Lãnh Địa Tuyệt Đối

Chương 5



Phương Dĩ Tả ra ngoài là vì có chuyện cần xử lí.

Mặc dù so ra thì chuyện này không phải cấp bách cũng không quá quan trọng nhưng hắn vẫn chọn giải quyết ngay hôm nay.

Nguyên nhân không phải do hắn mà là vì nếu tiếp tục ở cạnh một Thẩm Diễm đang say thì hắn sợ không thể kiểm soát được chính mình. Thuốc ngày hôm qua đưa cho y đã được thêm chất gây ngủ, nó không có tác động xấu gì đối với cơ thể Thẩm Diễm nhưng nếu hôm nay lại cho nó vào thì hắn thực sự không biết bản thân có thể làm ra chuyện gì.

Vẻ mặt của Phương Dĩ Tả tối tăm, lý trí nói cho hắn biết giữa hắn và Thẩm Diễm thực tế sẽ không có khả năng nào, hắn cùng lắm cũng chỉ có thể nhớ nhung cậu chủ tại nơi mà y không biết. Nhưng lý trí của hắn bây giờ chưa nổi 30%, những khao khát chiếm hữu và ham muốn lăng ngược còn lại khiến hắn giờ chỉ muốn đè gáy Thẩm Diễm cắn thật mạnh để y dính lên mùi hương của mình.

Lâm Khải Văn nói hắn là con chó của Thẩm Diễm.

Đúng, một con chó hung dữ không có nhân tính, suốt ngày chỉ nghĩ đến việc làm sao để ăn được chủ nhân của mình, còn muốn để lại chút dấu vết trên người y, vây y lại rồi nhốt y trong lãnh địa của mình không cho ai khác bước vào, giống như chó đi tiểu để đánh dấu lãnh thổ vậy.

Hổ khẩu* ở sát vô lăng vì dùng sức quá mạnh mà hơi trắng bệch. Đường quốc lộ ở vùng ngoại thành ban đêm không có bóng người, chỉ có đèn hậu màu đỏ của đuôi xe lóe lên trong đêm tối.

*Kẽ giữa ngón tay cái và ngón trỏ

***

Khi hắn về nhà thì đã rất khuya.

Nhưng mà Thẩm Diễm vẫn chưa ngủ, phòng khách không bật đèn, TV bật sáng, bộ phim hoạt hình SpongeBob SquarePants* mở ở chế độ tắt âm đang nhảy qua nhảy lại trên màn hình, ánh sáng lạnh lẽo chiếu lên mặt Thẩm Diễm, y không biểu cảm nhìn chằm chằm vào TV, bàn cà phê trước mặt đặt ba chiếc đĩa trống không.

Ngay cả mứt dâu cũng bị thìa vét sạch.

Phương Dĩ Tả nhẹ nhàng đặt chìa khóa xe cạnh lối vào, nói: “Cậu chủ, sao ngài vẫn chưa ngủ?”

Hắn bước tới bàn cà phê và thuần thục dọn đồ, giọng điệu vẫn bình tĩnh như trước: “Bác sĩ nói ngài không thể ăn quá nhiều đồ ngọt.”

Thẩm Diễm phớt lờ hắn.

Phương Dĩ Tả đi vào bếp mở tủ lạnh nhìn xem. Thực ra Thẩm Diễm hẳn đã ăn năm cái bánh kem nhỏ, có lẽ y cũng biết mình ăn quá nhiều nên cố ý giấu đi.

Hắn bước ra chưa kịp nói chuyện thì Thẩm Diễm đã nâng mí mắt liếc một cái: “Tôi biết anh muốn nói gì.”

“Đừng nói, hôm nay tôi muốn ăn. Lâu lâu quá liều một bữa cũng chẳng chết được.”

Quản gia đứng ở góc cầu thang nở nụ cười bất đắc dĩ với hắn, nhẹ giọng nói: “Anh Phương, tối nay cậu chủ có chút không vui, tóc còn chưa sấy, cũng không cho tôi lau hộ.”

Phương Dĩ Tả gật đầu nói quản gia về nghỉ ngơi trước, sau đó lấy loại tinh dầu mà Thẩm Diễm thường bôi lên tóc, định hoàn thành nhiệm vụ tối nay chưa làm.



Vừa đến gần Thẩm Diễm, Thẩm Diễm liền hít hít hai cái, quay đầu nhìn hắn nói: “Tối nay anh đi làm gì vậy? Mùi pheromone rõ ràng quá.”

Ánh mắt Thẩm Diễm đánh giá kĩ, đột nhiên y đứng dậy, chân trần đứng trên ghế sofa nhìn xuống hắn, kéo cà vạt của Phương Dĩ Tả, nhìn chằm chằm vết máu trên cổ hắn: “Anh đi xử lý tên phóng viên kia à?”

Phương Dĩ Tả cũng không có ý định giấu, gật gật đầu.

Lúc này Thẩm Diễm mới buông lỏng chiếc cà vạt bị mình kéo nhăn, “Tôi còn tưởng rằng anh vừa mới lên giường với người ta cơ, mùi rượu Absinthe nồng như thế.”

Phương Dĩ Tả nhíu mày, “Cậu chủ, tôi không có nhu cầu về mặt đó.”

Thẩm Diễm một lần nữa ngồi vào ghế sofa, ném mái tóc hơi lộn xộn của mình cho Phương Dĩ Tả, không mặt không nhạt nói: “Anh bị lãnh cảm à.”

“Năm nay anh 31 rồi đúng không? Kiếm cho anh một người nhé?”

Phương Dĩ Tả chăm sóc mái tóc của Thẩm Diễm, nói với giọng nghiêm túc hơn: “Cậu chủ, tôi không cần.”

Thẩm Diễm nhún vai: “Được thôi, tùy anh.”

Phương Dĩ Tả xử lí tóc cho Thẩm Diễm, tinh dầu hương hoa hồng lan tỏa thoang thoảng trong không khí, Thẩm Diễm nói: “Anh ra ngoài mà sao không nói cho tôi biết?”

Phương Dĩ Tả đáp: “Tối nay cậu chủ hơi say, tôi tưởng ngài sẽ đi nghỉ sớm.”

Thẩm Diễm nhướn mày: “Tôi say rồi thì đáng lẽ anh phải trông tôi kĩ hơn chứ?”

Phương Dĩ Tả không nói gì.

“Thôi quên đi.” Trong lòng Thẩm Diễm tạm thời tha thứ cho hắn, dù sao Phương Dĩ Tả cũng không có chạy lung tung, chạy ra ngoài là để làm việc cho mình, không có gì đáng tức giận.

Y hỏi tiếp: “Anh tự mình ra tay à?”

“Lần trước không phải anh nói lần này là cho anh ta có cơ hội chuộc lỗi sao? Vì sao cuối cùng vẫn xử lí anh ta?”

Động tác mát xa cho y của Phương Dĩ Tả rất nhẹ nhàng, mùi pheromone trên cơ thể hắn dần dần tụ lại và bao trùm lấy Thẩm Diễm, “Anh ta đã phản bội chúng ta một lần, chưa chắc sẽ không có lần thứ hai.”

“Hơn nữa cho dù lần này anh ta có làm việc cho chúng ta thì sau này chúng ta vẫn sẽ không tin tưởng anh ta, anh ta cũng sẽ luôn hoài nghi rằng có phải chúng ta chỉ coi anh ta là một quân cờ dùng xong có thể vứt đi hay không.”

Thẩm Diễm trả lời: “Cũng đúng, không tin thì không dùng, đã dùng là phải tin.”

“Người phóng viên này đã phản bội chúng ta, song phương đều sẽ nghi ngờ lẫn nhau, anh nhân lúc còn sớm xử lí cũng tốt, tránh đêm dài lắm mộng.”



Bàn tay của Phương Dĩ Tả dần dần di chuyển đến cổ của Thẩm Diễm, dùng lòng bàn tay to lớn nâng gáy rồi chậm rãi xoa bóp. Hắn nghĩ đến người phóng viên vừa chết trong tay mình cách đây không lâu, xương cổ mỏng manh phát ra âm thanh gãy giòn tan trên tay hắn, đối phương vì cái đau kịch liệt trong chớp mắt mà đột nhiên giãy giụa, trên cổ chảy xuống một vệt máu, sau đó hơi thở biến mất, toàn thân nhẹ nhàng ngã xuống đất.

Bây giờ Thẩm Diễm lại giao hoàn toàn nơi ít phòng bị nhất của mình cho hắn.

Trong giây phút nào đó Phương Dĩ Tả cảm thấy rất thỏa mãn.

Nhưng ý niệm này chỉ là thoáng qua, bản chất con người là tham lam, nếu sự sống và cái chết đều có thể giao vào tay đối phương thì tại sao tình yêu lại không được?

Thẩm Diễm bỗng nhiên ngửa đầu nhìn hắn, “Phương Dĩ Tả, anh sẽ phản bội tôi sao?”

Phương Dĩ Tả trả lời không chút do dự: “Sẽ không, cậu chủ, tôi vĩnh viễn trung thành với ngài.”

Thẩm Diễm nở nụ cười, đôi mắt cong lên, trên má hiện lên một lúm đồng tiền nhỏ: “Vậy tôi cũng sẽ không bao giờ nghi ngờ anh.”

“Đừng bóp nữa.” Y vỗ nhẹ vào tay Phương Dĩ Tả, “Bóp nữa là tôi sẽ ngủ trên ghế sofa mất.”

“Tôi bảo anh về nhà ăn tối thì anh lại không ăn. Trong tủ lạnh còn một cái bánh kem dâu tây nhỏ, anh lấy ra ăn đi.”

Phương Dĩ Tả sửng sốt một lúc, “À, được.”

Hắn lấy món tráng miệng trong tủ lạnh ra, ngồi cạnh Thẩm Diễm, động tác ăn có chút cứng ngắc.

Thẩm Diễm nhìn hắn ăn được một nửa, đột nhiên nói: “Cho tôi ăn thêm một miếng nữa đi.”

Phương Dĩ Tả vô thức muốn khuyên y ăn ít hơn nhưng nghĩ lại thì cảm thấy có chút không nỡ, không còn cách nào khác mà phải đứng dậy định lấy cho y một bộ đồ ăn mới, nhưng lại bị Thẩm Diễm ngăn lại, “Cứ dùng cái của anh đút cho tôi một miếng là được, nếu đưa tôi thìa thì tôi sẽ ăn hết nửa cái bánh còn lại mất.”

Phương Dĩ Tả đành phải đút cho y một miếng.

Thẩm Diễm ăn một cách vui vẻ, thè lưỡi liếm sạch vết kem nhỏ dính trên môi, giống một chú mèo được vuốt ve lông thoải mái.

Phương Dĩ Tả ngồi nghiêm chỉnh, lặng lẽ di chuyển ra xa Thẩm Diễm một chút.

Thiếu chút nữa là hắn nổi lên phản ứng.

**********

*SpongeBob SquarePants là loạt phim hoạt hình hài hước của Mỹ được tạo ra bởi nhà giáo dục khoa học biển và nhà làm phim hoạt hình cho. Loạt phim kể lại những cuộc phiêu lưu và nỗ lực của nhân vật chính và những người bạn dưới của mình tại Bikini Bottom. (Nguồn: Wikipedia)

chapter content

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv