưng trong lòng lão có chút lo lắng, võ công của người trước mặt thực sự không đơn giản.
Tư Nguyệt cười lạnh, rút thanh hắc ngọc phiến đeo bên hông ra, bình thản nói : “ Bổn tọa cũng muốn biết, các người không tha cho bổn tọa con đường sống như thế nào.”