Tiêu Mặc không trả lời.
Ban đêm gió biển ‘vù vù’ phất qua hai má của bọn họ, thổi lên mái tóc dài của bọn họ, cũng làm cho Hạ Lan Phiêu cảm thấy hơi rét lạnh. Nàng nhìn tóc của bọn họ quấn quýt ở chung một chỗ ở trong gió, Di3n~đ@n/l3.quý.d0n theo bản năng lấy tay tách ra, nhưng trong lòng có một loại cảm giác khác thường.
Vợ chồng son. . . . . . Ta cùng với hắn vốn là vợ chồng son, cái gọi là ‘Kết tóc’ chính là chỉ như vậy, kết hợp tóc của hai người lại với nhau thôi. Nhưng mà, cho dù khoảng cách giữa hai ta gần hơn nữa, lòng của chúng ta cách cũng vẫn xa như vậy.
Hắn. . . . . . Không yêu ta.
Trong lòng của hắn, vĩnh viễn chỉ có hắc ám sâu không thấy đáy, cũng sẽ không có bất luận người nào tồn tại. Hắn không có lòng người.
Nếu như hắn đối với ta còn có một chút xíu áy náy và lương tâm, hắn sẽ không cầu hôn nữ nhân khác ở trước mặt ta, sẽ không lôi kéo ta tới quan sát hôn lễ của hắn, càng sẽ không tổn thương ta một lần lại một lần, để cho lòng của ta hỏng be hỏng bét.
Nhưng mà, tại sao trong lòng của ta cố tình lại có một người nam nhân như vậy? Cảm giác của ta đôi với hắn khác thường là bởi vì ‘nàng’ thương hắn sao?
Chẳng biết tại sao, ta mê luyến hắn như thế, ta mê luyến dung mạo tuấn mỹ của hắn, mê luyến đầu óc tỉnh táo của hắn, mê luyến nụ cười dịu dàng của hắn, thậm chí mê luyến hơi thở hắc ám trên người của hắn. Hình như hắn là Đế Vương ưu nhã của bóng đêm, Di3n~đ@n/l3.quý.d0n chính là nguy hiểm, lại có sức hấp dẫn trí mạng. Ta không quên hắn cái ôm ấm áp lúc hắn ôm ta, không quên được nụ hôn làm người ta chìm đắm của hắn, không quên được mùi trên người hắn. . . . . .
Không, ta đây là thế nào? Chẳng lẽ chính ta lại ảo tưởng thương hại và bố thí sao của một Ám Dạ Đế Vương như vậy sao?
Ta không phải là điên rồi đi? Tại sao ta không tự chủ bị người mê hoặc như vậy? Biết rõ, sẽ rơi xuống, sẽbị thương. . . . . .
"Tiêu Mặc, ngươi yêu Lưu Ly sao?" Hạ Lan Phiêu kiên trì hỏi, nhưng giọng nói đã mang theo một chút run rẩy.
"Ngươi muốn nghe được đáp án gì?" Tiêu Mặc lẳng lặng hỏi.
"Ta. . . . . ."
Ta cũng không biết. . . . . .
Chính ta cũng không hiểu rõ mình có yêu ngươi không. . . . . .
Ta không hiểu rõ ta mê luyến ngươi chỉ là bởi vì ý thức ‘Hạ Lan Phiêu’ lưu lại tác quái, hay là ta thật đáng buồn bị người như vậy hấp dẫn. Nếu như là vế sau, rốt cuộc ta nên làm cái gì. . . . . .
"Trời giá rét, trở về đi thôi."
Tiêu Mặc nhìn Hạ Lan Phiêu, rốt cuộc không trả lời.
Hắn khoan dung nắm bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo của Hạ Lan Phiêu, cởi xuống trường bào khoác lên trên người của nàng. Y phục của Tiêu Mặc rất dài, Hạ Lan Phiêu mặc gần như kéo đất, mà da thịt trần trụi của nàng ở dưới ánh trăng thoạt nhìn xinh đẹp như vậy, tựa như sứ trắng không hề tỳ vết. Tiêu Mặc nhìn nàng, Di3n~đ@n/l3.quý.d0n không kiềm hãm được duỗi tay về phía xương quai xanh lộ ra của nàng, lòng bàn tay to dày truyền đến nhiệt độ cực nóng. Hạ Lan Phiêu chỉ cảm thấy tâm chợt giật mình, mà nàng đột nhiên bị Tiêu Mặc ôm thật chặt vào trong ngực. Tiêu Mặc vuốt tóc nàng, nhỏ giọng nói: "Hạ Lan, ngươi thật sự là. . . . . ."
"Ào ào!"
Âm thanh sóng biển vỗ vào nham thạch khiến lời nói của Tiêu Mặc tiêu tán ở trong gió. Hạ Lan Phiêu giật mình nhìn hắn, không biết rốt cuộc hắn muốn nói cái gì.
Ta thật sự là cái gì?
Thật là ngu ngốc? Thật là làm người ta ghét? Thật là thấp bé? (lee: chị tưởng tượng thật … *toát mồ hôi*)
Nói chuyện nói một nửa rất không phúc hậu, đúng không?
"Tiêu Mặc, ngươi nói cái gì?"
"A. . . . . ."
"Này, nói cho ta biết! Nói chuyện nói một nửa là người ghê tởm nhất rồi !"
"A. . . . . ."
Lại qua hai ngày nữa chính là tiết ‘đồ thản’.
Tất cả mọi người bắt đầu vì một ngày lễ mừng này mà bận rộn, Phi Lưu với tư cách là một Tộc trưởng, cũng bận rộn người ngã ngựa đổ. Ở nơi này trong ngày lễ, thân phận của Hạ Lan Phiêu sắp được công bố, mà nàng với tư cách là người thừa kế thừa kế cũng lấy được Thủy Lưu Ly hoàn chỉnh.
Rốt cuộc cũng có được Thủy Lưu Ly người người tha thiết ước mơ, Hạ Lan Phiêu đáng ra nên kích động, nhưng nàng lại cảm thấy bình tĩnh đáng sợ. Một đêm bên bờ biển kia giống như một giấc mộng, Di3n~đ@n/l3.quý.d0n phiêu miểu (như có như không) mà hư vô, hư vô làm cho nàng căn bản không dám tin tưởng trí nhớ của mình.
Đêm đó, Tiêu Mặc ôm ta, nụ hôn của hắn rất dịu dàng. . . . . .
"Hạ Lan tỷ tỷ, tỷ lại đang ngẩn người?" Phi Lưu cười hì hì ngồi vào bên cạnh Hạ Lan Phiêu: "Tối nay chính là tiết ‘đồ thản’, chẳng lẽ tỷ không hề khẩn trương?"
"Làm sao ta phải khẩn trương?" Hạ Lan Phiêu kỳ quái hỏi.
"Cũng đúng. . . . . . Hạ Lan tỷ tỷ ca hát nhất định rất êm tai, không cần khẩn trương."
. . . . . .
"Ca hát? Đợi chút, đệ có thể nói cho ta biết tại sao muốn ca hát hay không?"
"Tỷ tỷ không biết sao?" Mắt to của Phi Lưu vụt sáng vụt sáng: "Hôm nay, mỗi người đều muốn hát tình ca với người yêu của mình, người thứ nhất bị chọn mặc kệ là đối phương có hay không nguyện ý cũng có thể cùng mình người yêu cùng một đêm nha."
"Đợi đã nào.... Nếu như có người thứ nhất bị chọn, nhưng mà đối tượng hắn ca hát không thích hắn làm thế nào?"
"Vậy cũng muốn cùng một đêm. Mặc dù nhà trai không thể dùng sức mạnh, nhưng là đàn gái không bị hạn chế. Hạ Lan tỷ tỷ, thật là một cơ hội tốt để tỷ đến gần A Khôn ca ca.”
Phi Lưu nói xong, ý vị sâu xa nháy nháy mắt với Hạ Lan Phiêu, bộ mặt viết "Tỷ nha liền mau nắm chặt cơ hội một lần làm nữ lưu manh đi". Hạ Lan Phiêu chỉ cảm thấy đầu óc ‘Ông’ một tiếng vang lên, Di3n~đ@n/l3.quý.d0n chợt bắt được vạt áo của Phi Lưu, hung dữ nói: "Đệ nói cái gì? Con mắt nào của đệ nhìn ra ta có ý với A Khôn? Ta chỉ là ưa đi theo hắn bắt cá chơi thôi! Còn nữa, đệ xem tỷ tỷ ta thật sự là không ai muốn sao? Ta cho đệ biết, người thích ta rất nhiều đó, đến lúc đó bọn họ khẳng định cũng tranh nhau hát tình ca cho ta!"
"Vậy sao. . . . . . Đệ Nhất Danh (hạng nhất) những lần trước đều là Lưu Ly tỷ tỷ, ôi chao ~ ~ bởi vì quá nhiều người thích tỷ ấy, cho nên Lưu Ly tỷ tỷ chỉ có thể chọn người thứ nhất, sau đó nắm đệ tới qua đêm ~ ~ đệ còn nhỏ như vậy, thật thua thiệt ~" (lee: òa, bé như vậy mà, chậc chậc!)
Phi Lưu mặt khổ não, mà Hạ Lan Phiêu thật muốn cởi giày ném vào mặt nó. Nàng hung ác trợn mắt nhìn Phi Lưu một cái, trong lòng âm thầm bi ai thế nào tiểu hài tử bây giờ sớm quen thuộc như vậy, trong đầu lại đột nhiên lóe lên một ý tưởng.
Lưu Ly là đệ nhất. . . . . .
Năm trước nàng được hạng nhất, năm nay nàng được đệ nhất nhất định sẽ chọn Tiêu Mặc! Chẳng lẽ bọn họ sẽ phải XXOO trước khi cưới hả ?
Hạ Lan Phiêu tưởng tượng thấy cảnh Lưu Ly cười dâm đảng nhào vào Tiêu Mặc, mà Tiêu Mặc giống như tiểu bạch hoa điềm đạm đáng yêu ngồi ở góc tường nhìn qua sói đói, lửa giận trong lòng lập tức ‘vụt’ một tiếng xông lên. Nàng đột nhiên đứng lên, cắn răng nghiến lợi nói: "Hạng nhất năm nay nhất định sẽ là ta, các ngươi cứ chờ đi!"