Lãnh Địa Tuyệt Đối

Chương 2



Đêm đó Thẩm Diễm ngủ khá ngon, y không có thói quen ngủ nướng nhưng lúc mở mắt lại muộn hơn bình thường nửa tiếng.

Trong điện thoại không có tin nhắn nào chưa đọc, bởi vì tính của y không tốt nên nếu gửi tin nhắn vào lúc y chưa tỉnh sẽ rất dễ bị Thẩm Diễm lôi ra ngoài đổ xi măng. Vì vậy cấp dưới của y thường đến chỗ Phương Dĩ Tả để hỏi thăm trước, nếu y tỉnh rồi thì cẩn thận sắp xếp ngôn ngữ để báo cáo công tác, còn nếu y chưa dậy thì sẽ báo thẳng cho Phương Dĩ Tả.

Thẩm Diễm thay quần áo, quản gia sẽ chuẩn bị quần áo cần thiết cho ngày hôm sau vào tối hôm trước, Thẩm Diễm cúi đầu lấy ra một chiếc cà vạt từ trong ngăn tủ, sau đó lê dép đi xuống lầu tìm Phương Dĩ Tả.

Phương Dĩ Tả đã làm việc.

Nhìn thấy Thẩm Diễm đi tới, hắn bỏ máy tính ở đó rồi đứng dậy cầm cà vạt thuần thục thắt một nút Windsor cho Thẩm Diễm.

*Nút Windsor:

chapter content



Trên người Thẩm Diễm có hương bạc hà thoang thoảng sau khi rửa mặt, Phương Dĩ Tả đứng gần nên có thể ngửi được rất rõ.

“Tối qua mấy giờ anh đi ngủ?” Thẩm Diễm ngẩng đầu lên để hắn dễ hành động hơn.

Phương Dĩ Tả giúp Thẩm Diễm chỉnh lại cổ áo và trả lời: “2 giờ sáng.”

“Sau đó 7 giờ anh đi chạy bộ.” Thẩm Diễm ngồi vào bàn ăn bắt đầu ăn sáng, thuận miệng nói: “Alpha thể lực thật là khủng khiếp, anh không thấy mệt à?”

Phương Dĩ Tả không biết trả lời câu hỏi này như thế nào nên chỉ cúi đầu lên tiếng, sau đó giống một người máy ngồi về chỗ cũ tiếp tục làm việc.

Hắn kiêm nhiều chức vụ, phần lớn thời gian là trợ lý và vệ sĩ riêng của Thẩm Diễm, đôi khi thì là tài xế, quản gia, đầu bếp, y tá và “người thân” của y.

Mặc dù thân phận ở cuối kia đã rất lâu rồi không xuất hiện.

Thẩm Diễm ăn xong cháo và đồ ăn nhẹ, lau miệng nói: “Hôm nay tôi đến công ty.”

“Anh đi với tôi.”

“Vâng, cậu chủ.”

***

Công ty là một công ty giải trí.

Nghiêm túc thì rất nghiêm túc, nhưng hôm nay có chút không yên bình, mọi người đều hoảng sợ, giám đốc của các bộ phận ngày thường mỉm cười chào đón y hôm nay đều run như cầy sấy, run run rẩy rẩy không dám ngẩng đầu lên.

Tại vì minh tinh mà chủ tịch Thẩm nâng đỡ đêm qua đã xảy ra chuyện lớn.

Trưởng bộ phận quan hệ công chúng đi vào thang máy theo sau lưng Thẩm Diễm gửi tín hiệu cầu cứu cho Phương Dĩ Tả.

Nhưng bất lực là nhãn cầu của Phương Dĩ Tả giống như đang ở trên người Thẩm Diễm vậy, thậm chí còn không thèm cho một cái liếc mắt.

Chờ Thẩm Diễm ngồi xuống, cầm ly nước ấm chậm rãi ngước mắt, trường bộ phận khụ khụ vài tiếng rồi mới nhức đầu bắt đầu báo cáo công việc.



“Chủ tịch Thẩm, sáng nay có một tin tức xuất hiện. Các tiêu đề của mục tin tức xã hội và tin tức giải trí đều nói về sự việc ngày hôm qua. Một phóng viên chụp được một số bức ảnh mơ hồ, nhưng chỉ tung ra hai ba bức, số còn lại đã bị chúng tôi chặn lại.”

“Tin tức về cái chết của Bạch Đường quá đột ngột. Mặc dù nguyên nhân cái chết được tiết lộ chủ yếu là do bản thân anh ấy, nhưng cảm xúc của người hâm mộ vẫn khá mãnh liệt. Sáng nay chúng tôi đã sử dụng tài khoản người đại diện của anh ấy để đưa ra một số thông tin liên quan để xoa dịu người hâm mộ...”

“Ngoài ra, hiện anh ấy đang có một hợp đồng quảng cáo và một dự án phim truyền hình. Nếu giữa chừng thay đổi người thì các nhà đầu tư có thể có ý kiến, chúng tôi đang trong quá trình bàn bạc để thay người mới.”

Thẩm Diễm nhấp một ngụm nước, nói: “Trong số các ảnh chụp còn lại có bức nào chụp được mặt chính diện của một người khác không?”

Trưởng bộ phận trả lời: “Có chụp được...”

“Vậy thì không có vấn đề gì, phải giữ chặt bức ảnh này, ai yêu cầu cũng không đưa. Chúng ta là người đầu tiên ngăn chặn nó, muốn tung ra hay không thì quyền chủ động đều nằm trong tay chúng ta.”

“Hãy để mắt đến phóng viên đó.”

Trưởng bộ phận gật đầu và nói: “Vâng.”

Vừa dứt lời thì văn phòng có tiếng gõ cửa, Thẩm Diễm nhướn mày, trên mặt xuất hiện một nụ cười nghiền ngẫm.

“Mời vào.”

Thư ký hơi ngập ngừng nói: “Chủ tịch Thẩm, người của Vạn Thịnh tới nói muốn gặp ngài, nhưng không có hẹn trước, thái độ có chút cứng rắn...”

Thẩm Diễm nói: “Không sao, cậu đưa người đó tới đây.”

Y vẫy tay với trưởng phòng quan hệ công chúng ra hiệu cho anh ta ra ngoài trước.

Người từ ngoài cửa đi vào trông có vẻ cà lơ phất phơ, bộ vest mặc lỏng leo, cũng không thèm đeo cà vạt, trông rất giống một tên lưu manh không biết từ đâu xuất hiện. Gã bước vào cách Thẩm Diễm chỉ còn mấy bước đã bị Phương Dĩ Tả đột nhiên giữ chặt tay, nhanh chóng dán lên miếng dán ngăn mùi.

“**!”

Gã nhỏ giọng chửi thề, hung dữ trừng Phương Dĩ Tả một cái, “Má nó anh không thể nhẹ nhàng xíu hả.”

Vẻ mặt Phương Dĩ Tả vẫn như thường, thậm chí tâm bình khí hòa giải thích: “Ngài Lâm, đây là lần thứ hai anh xúc phạm cậu chủ, tôi nghĩ rằng không cần thiết phải nhắc nhở thân thiện với ngài.”

Lâm Khải Văn chửi thầm trong lòng, chỉ là một Beta thôi mà sao lại nhạy cảm với mùi pheromone như vậy chứ.

Trong lòng mắng thì mắng nhưng trên mặt vẫn mỉm cười tủm tỉm, gã ngồi xuống đối diện Thẩm Diễm, vào thẳng vấn đề: “Cậu chủ nhỏ, chắc hẳn anh biết tôi đến đây để làm gì đúng không?”

Thẩm Diễm nhìn gã, hơi ngả người ra sau: “Biết.”

Y mặt không biểu cảm nói: “Minh tinh của công ty tôi trèo cao lên giường của một nhân vật lớn, lại còn được voi đòi tiên dùng thuốc gây ảo giác để yêu cầu thêm nhiều thứ, cuối cùng gieo gió gặt bão chết trên giường.”

Lâm Khải Văn nói: “Chủ tịch Thẩm không đau lòng? Chẳng phải trước giờ ngài vẫn luôn nâng đỡ Bạch Đường sao?”

“Tại sao tôi phải đau lòng.” Thẩm Diễm không nhanh không chậm nói: “Một Omega xinh đẹp ngoan ngoãn còn có thể kiếm tiền tôi đương nhiên thích, nhưng có rất nhiều người như anh ta, tôi sẽ không tiếc nuối vì một sản phẩm vô giá trị.”



Lâm Khải Văn tựa hồ có chút ngoài ý muốn, dù sao trước đó hắn cũng nghe nói Bạch Đường đã nhiều lần qua đêm với chủ tịch Thẩm, nhưng ở trước mặt công việc thì tâm tư hóng chuyện không đáng nhắc tới, gã nói: “Bức ảnh không đến lượt tôi đi hỏi, tôi chỉ hơi tò mò là không biết anh có biết tình hình hiện tại của chính khách kia không?”

Thẩm Diễm làm bộ như đang chăm chú lắng nghe.

Lâm Khải Văn nói: “Ông ta ngoại trừ có chút sợ hãi vì chuyện tối qua thì không nhớ rõ đã xảy ra chuyện gì. Hiệu quả của loại thuốc gây ảo giác này tốt hơn chúng tôi mong đợi nhiều, chẳng lẽ chủ tịch Thẩm không có hứng thú sao?”

“Hơn nữa hiện tại chúng tôi đã nắm trong tay nhược điểm của nhân vật lớn đó, việc lén lưu hành thuốc gây ảo giác kiểu mới này sẽ thuận tiện hơn trước, chủ tịch Thẩm thật sự không thử tiếp nhận sao? Nó sẽ làm hoạt động kinh doanh của ngài lớn thêm vài lần.”

Thẩm Diễm có vẻ như đang xem xét, mỉm cười, y đột nhiên nghiêng người về phía trước, thu hẹp khoảng cách giữa mình và Lâm Khải Văn, nói: “Vì sao anh lại nghĩ tôi sẽ có hứng thú với chuyện này?”

“Lâm Khải Văn, chuyện này vẫn còn có rất nhiều nghi vấn. Ví dụ như là Bạch Đường lấy được loại thuốc này ở đâu, tại sao anh ta lại dùng nó đúng lúc đang trong thời kỳ động dục, còn nhanh chóng bị chụp ảnh như vậy và rất mau đã bị tung ra... Anh nghĩ tôi bị ngu hay gì?”

“Vạn Thịnh của mấy người lá gan rất lớn, dám dùng người sống để kiểm tra hiệu quả của thuốc, một mũi tên trúng hai đích mà còn bắt được nhược điểm của một người khác, nhưng Thẩm gia không có ý định muốn nhúng tay vào chuyện này.”

Trong mắt Thẩm Diễm không có chút cảm xúc nào, rất bình tĩnh ra lệnh: “Ngược lại, tôi phải cảnh cáo nếu các người dám đưa loại thuốc này vào khu của tôi...”

Lâm Khải Văn cợt nhả tì chân xuống đất khiến chiếc ghế lùi về phía sau một đoạn, “Chủ tịch Thẩm đừng tức giận, tôi chỉ đang thay mặt Vạn Thịnh truyền đạt ý định hợp tác, nếu ngài không sẵn lòng thì chúng tôi cũng không có ý kiến ​​gì.”

Thẩm Diễm cười một tiếng: “Tôi sẽ cho các người sao lưu bức ảnh. Còn về giá cả thì Bạch Đường làm thiệt hại cho bên tôi bao nhiêu, các người đưa tôi bấy nhiêu.”

Lâm Khải Văn nghiến răng nghiến lợi lên tiếng.

Phương Dĩ Tả đã mở sẵn cửa trước khi Thẩm Diễm lên tiếng, vô cùng ân cần tiễn đi vị khách này.

Sau khi Lâm Khải Văn đi ra lại thấp giọng chửi mấy câu, trên lưng gã toát ra một lớp mồ hôi, không hiểu tại sao một tên quỷ bệnh lại có tính áp bách với gã mạnh đến vậy.

Thẩm Diễm đúng là tính rất giỏi, chuyện ngày hôm qua nếu y không chặn lại ảnh thì hôm nay anh ta cũng chẳng có quyền yêu cầu với Vạn Thịnh.

Nhưng bức ảnh lại nằm trong tay anh ta!

Anh ta bán một phần cho Vạn Thịnh, sau đó bán một phần cho chính khách kia, hai bên kiềm chế lẫn nhau mà Thẩm Diễm lại bình an vô sự tránh ra.

Lâm Khải Văn thực sự hận đến ngứa răng.

Phương Dĩ Tả là một con chó vừa thông minh vừa làm việc tốt, Thẩm Diễm dùng hắn đúng là thuận buồm xuôi gió.

Sau khi Thẩm Diễm xử lý xong việc ở bên này, y lại xem thêm một số văn kiện khác, đến giờ ăn trưa thì y gọi lại Phương Dĩ Tả đang chuẩn bị đồ ăn.

“Hôm qua tôi về Thẩm gia, ông nội bảo tôi đi gặp đứa con trai nhỏ nhà họ Tô, anh giúp tôi liên lạc với cậu ta đi. Đúng lúc tối nay tôi rảnh, nghe nói cậu ta là một Omega khá đẹp.”

Phương Dĩ Tả khựng lại một chút, cụp mắt lên tiếng: “Vâng.”

Thẩm Diễm nhìn hắn, “Tối nay anh đi với tôi.”

**********

Lời tác giả: Cốt truyện chơi chơi thôi, đừng soi kĩ.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv