"Tiêu Mặc, người đang làm cái gì!" Hạ Lan Phiêu thấy Khinh Vũ lúng túng, cuống quít nhẹ nói: "Người xem Khinh Vũ sắp khóc rồi!"
Nhưng mà, Tiêu Mặc cũng không để ý tới Hạ Lan Phiêu. Hắn lạnh lùng nhìn Tiêu Nhiên, trên mặt lại tiếp tục mang theo mỉm cười: "Vì sao Hoàng thúc nói như vậy? Chẳng lẽ Hoàng thúc muốn kháng chỉ hay sao?"
"Vi thần không dám —— Khinh Vũ cô nương trẻ tuổi tướng mạo xinh đẹp, tú ngoại tuệ trung (bên ngoài xuất sắc bên trong thông minh), nhưng vi thần nhàn tản đã quen, là vi thần không xứng với cô nương. Xin Hoàng Thượng thu hồi mệnh lệnh đã ban ra." Tiêu Nhiên cố chấp nói.
Không khí, trong nháy mắt ngưng đọng lại. Nụ cười trên mặt Tiêu Mặc từ từ phai đi, rốt cuộc chuyển thành sự yên tĩnh trước cơn bão táp. Hắn lạnh lùng nhìn Tiêu Nhiên, lạnh nhạt nói: "Hoàng thúc, không cần thử dò xét ranh giới cuối cùng của Trẫm."
"Xin Hoàng Thượng thu hồi mệnh lệnh đã ban ra."
"A......"
Tiêu Mặc không tiếp tục cãi cọ với Tiêu Nhiên, chỉ là không ngừng cười lạnh. Hạ Lan Phiêu quan sát vẻ mặt của Tiêu Mặc, biết hắn nổi giận, liều mạng nháy mắt với Tiêu Nhiên, nhưng Tiêu Nhiên lại ngoảnh mặt làm ngơ.
Người kia cố chấp té quỵ xuống đất, một chút cũng không chú ý mặt mũi của Tiêu Mặc trước mặt chúng thần (lee: bọn hoàng thân quốc thích á), chỉ là kiên trì, không chịu cúi đầu. Khinh Vũ đã sớm nhỏ giọng khóc sụt sùi, trong lòng Hạ Lan Phiêu quýnh lên, rất muốn thay đổi loại cục diện làm người ta lúng túng này, nhưng nàng cái gì cũng không làm được.
Nàng theo bản năng đứng dậy, mà thân thể của nàng cũng rất thuận theo cảm nhận của chủ nhân mà gây chuyện, rất phối hợp làm cho nàng cảm thấy đầu óc choáng váng. Ở trong mê muội đột nhiên xảy ra, Hạ Lan Phiêu mềm nhũn ngã xuống, trước mắt tối đen như mực. Ở một khắc cuối cùng trước khi mất đi ý thức, hình như nàng nhìn thấy Tiêu Nhiên vội vàng chạy tới phía mình, lại giống như nhìn thấy Tiêu Mặc một tay mình ôm vào trong ngực, lo lắng nói gì đó.
Thật ồn ào...... Ta chỉ là muốn giả bộ bệnh, thế nào liền thật ngất đi?
Thật sự rất mệt mỏi......
Khi Hạ Lan Phiêu tỉnh lại lần nữa, đã là giữa trưa ngày hôm sau rồi. Tiêu Mặc nhẹ nhàng thở dài, ngón tay lướt qua mặt nàng, nhưng vẫn chưa buông tay. Hắn khẽ vuốt bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo của Hạ Lan Phiêu, chỉ nói là: "Thân thể nàng không tốt, hay là nằm trên giường nghỉ ngơi đi."
"Tiêu Mặc!"
"Nàng yên tâm, bọn họ đều rất tốt —— ta cũng không trị tội bọn họ. Đề nghị của ta cũng chỉ là một đề nghị thôi, làm sao ta sẽ bức bách A Nhiên cưới nữ tử mình không thương chứ? Chỉ là Khinh Vũ bị cự hôn ở trước mặt mọi người, vẫn là có chút mất mặt."
Nàng mất mặt còn không phải là lỗi của ngươi......
Hạ Lan Phiêu thầm nghĩ, lại rốt cuộc không dám trách cứ Tiêu Mặc, chỉ là âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Nàng sẽ không biết, Tiêu Mặc là vì nhắm trúng tính tình hay mềm lòng, không đành lòng cự tuyệt của Tiêu Nhiên mới có thể trước mặt mọi người chỉ hôn cho hắn, lại không nghĩ rằng hắn tình nguyện tổn thương Khinh Vũ cũng không nguyện ý tiếp nhận cuộc hôn nhân này. Hắn có chút nhức đầu lắc đầu một cái, ôm Hạ Lan Phiêu lên giường, đắp kín chăn cho nàng, có chút chần chờ mà nói: "Hạ Lan, lần này mang thai thật là làm cho nàng chịu không ít khổ."
"Đúng vậy...... Tên tiểu tử này thật là giày vò người." Hạ Lan Phiêu tức giận vỗ vỗ bụng của mình: "Tính tình của đứa nhỏ này nhất định giống như chàng."
"A...... Ta lại cảm thấy nó giống như nàng."
"Tiêu Mặc!"
"Để cho ta nghe một chút âm thanh của đứa bé thôi."
Tiêu Mặc nói xong, cũng dịu dàng vuốt ve cái bụng khẽ nhô ra của Hạ Lan Phiêu, vẻ mặt ấy là chính là nhu hòa. Hạ Lan Phiêu rất ít thấy nét mặt nhu tình lại tràn đầy tình thương của cha như vậy của Tiêu Mặc, tâm không khỏi mềm nhũn, đỏ mặt nói: "Đứa bé mới hơn hai tháng, đâu có đã biết máy thai rồi......"
"Nhất định sẽ có."
Tiêu Mặc cười cúi đầu, dính lỗ tai vào bụng của Hạ Lan Phiêu, nhắm hai mắt lại, cảm thụ rung động của sinh mạng. Hạ Lan Phiêu chỉ cảm thấy hôm nay Tiêu Mặc có chút kỳ quái, nhưng nàng cũng nói không ra hắn kỳ quái chỗ nào, lại một lần nữa cho là vì hành động đột ngột đỏ mặt của hắn. Tay của nàng không tự chủ khẽ vuốt tóc dài của Tiêu Mặc, mỉm cười nói: "Nghe được cái gì rồi sao?"
......
"Không có."
Qua một lúc lâu, Tiêu Mặc bình tĩnh nói. Hắn chậm rãi ngẩng đầu lên, đắp kín chăn mền cho Hạ Lan Phiêu, trên mặt lại khôi phục bình tĩnh và lạnh lung quen có, hình như mới vừa dịu dàng chỉ là phù dung sớm nở tối tàn (ý nói nhất thời chợt hiện ra rồi biến mất). Hắn hôn lên cái trán lạnh lẽo của Hạ Lan Phiêu, nói với nàng: "Nghỉ ngơi thật tốt, không cần chạy loạn nữa."
"Tiêu Mặc, chàng không bồi ta một lúc sao?" Hạ Lan Phiêu có chút thất vọng nói.
"Ta còn có chuyện."
"Được rồi...... Vậy chàng nhanh đi đi, ta lại ngủ một lát."
"Ừ."
Tiêu Mặc khẽ mỉm cười với Hạ Lan Phiêu, xoay người sang chỗ khác. Ánh sáng mặt trời mùa đông chiếu ở trên trường bào màu đen của hắn, cả người hắn giống như được bao phủ ở trong vầng sáng, lại có một loại xa cách làm người ta không nói ra được. Trái tim của Hạ Lan Phiêu không khỏi nhảy lên, không khỏi nhỏ giọng hô: "Tiêu Mặc, chớ đi."
Bước chân của Tiêu Mặc dừng lại. Nhưng mà, hắn không có quay đầu lại, chỉ nói là: "Ngủ đi."
"Chừng nào thì chàng trở lại?"
"Chờ lúc nàng tỉnh ta đương nhiên là trở lại. Nghỉ ngơi thật tốt, không nên suy nghĩ nhiều. Còn có......"
"Hả?"
"Hạ Lan, ta yêu nàng."
Gì?
Tiêu Mặc hắn mới vừa nói gì? Chẳng lẽ rốt cuộc hắn đã mở lòng, thổ lộ với ta?
Ta thật sự......
Thật là vui mừng nha!
Hạ Lan Phiêu ngơ ngác nhìn bóng lưng dần xa của Tiêu Mặc, chỉ cảm thấy đầu óc nóng lên, mặt cũng biến thành đỏ bừng. Mười ngón tay của nàng nắm chặt ở cùng một chỗ, cúi đầu "Hắc hắc" nở nụ cười, chỉ cảm thấy trong lòng hưởng thụ vô cùng. Nàng không biết thế nào mà đầu gỗ Tiêu Mặc này mở lòng, lại có thể học được nói lời ân ái, nhưng trong đầu nàng chỉ tràn đầy vui sướng "Nhi tử nhà ta sắp trưởng thành".