"Hạ Lan, ngươi hãy nghe ta nói."
"Ta không muốn!" Hạ Lan Phiêu gắt gao bắt được khung cửa.
"Hạ Lan, mới vừa ngươi còn nói cái dạng ngôn từ nghĩa chánh kia, tại sao có thể lâm trận lùi bước? Đi theo ta!"
"Đừng!"
Sau lại, rốt cuộc là nàng bị Hoa Mộ Dung cứng rắn kéo xuống lầu. Nàng núp ở trong phòng mình không dám ra cửa, mà Tiêu Mặc và Hạc Minh cũng không có quá mức bức bách, chỉ là một bộ dáng cùng với nàng tốn hao đi xuống.
Hạ Lan Phiêu ở trong phòng buồn bực đến sắp mốc meo, mà Hạc Minh lại cảm thấy cuộc sống nhiều hơn mấy phần niềm vui thú. Mỗi ngày hắn (HM) đều nhân lúc Tiêu Mặc không có ở đây chút độc phấn vào trong phòng hắn (TM), khi thì hắn thêm chút "Mê tình tán" rồi các loại gia vị vào trong thức ăn, tuy nhiên cũng bị Tiêu Mặc nhẹ nhàng hóa giải.
Nhưng người rốt cuộc cũng có tính khí.
Khi Hạc Minh nhàm chán lấy mấy mỹ nhân đến lấp đầy trên giường Tiêu Mặc, Tiêu Mặc cũng bắt đầu phản kích. Hắn gọi mấy nam sủng vào gian phòng của Hạc Minh, tính đúng thời cơ khiến tiểu nhị mở cửa mà vào vừa vặn nhìn thấy bộ dạng Hạc Minh mới tắm xong bị mấy nam tử bao vây thành hình tròn, chế tạo ra mỹ danh "Đoạn tụ" (*), cũng làm các nữ nhân đối với hắn ôm ấp yêu thương tuyệt vọng.
(*) Đoạn tụ: đồng tính, nam thích nam.
Hạc Minh vốn không để ý danh tiếng của mình, nhưng từ sau lần trước, nữ nhân thấy hắn cũng rối rít tránh, không điên cuồng ái mộ như những ngày qua nữa. Bất luận là ở quán rượu hay là ở trên đường cái, toàn bộ nam nhân Giang Đô đều dùng một loại ánh mắt lửa nóng xuyên thấu qua áo của hắn quan sát thân thể tráng kiện của hắn, thậm chí mỗi ngày vào buổi tối đều có nam tử gõ cửa hi vọng cùng hắn *****, cực lớn *** quấy rầy giấc ngủ của hắn. Cho nên, mắt xếch hẹp dài thiên hạ đệ nhất của hắn lần đầu tiên có âm ảnh nhàn nhạt, mà tất cả thứ này đều là tên nam nhân ghê tởm bại hoại kia ban tặng!
Tiêu Mặc. . . . . . Người này làm như vậy là đang thị uy với ta sao? Được, chúng ta không có gặp nhau ở trên chiến trường, ở Giang Đô phân cao thấp cũng là việc nên làm! Ta ngược lại muốn nhìn xem rốt cuộc Tiểu Hạ Lan sẽ là nữ nhân của ai!
Bên này, Hạc Minh chính khí hừ hừ nhìn Tiêu Mặc khoan thai tự đắc thưởng thức trà, lại đột nhiên thấy Hoa Mộ Dung lôi kéo tay Hạ Lan Phiêu đi xuống lầu. Hắn nhìn bọn họ, nụ cười trên mặt từ từ mở rộng, thân mật nói với Hạ Lan Phiêu: "Tiểu Hạ Lan, chúng ta cũng đã ba ngày không gặp nha ~~~ nghe nói ngươi ngã bệnh, có muốn hay không ta vì ngươi ‘tự tay’ trị liệu. . . . . ."
Ai, nhiều ngày không thấy, Hạc Minh vẫn là tên biến thái trước sau như một! Chỉ là, tại sao nhìn hắn đứng lên có chút tiều tụy? Còn Tiêu Mặc thì tại sao hắn lại âm trầm nhìn tay của ta? Trong tay ta không có chủy thủ nha!
Hạ Lan Phiêu nghĩ vậy, nghi ngờ nhìn bàn tay nhỏ bé đang bị Hoa Mộ Dung nắm lấy, mà Hoa Mộ Dung đã buông tay ra rồi. Hắn ý bảo Hạ Lan Phiêu ngồi xuống, mỉm cười với Hạ Lan Phiêu trấn an tâm tình khẩn trương của nàng, sau đó bình tĩnh tuyên bố với bọn họ: "Hạ Lan có lời muốn nói với các ngươi."
"A ~~~ có phải rốt cuộc Tiểu Hạ Lan đã đồng ý làm thê tử của ta rồi hay không?"
"Ta. . . . . ."
Hạ Lan Phiêu đứng thẳng lên vốn chỉ cao đến lồng ngực hắn, đang muốn nghĩa chánh ngôn từ nói những gì đó, lại thấy tròng mắt trầm tĩnh của Tiêu Mặc, trong lập tức đã trút giận. Nàng ho nhẹ một tiếng, mất tự nhiên nói: "Này, ta đã không có bất kỳ quan hệ gì với các vị, ta cũng hi vọng hai vị anh hùng giơ cao đánh khẽ thả tiểu muội. Các vị anh hùng đều là nhân trung long phượng, ngọc thụ lâm phong tuấn lãng bất phàm, bây giờ không có cần thiết lãng phí thời gian ở trên người tiểu muội. Không bằng. . . . . . Chúng ta liền như vậy từ biệt, ai về nhà nấy, ai tìm nương nấy."
"Tiểu Hạ Lan là muốn chia tay với ta sao ~~ thật thương tâm ~~ có phải hay không ngươi đã di tình biệt luyến (thích người khác á) rồi hả ?"
Hạc Minh nói xong, cảnh giác nhìn Hoa Mộ Dung, mà Hoa Mộ Dung bất đắc dĩ thở dài. Hạ Lan Phiêu ngẩn ra, mặt đỏ lên nhỏ giọng mắng: "Chẳng lẽ ta không có nam nhân sẽ không có cách nào khác để sống sao? Cầu xin tư tưởng ngươi lành mạnh một chút có được hay không! Ta. . . . . . Ta chỉ muốn một người sống qua ngày, mời các ngươi cách xa cuộc sống của ta."
"Không thể nào." Hạc Minh cười hì hì nhìn nàng: "Thật vất vả mới tìm được món đồ chơi chơi vui như vậy, ta mới không nỡ buông tha."
"Hạc Minh!"
"Hạ Lan, ngươi không có cảm thấy không có chúng ta mà nói ngày cũng rất nhàm chán sao? Đi theo chúng ta, ngươi mới có thể lấy được ~~~ vật cần tìm nha ~~~"
Hạc Minh nói xong, mỉm cười nhìn Hạ Lan Phiêu, thần bí yêu mị, lại mang theo mê hoặc giống hệt anh túc (*), làm cho người ta khó có thể cự tuyệt. Hạ Lan Phiêu ngẩn ra, sau đó trong nháy mắt suy nghĩ hiểu rõ tất cả. Thân thể của nàng khẽ run, mà nàng bi ai phát hiện mình làm thế nào cũng không cách nào cự tuyệt hấp dẫn về nhà.
(*) anh túc: hoa anh túc, tức hoa thuốc phiện đó.
"Ta.... Ta không lạ gì. . . . . ."
"Có thật không?" Hạc Minh tà mị cười: "Thật, chịu?"
"Ta. . . . . ."
"Không nên gạt mình. Ở trong phòng cũng sắp buồn bực đến hư, cùng ta đi ra ngoài đi dạo thôi."
Hạc Minh nói xong, một tay nhấc lên tay Hạ Lan Phiêu, nhanh như bay mang nàng đi ra khỏi cửa. Hoa Mộ Dung cũng cả kinh, có chút đề phòng nhìn Tiêu Mặc vẫn trầm mặc không nói, mà Tiêu Mặc chỉ là nhàn nhạt đứng dậy, giống như tất cả mọi chuyện xảy ra ở bốn phía không có quan hệ gì với hắn.