Một nơi nào đó trong vùng hoang dã.
Một số người thức tỉnh tiến tới một cách thận trọng.
“ Anh Đào, không có nguy hiểm gì, con ma thú phía trước đã rời đi.” 1 tên thức tỉnh cầm ống nhòm nhanh chóng xác định sau khi quan sát một hồi."
Một số người khác mỉm cười, " Chuyến đi này thật may mắn, tính ra chúng ta cách nơi trú ẩn Thâm Lam cũng không xa. "
" Đúng vậy a, trước kia đi mấy lần, lần nào cũng tốn thời gian trong việc tránh né đám ma thú, có đôi khi cùng ma thú giao chiến, nếu xui xẻo thì bị thương, cũng ảnh hưởng đến tốc độ di chuyển của bọn họ, chuyến này may mắn hơn, thời gian rút ngắn hơn rất nhiều, nói không chừng hôm nay chúng ta liền có thể trao đổi vật tư xong trở về, không cần đợi đến ngày mai. "
Đội trưởng Lý Đào cũng tỏ ra thoải mái khi nghe điều này.
Bọn hắn là tiểu đội thức tỉnh từ một nơi ẩn núp khác đến, nơi ẩn núp Khê Mộc.
Khê Mộc nơi ẩn núp, cùng Thâm Lam nơi ẩn núp, khoảng cách không có xa, lẫn nhau vẫn có liên lạc.
Trong chuyến đi này, họ mang theo một số “sản phẩm đặc biệt” từ nơi ẩn núp Khê Mộc, cũng như một số vật liệu dư thừa, họ muốn cùng Thâm Lam nơi ẩn núp làm trao đổi, đồng thời tiến hành trao đổi 1 số tin tức với nhau.
Lý Đào có thực lực thức tỉnh cấp 2 , lại là tam đại cao thủ trong bảng xếp hạng nơi ẩn núp, để đảm bảo cho việc trao đổi hành động diễn ra suôn sẻ, mỗi lần hành động đều do hắn đảm nhiệm dẫn đội, hắn cũng muốn tranh thủ thời gian làm cho xong công việc và trở về.
Dù sao, tại khu dã ngoại thiên nhiên này, cứ mỗi phút mỗi giây đều là nguy hiểm rình rập xung quanh.
" Được rồi, đừng có dừng lại, tranh thủ đi nhanh lên, chúng ta sắp tới nơi ẩn núp Thâm Lam có thể nghỉ ngơi rồi. "
Mặc dù lúc nào bọn họ vẫn đề cao cảnh giác, nhưng tốc độ của mấy người cũng không chậm, không bao lâu đã tới phía ngoài nơi ẩn núp Thâm Lam.
Nhưng mà, lúc này Lý Đào hơi bối rối
Hắn đã từng tới nơi ẩn núp Thâm Lam, nhưng trước mắt cái này nơi ẩn núp Thâm Lam, có gì đó không đúng so với anh nhìn thấy trước đây.
Lọt vào trong tầm mắt hắn, khắp nơi đều là nơi đổ nát.
Lý Đào nhìn hàng rào tan nát và dấu chân mờ mịt của ma thú, sắc mặt anh ta đột nhiên thay đổi, " Cẩn thận! Nơi trú ẩn Thâm Lan có thể đã xảy ra chuyện gì đó!"
Xảy ra chuyện?
Xảy ra chuyện?
Những người khác phản ứng không chậm, nhanh chóng trốn vào trong.
Họ nấp sau một bức tường vỡ và quan sát xung quanh một cách cẩn thận, nhưng một phút trôi qua, hai phút trôi qua, và mười phút trôi qua ...
“Anh Đào, tình hình có vẻ như không đúng.” Một thành viên thì thào nói: “ Nếu như nơi ẩn núp Thâm Lam thực sự xảy ra chuyện, không nên yên tĩnh như vậy, hay là nói, có lẽ sự tình đã qua lâu rồi?"
Trên mặt Lý Đào có chút do dự, hắn thì thào một tiếng, " Đi, chúng ta cẩn thận một chút, đi vào xem một chút. "
Khu nghĩ dưỡng nơi ẩn núp Thâm Lam không khác gì những gì họ nhìn thấy từ bên ngoài. Lý Đào thậm chí có thể gọi tên ban đầu của một tòa nhà đổ nát. Không nghi ngờ gì nữa, nơi ẩn núp Thâm Lam đã bị phá hủy. , rất có thể đã có một làn sóng ma thú đi qua nơi này.
Lý Đào sắc mặt thay đổi.
Làn sóng Ma thú luôn luôn đồng nghĩa với sự kinh hoàng, nếu nơi ẩn núp Thâm Lam bị phá hủy bởi làn sóng ma thú, như vậy còn nơi trú ẩn của họ thì sao?
"Chỉ là, ở đây sao lại yên tĩnh như vậy, chờ đã ..." Lý Đạo nhíu mày, " Ở đây không có ma thú cùng xác người! "
Nếu làn sóng ma thú phá hủy nơi trú ẩn, cho dù ma thú rời đi sau đó, vẫn còn lại những xác chết, cho dù đó là người hay ma thú. Sau đó hắn mới nhớ ra rằng, chỉ cần nhìn từ bên ngoài, toàn bộ tuyến phòng thủ của nơi ẩn núp đã bị xé nát, như thể bị sóng yêu ma giẫm nát, và một số vết máu đã khô, nhưng mà vẫn không thấy thi thể con người a.
Điều này không có khoa học!
Đây cũng không phải tận thế a!
"Anh Đào, nhìn đằng kia, đó là cái gì vậy?"
Ở đằng xa, một sinh vật vô danh với thân hình tròn trịa và những cánh tay rắn chắc và mạnh mẽ đang đi tới đi lui.
“ Là ma thú sao? Cảm giác có chút không đúng.” Lý Đào nuốt nước bọt, phát hiện anh chàng mập mạp hướng về phía bọn họ.
Đột nhiên trở nên cảnh giác.
Anh ta không cảm nhận được hơi thở từ tên tròn vo đó, hiển nhiên hắn không phải là ma thú, chỉ là tình huống phía trước quá kỳ lạ khiến Lý Đào không dám xem nhẹ.
" Anh Đào, anh có nghĩ đó là một con thú điều khiến truyền thuyết, một con rối, v.v."
Một số thành viên trong nhóm đã nói điều đó, và Lý Đào cũng cảm thấy giống như vậy.
Suy nghĩ theo hướng này, anh cũng phát hiện ra một số vấn đề vừa mới được bỏ qua. " Nơi ẩn núp Thâm Lam hẳn là từ làn sóng ma thú vẫn còn tồn tại, chỉ là hiện tại theo tình hình nhìn thấy nói rõ nơi ẩn núp Thâm Lam đã bị tổn thất nặng nề trước làn sóng ma quỷ. E rằng nếu đúng như vậy, hẳn là bên trong người sống sót còn rất ít.
“Ừ.” Có những thành viên cảm thấy rất buồn, không khỏi để bọn họ hiện lên lòng nhân từ: " Nơi ẩn núp Thâm Lam dù gì cũng 2, 3 ngàn người, nhưng bây giờ chúng ta cùng nhau đi tới vẫn chưa thấy người sống sót nào. chỉ sợ thật sự không còn lại bao nhiêu người, như vậy anh Đào chúng ta có nên đi vào hay không. "
Họ đến đây vì muốn trao đổi tài liệu với nơi ẩn nấp Thâm Lam, đã nơi ẩn nấp Thâm Lam bị tiêu diệt, như vậy không có còn vật tư gì để trao đổi.
" Đi, tại sao không đi, ít nhất chúng ta có thể tìm ra những người sống sót đã tìm hiểu đã xảy ra chuyện gì! Chưa kể..."
Lý Đào chỉ vào con rối tròn ở phía xa, " Chắc chắn phải có chủ nhân trong nơi ẩn nấp Thâm Lam, đã nơi này không còn an toàn nữa, chúng ta có thể chiêu mộ những người thức tỉnh ở đây về nơi ẩn nấp của chúng ta."
" Cao! "
" Không hổ là anh Đào. "
" Đây là tình huống đôi bên cùng có lợi. Những người thức tỉnh cũng phải muốn thay đổi đến một nơi an toàn, mà chúng ta nơi ẩn nấp Khê Mộc có nhiều người thức tỉnh hơn, và môi trường sống càng thêm an toàn hơn. "
Có người ở đằng xa nhanh chóng tiến lại gần, Lý Đào lộ ra vẻ mỉm cười, " Xem ra chúng ta đã đoán đúng, người ở nơi ẩn nấp Thâm Lam cũng phát hiện đến chúng ta. "
Dù sao họ cũng là người ngoài , không di chuyển, chỉ đứng tại chỗ và chờ đợi, đồng thời phải giữ vững tinh thần cảnh giác khi những người sống sót trong vùng hoang dã gặp nhau, họ phải lo lắng về chuyện bị mai phục
Mặc dù Khê Mộc và Thâm Lam luôn liên lạc với nhau, nhưng không có gì đảm bảo rằng họ sẽ an toàn, tất nhiên, Lý Đào không nghĩ rằng sự mất mát nặng nề của nơi trú ẩn Thâm Lam có thể là một mối đe dọa.
" Chúng tôi đến từ nơi ẩn nấp Khê Mộc và muốn cùng các người kết bạn ..."
Lý Đào đang nói, bỗng nhiên tạm ngừng không nói nữa.
Anh cảm thấy có gì đó không ổn.
Trong trí tưởng tượng của hắn số ít người sống sót ở nơi ẩn núp Thâm Lam thật vất vả mới từ làn sóng ma thú sống sót. Lúc này, họ nên mặc quần áo rách nát và có thể trên cơ thể vẫn có vết thương để lại.
Nhưng ở đây là người đàn ông trong bộ đồng phục chiến đấu màu đen với một thanh kiếm dài trên lưng và một khẩu súng lục treo trên thắt lưng.
Mặc một bộ trang bị như vậy, thoạt nhìn, nó tạo cho người nhìn một cảm giác sắc bén và mạnh mẽ.
Lại nhìn lại bọn họ một lần nữa, mặc quần áo bình thường, vì họ đã đi qua 20 km hoang vu , trên người lộ ra vẻ mệt mỏi, nếu đem ra so sánh, bọn họ có vẻ như là những người đang vật lộn sau khi nơi trú ẩn bị phá hủy.
Không phải là dạng này mới đúng.
Làm thế nào mà những người trong nơi ẩn núp Thâm Lam lại đột nhiên được trang bị tốt đến vậy?
Hay là, người này là lãnh đạo hiện tại của nơi trú ẩn, vì vậy anh ta đang mặc những thiết bị tốt nhất.
Đối diện người tới lộ ra vẻ nghi ngờ, " Nơi ẩn núp Khê Mộc? Ta chưa có nghe nói qua. Quên đi, để ta dẫn các ngươi gặp người phụ trách. Ta dù gì chỉ là 1 tên lính quèn, rảnh hơi đâu mà quan tâm mấy việc này."
Lý Đào: " ??????? "