Tư Giai Âu Thần nhăn mày, âm trầm nói : “ Tiếp tục điều tra.” Hắn quay sang Tư Nguyệt : “ Quỷ Thủy Môn có quan hệ mật thiết với Thần Mã Cung.” Thần Mã Tướng quân là nỗi ám ảnh của chính phái, danh vọng trong tà phái lại cực kỳ cao. Lần nay ông ta xuất thủ là vì điều gì ?
“ Thần Mã Tướng quân mặc dù thuộc tà phái nhưng ám sát không phải sở thích của hắn.” Cổ Phi suy tư.
Tà Dung gật đầu : “ Đúng vậy.” Song nghi hoặc : “ Lẽ nào có kẻ muốn giá họa ? Thiên Hải Lâu và Bắc Băng Thần Cung đều là môn phái trung lập, nếu hãm hại Cung chủ, kẻ được lợi chắc chắn là người của chính phái.”
Tư Nguyệt gõ vài tiếng lên bàn, mắt khép hờ mãi đến một lúc sau mới lên tiếng, giọng nói âm trầm, lạnh lẽo : “ Tà Dung, Bắc Băng Thần Cung có bao nhiêu người ?”
Tà Dung bước lên trước mặt nàng, cách tầm hai trượng, cung kính nói : “ Bắc Băng Thần Cung có một vạn tám nghìn người, Thiết Băng kỵ gồm bốn nghìn người, Sát Thiết đoàn gồm năm nghìn người. Trước kia Bắc Thần Ngọc Chỉ bị thất lạc, Cung chủ mất tích nên Thiết Băng kỵ và Sát Thiết đoàn đều không thể điều động. Nay người có Bắc Thần Ngọc Chỉ, trên dưới Bắc Băng Thần Cung đều cung kính nghe lệnh.”
Nàng gật đầu một cái, hướng Cổ Phi : “ Còn Thiên Hải Lâu ?”
“ Thiên Hải Lâu hiện tại có bảy nghìn người, Hắc Phong Hội huấn luyện ba nghìn sát thủ đợi lệnh. Bảy mươi hai phân đà trên khắp ngũ quốc là hai nghìn người.” Cổ Phi ước chừng nói.
“ Quy Hải Sơn ?” Nàng quay sang nhìn bốn đại hán tử ngồi cuối hàng ghế, họ chính là chủ quản tam thập lục động, trước kia bị Diệt Đông Thành áp chế phải chịu khổ không ít nay đều quy thuận dưới trướng Thiên Hải Lâu.
“ Tam thập lục động Quy Hải Sơn tổng cộng có chin nghìn người làm bốn đạo và ba đoàn.” Hán tử ngồi ghế đầu tiên trong bốn người, Nhậm Hiền Tề nói.
“ Ta nghe nói Tam thập lục động lợi hại nhất là chế tạo vũ khí ? Ba núi mỏ sắt trên Dực Vân sơn đều là của các ngươi ?” Tư Nguyệt mỉm cười.
Nhậm Hiền Tề gật đầu : “ Không giấu Lâu chủ, nói về chế tạo vũ khí Quy hải Sơn tuyệt đối tự tin. Không nói một số nước nhỏ và vài tộc người thiểu số, nhiều môn phái lớn trong đều phải đến Quy Hải Sơn đặt hàng.”
“ Tốt. Nghe đây ! Cổ Phi, Tà Dung, Nhậm Hiền Tề ! Các ngươi hãy triệu tập tất cả các chủ chốt trong vòng hai mươi ngày có mặt tại Bắc Băng Thần Cung. Cổ Phi, gọi Hàn Dực, Mạc Thương và Hạ Trác trở về. Chuyện ở Tần quốc tạm thời giao cho người của Tử Giai Sơn Trang. Bên Thanh Loan quốc cũng gọi đến đây. Đợi Tích Ngạo đấu xong lập tức lên đường đến Bắc Băng Thần Cung” Tư Nguyệt nghiêm giọng nói, mang theo sắc thái âm trầm.
Cổ Phi kích động : “ Lâu chủ, người muốn…”
“ Ngươi nói đúng, chúng ta là người của giang hồ, giao thương tất nhiên quan trọng nhưng cũng không thể để người khác xem thường. Tà Dung, ngươi cảm thấy thế nào ? “ Nàng liếc nhìn Tà Dung vẫn đang trầm ngâm.
Tà Dung nở nụ cười, thần thái sang lóa như trẻ ra mười tuổi : “ Tất cả đều nghe theo lời của Cung chủ. Băng Băng Thần Cung chìm trong bão tuyết mười sáu năm cuối cùng đã có thể tỉnh giấc.”
Nàng nhàn nhạt cười : “ Bổn tọa nhất định san bằng Quỷ Thủy Môn và Huyễn Ảnh Môn.” Tuy Tư Nguyệt muốn thay đổi, muốn quên đi quá khứ nhưng không có nghĩa nàng sẽ để mặc người khác chà đạp, tùy tiện tính kế. Nàng vẫn là Tư Nguyệt, dã tâm của nàng lớn hơn bất kỳ ai, năm đó nàng thống nhất thị trường thế giới thì hôm nay nàng cũng có thể thống nhất giang hồ. Nàng quét mắt qua một lượt, mỉm cười : “ Các ngươi muốn chính hay tà ?”
Cổ Phi quỳ xuống, đáp : “ Không có chính hay tà, chỉ có kẻ mạnh và yếu.”
Tất cả người của Thiên Hải Lâu, kể cả những tiền bối vì muốn quy ẩn giang hồ cũng không tránh được nhiệt huyết sôi sục quỷ theo Cổ Phi, Vương Luân cười to : “ Ta vì chán lũ chính phái mồm to, lão già Thần Mã lại chui rúc nên mới thoái đao quy ẩn. Bây giờ có chuyện vui như vậy làm sao ta bỏ lỡ.”
Những người kia cũng gật đầu.
Tà Dung khụy gối một chân cùng hơn bốn mươi người của Băng băng Thần Cung quỳ : “ Dũng sĩ Bắc Băng Thần Cung tuyệt đối không ngại vấy máu.”
“ Tuyệt đối không ngại vấy máu !!!”
Bốn thủ lĩnh Quy Hải Sơn nhìn nhau, “ đong” một tiếng ( quỳ đó ) : “ Quy Hải Sơn nguyện theo Thiên Hải Lâu chủ, đến chết không từ !”
Tư Nguyệt ngồi trên ghế, thần thái u lãnh mà cao ngạo, nở nụ cười đẹp như đóa Mạn Đà La, đẹp nhưng đầy nguy hiểm : “ Tốt ! Bổn tọa sẽ không khiến các ngươi thất vọng.”
Tử Giai Âu Thần nãy giờ vẫn im lặng mỉm cười nhìn Tư Nguyệt, nàng ngạo khí kinh thiên, nàng uy khí tuyệt diễm, đây chính là nữ nhân cả đời này hắn nguyện theo sau.