Cuộc giao tranh chỉ kéo dài trong ít phút.
Những tiếng súng liên tục vang lên trong phút đầu tiên, sự yên bình trước đó đã được khôi phục trong những giây tiếp theo.
Vương Châu và một người sống sót khác bỏ chạy thục mạng, đến khi dừng lại thở hổn hển.
Những người còn lại may mắn không đi xa, sau khi được thông báo đã lập tức quay trở về khu biệt thự.
Lúc này, họ đang nghe Vương Châu kể lại trải nghiệm ly kỳ của mình.
Đại khái là Vương Châu đang nói mặc dù người bạn đồng hành kia đã khôi phục lại, sắc mặt vẫn còn rất tái nhợt, nhưng Vương Châu lúc trước nhanh muốn khóc nhè lên nhưng bay giờ lại cao hứng, những người khác nhìn về phía hắn đều lộ ra vẻ lạ lùng.
"... Các người không biết, những người đó sắc mặt dữ tợn, họng súng liền chỉ vào đầu của ta a. Ta không hề sợ hãi vẫn giữ được bình tĩnh trên khuôn mặt."
" Lúc đó, vị kia cao thủ nhanh như chớp xuất hiện trước mặt chúng ta như một cơn gió, cắt đứt dây thừng của chúng ta. Kẻ địch cản đường đều bị nghiền nát ..." Vương Châu sửng sốt khi nói câu này, " Chẳng lẽ có 2 người, họ có phải là anh em sinh đôi hay không? cũng không phải, do họ mang theo mũ giáp ta chả nhìn thấy rõ, nhưng vị cao thủ ấy thực lực thật mạnh mẽ, cả nhóm địch nhân trông rất mạnh mẽ nhưng trước mặt vị cao thủ ấy không chịu nổi 1 kích.… "
Vương Châu càng nói càng vui vẻ, những người khác đều chăm chú lắng nghe.
Bọn họ không nhìn rõ tình huống cụ thể, nhưng cũng có thể tưởng tượng sự cường đại vị cao thủ ấy như thế nào.
Nhóm người này sở hữu rất nhiều súng và vũ khí, họ đều tái mặt chỉ nghe tiếng súng nổ.
Nhưng mà vị cao thủ ấy có thể lui tới trong cảnh mưa đạn như vậy.
Thật là may mắn khi tất cả được bảo vệ bởi những cao thủ như vậy!
…………
Đường Vũ ngửa mặt ra vẻ trầm ngâm.
Trận chiến này diễn ra khá đột ngột, kẻ thù tuy đã bị đánh bại nhưng hắn vẫn suy ngẫm về những thiếu sót trong trận chiến này.
Sự cảnh giác vẫn kém hơn một chút.
Nếu không nhờ bên kia giữ con tin, hai con dân của hắn đẽ chết lâu rồi.
Hắn cũng không ngờ rằng mình sẽ đột nhiên gặp một nhóm người thức tỉnh ở bên ngoài như vậy.
Trong môi trường hoang dã, các đội sống sót khác nhau thường vẫn cảnh giác trong tận thế, cũng không phải lã kẻ địch của nhau. Không phải ai cũng là những kẻ ác độc. Ngay cả khi có quan hệ lợi ích, điều đó nên được cân nhắc trước xem có đáng giá hay không.
Một khi ra tay, việc mất mát là không thể tránh khỏi.
Không phải như những người này, họ sẽ làm bất cứ điều gì nếu họ không vừa ý với nhau, ồ, có lẽ họ không nói 1 lời như vậy nên những người này trở nên chết rồi. Qua chuyện đã cho anh ta 1 bài học cần phải cẩn thận, khiêm tốn khi làm người và làm việc gì đó, không nên quá kiêu ngạo.
Đường Vũ nghĩ cũng có đạo lý, từ trước đến nay hắn luôn giữ thái độ kiêm tốn.
" Việc xây dựng lãnh thổ phải được đẩy nhanh tiến độ, đặc biệt là về phương diện phòng thủ. Lần này đã bị chạm đến rìa lãnh thổ nên mọi người cảm thấy rất bất an ..."
Hắn nghĩ đến, " Nhóm người này chắc chắn có lai lịch không nhỏ, nếu ở chỗ này mất tích, có thể sẽ có chút phiền phức, nhưng may mắn không phải hết thảy phiền phức, thu hoạch cũng không ít. "
Hàn Cảnh và nhóm người này trong lúc chiến đấu chết thì chết, thương thì thương.
Hầu hết đều bị số 1 và số 2 giết chết 1 cách cực kỳ hung bạo, với sức mạnh của chúng, bị chính diện đánh trúng xác định không có cách nào sống sót.
Đường Vũ lần này cũng ra tay, trên tay cầm súng bắn chết 1 tên thức tỉnh đang điên cuồng lao tới.
Đây là lần giết người đầu tiên của hắn.
Nhưng hắn không cảm thấy khó chịu.
Hắn đã luôn nghe nói rằng giết người sẽ gây ra buồn nôn, nôn mửa, 2 chân sẽ mềm nhũn ra
Hắn thật sự không nghĩ như vậy, sau một tháng sống sót trong tận thế hắn đã trải qua nhiều cảnh đẫm máu không hiếm, chỉ là giết người trong việc này hắn chưa làm bao giờ, hiện tại đã được bổ sung.
Đối với những người còn lại vẫn còn sống, La Triết từ trong miệng kẻ địch moi ra thông tin.
" Mỏ khoáng sản Nguyên Tinh, trách không được..."
Đường Vũ rất tham lam đối với mỏ khoáng sản Nguyên Tinh này.
Hắn hiểu rõ tầm quan trọng của Nguyên Tinh hơn bất cứ ai, chỉ cần mỏ khoáng sản Nguyên Tinh được khai thác, lãnh thổ chắc chắn sẽ bước vào trạng thái phát triển nhanh chóng.
Ý tưởng đẹp đẽ, nhưng thực tế phũ phàng.
Có ba hoặc hai con mèo lớn và những con mèo con trong lãnh thổ,
Kể cả những người khuân vác, những người thợ mỏ? Không tồn tại! Hơn nữa, mỏ khoáng sản Nguyên Tinh này tuy gần, chỉ cách ba bốn km, nhưng nó vẫn còn trong tự nhiên hoặc trong rừng, môi trường rất nguy hiểm ...
" Cho nên, mỏ khoáng sản Nguyên Tinh này chỉ có thể nhìn mà không thể khai thác?"
Đường Vũ trầm mặc.
Chờ chút......
Hắn đột nhiên nghĩ đến Vương Thái, người đứng đầu trước đây của nơi trú ẩn, người cuối cùng đã được Trần Hải Bình nhận ra.
Vương Thái rất cứng rắn chưa có thẩm vấn ra bất kì thông tin gì liền tự sát. Tuy nhiên, từ hai thủ hạ tâm phúc của Vương Thái, họ không cứng nhắc như vậy, dưới kỹ năng thẩm vấn khéo léo của La Triết, họ thậm chí còn thú nhận mình đang mặc đồ lót màu gì.
Hắn cũng biết được Vương Thái đến đây, ngoài việc chỉ đường cho Hàn Cảnh đi tìm mỏ khoáng sản Nguyên Tinh, Vương Thái còn có mục đích riêng.
Dường như muốn lấy lại một lô vật tư quan trọng.
Hai người chỉ biết có bấy nhiêu đó thôi, hầu hết chúng đều đoán dựa trên những hành vi thường ngày của Vương Thái
Vương Thái luôn có thói quen giấu tài liệu.
Đường Vũ cảm thấy khả năng này rất cao, Vương Thái hoảng sợ chạy trốn còn chưa kịp lấy tiếp liệu, hai thủ hạ hắn cũng xác nhận chuyện này.
Sau khi giá trị của những bọn hắn bị rút cạn, Đường Vũ giao cho La Triết giải quyết.
Không thể nào thả bọn hắn đi được.
Đám người này đối với hắn vẫn là quá nguy hiểm, về phần ông chủ khu Lâm Đông, đối với những người này, Đường Vũ cũng không lo lắng lắm, điều hắn đang nghĩ tới bây giờ chính là nhóm vật tư của Vương Thái.
" Đến cùng nó sẽ được giấu ở đâu đây?"
…………
Phía tây khu biệt thự.
Trái ngược với phía đông của khu biệt thự, đây cũng là hạch tâm của toàn bộ khu nghỉ dưỡng, trước đây Vương Thái sống ở khu biệt thự số 1 khu phía tây.
Lúc trước hắn đã lục soát căn biệt thự này, nhưng không tìm thấy nhiều thứ giá trị, lúc đó cũng không nghĩ tới, hiện tại nghĩ lại rất không bình thường ... Tại sao trong nơi ở của Vương Thái lại không có đồ vật gì giá trị? Hắn không có thời gian để thu thập khi cố gắng chạy trốn.
Nghĩ theo một cách khác, Đường Vũ cũng đã quen với việc đặt những thứ ở nơi mình sống, chẳng hạn như bên trong lâu đài, liến có một nhà kho nhỏ, nơi chất đống Nguyên Tinh mà hắn thu thập được.
Đồ của Vương Thái có lẽ là ở biệt thự nơi hắn ta sống, nhưng chắc chắn sẽ không dễ thấy.
Biệt thự này diện tích rất lớn, khi dạo một vòng quanh khu biệt thự, Đường Vũ cảm thấy có hai chỗ có khả năng lớn nhất, 1 là khu vườn nhỏ trước biệt thự, 2 là dưới tầng hầm.
Lúc này, tầng hầm không có ai, trước đó thức ăn được cất giữ ở đây, anh đã lấy đi.
" Số một! "
Con rối xuất hiện bên cạnh Đường Vũ, hắn chỉ vào một vòng tường thành trong tầng hầm, " Đập hết những bức tường ở đây, chú ý, đừng làm sập nơi này."
Ầm Ầm, số 1 y như một chiếc máy ủi hình người, trong nháy mắt căn hầm khá ngăn nắp này đã trở thành một đống đổ nát, nhìn còn tàn bạo hơn một chút so với mặt đất đã bị đám ma thú phá hủy bên ngoài.
Trong số những đống đổ nát, một khoảng trống đặc biệt dễ thấy.
" Quả nhiên còn có một tầng hầm sâu hơn!"
Diện tích tầng hầm nhỏ hơn, nhưng theo như hắn nhìn qua, chất đầy các mặt hàng, không chỉ có thực phẩm cơ bản nhất, mà còn có hàng xa xỉ như thuốc lá, rượu và thậm chí một số lượng lớn các mặt hàng như súng. ..
" Haha phát tài mẹ nó rồi!"
Dưới tầng hầm có rất nhiều đồ ăn, Đường Vũ còn nhìn thấy một chiếc tủ lạnh có kết nối máy phát điện chạy bằng dầu diesel vẫn đang vận hành.
Trong tủ lạnh, Đường Vũ tìm thấy rất nhiều rau quả và các loại thịt.
Lúc này, hắn không để ý đến việc thịt đông lạnh được bao lâu, không còn tươi nữa, chỉ xét về độ phong phú của nguyên liệu thì không thua gì trước ngày tận thế!
Vương Thái cái thằng này, thực sự biết hưởng thụ a.
May mắn tha tất cả lợi ích đều thuộc về hắn, Đường Vũ cảm thấy hắn muốn cảm ơn anh Vương Thái vì sự cống hiến quên bản thân.
Thực phẩm chiếm một phần lớn trong tầng hầm, một phần nhỏ là một số nhu cầu thiết yếu hàng ngày, và phần còn lại chủ yếu là súng ống.
Đường Vũ không nghĩ nhiều đến súng lục và súng trường thông thường, nhưng hắn vẫn thấy bất ngờ trong lô vũ khí này.
Hai súng máy hạng nhẹ, Điều này làm phong phú đáng kể cách bố trí phòng thủ của nơi trú ẩn.
Mặc dù, lãnh thổ hiện tại thậm chí không có một tuyến phòng thủ tốt.
" Nhưng ... với những thứ này sẽ không khiến Vương Tài phải vất vả kiếm được nhóm vật tư này, hơn nữa những thứ sẽ chiếm rất nhiều diện tích. Nếu Vương Thái không muốn thu hút sự chú ý của những người khác như Hàn Cảnh. Hắn sẽ không mang đi theo vật liệu nhiều như thế. "
" Vậy thì thứ giá trị nhất nên là ..."
Đường Vũ nhìn vào trong góc, nơi có một cái két sắt.
Căn phòng bí mật vẫn nằm trong két sắt, cho dù Đường Vũ không phải là thằng ngu cũng biết trong đó nhất định phải có vật phẩm quý giá.
Đây là một chiếc két sắt rất cao cấp với các chức năng bảo vệ mạnh mẽ, nhưng nó đã có từ trước ngày tận thế, bây giờ, nó dễ dàng bị ... đập phá.
Lọt vào trong tầm mắt hắn, là 1 đống lớn ánh sáng năng lượng Nguyên Tinh
Đường Vũ nín thở, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy nhiều năng lượng Nguyên Tinh đến thế.
Đến cùng có bao nhiêu a, một nghìn đơn vị, hai nghìn đơn vị, hoặc nhiều hơn?
" Đã phát hiện ra 5.255 Nguyên Tinh."
Giọng nói lạnh lùng của hệ thống vang lên trong đầu, lúc này Đường Vũ cảm thấy êm tai cực kì.
Từ bây giờ hắn sẽ trở thành người giàu có, 1 người sỡ hữu số lượng lớn Nguyên Tinh
Cảm ơn Vương Thái
Trong két sắt, ngoài những tinh thể năng lượng, còn có một số vật liệu quái thú cấp độ khá cao, chẳng hạn như móng vuốt sắc nhọn, bộ lông dày, vân vân.
Trong số đó, có nhiều thứ tưởng như là sản phẩm đặc biệt sau tận thế, nhất thời hắn sẽ không nhận ra.
Ví dụ, một viên pha lê có kích thước bằng một quả bóng rổ và toàn bộ cơ thể có màu trắng và trong suốt.
Ví dụ, kích thước của những viên gạch, kim loại mà dường như không khác gì những phiến đá thông thường.
Đường Vũ lấy ra từng phần tư liệu, xem xét rồi đặt lại trong két, vẫn là trực tiếp mang theo cái két đi thôi.