Hôm sau, thời tiết đẹp đẽ.
Đường Vũ vươn vai đi ra khỏi lâu đài, đêm qua có thêm một người ở đây, hắn luôn cảm thấy cả tòa lâu đài có sức sống hơn rất nhiều.
Ăn sáng xong, Đường Vũ và Y Liên đi đến khu vườn nhỏ trước lâu đài.
Lúc này Y Liên đang mặc một chiếc váy dài màu be, tà váy bay nhẹ theo gió, có chút thanh xuân của thiếu nữ.
Đường Vũ tìm quần áo trong đêm, dù sao hắn cũng không phải đại tiểu thư mặc quần áo nữ, đương nhiên không có quần áo của nữ sinh trong lâu đài. Y Liên tắm xong chỉ có thể lựa trên kệ có quần nào mặc tạm. Hình ảnh đó cứ lởn vởn trong tâm trí Đường Vũ.
Mặc dù kết quả của việc triệu hồi có phần nằm ngoài dự đoán của anh ta, nhưng Đường Vũ cũng không quên tại sao anh ta lại triệu hồi Y Liên đến đây.
Đây là người theo dõi đầu tiên và sẽ là người trợ giúp đắc lực nhất của hắn.
Pháp sư với trình độ cấp A!
" Tối hôm qua nghỉ ngơi tốt chứ? "
Y Liên khẽ ừ 1 tiếng.
Loại cuộc sống này trước mắt nàng là không thể tưởng tượng nổi, lúc này đây nàng đã chuẩn bị xong hết thảy.
Ngay sau đó, Y Liên đáp ứng yêu cầu của lãnh chúa và thể hiện sức mạnh của mình.
Từ cuốn sách ma thuật vỡ vụn đó, cô ấy hiểu được tổng cộng hai câu thần chú.
Băng chưởng , cơn bão băng.
Khi cô ấy giơ tay lên, những viên băng tinh ngưng tụ và bắn ra, xuyên qua thân một cái cây ở đằng xa, lớp băng giá màu xanh lam tràn lan ra, ngay sau đó toàn bộ thân cây bị đóng băng thành màu tinh thể băng.
Đường Vũ chăm chú quan sát.
Sức mạnh của Y Liên ước chừng khoảng đỉnh điểm của người thức tỉnh cấp 2 vốn đã rất hiếm. Từ hợp đồng, Đường Vũ cũng biết được thông tin ngắn gọn của Y Liên, biết rằng cô gái nhỏ có cuộc sống khó khăn, mặc dù 3 năm trước mới bắt đầu thức tỉnh, thứ 1 Y Liên không có tiếp thu qua pháp thuật cơ bản, thứ 2, tại thế giới của cô ấy, không có việc giết quái để thẳng cấp, 1 thân thực lực đều dựa vào chính bản thân.
Dựa vào bản thân mình tìm tòi rốt cục đã khai phá được sức mạnh, từng bước đạt tới thực lực này, Đường Vũ không biết gian khổ, nhưng hắn cũng biết không hề dễ dàng.
Sức mạnh này đương nhiên kém hơn số 1 và số 2. Tuy nhiên, một pháp sư lại có lợi thế hơn nữa số 1 và số 2 cũng chỉ là những con rối, dù có trí tuệ cao đến đâu thì cũng là con rối mà thôi chỉ được sử dụng làm vũ khí, trong khi Y Liên à người sống với trình độ cấp A, tiềm năng vô hạn trong tương lai.
Đường Vũ cũng có một số phỏng đoán, có lẽ chính vì Y Liên có tư chất cao cùng với cảm nhận cao đối với nguyên tố băng làm cho làn da của nàng không trở nên sần sùi và vàng sậm do cuộc sống khó khăn, ngược lại, dưới sự cải thiện không ngừng của nguyên tố , làm làn da của nàng trắng trẻo và mịn hơn, y như pha lê.
…………
Mặt khác, Trần Hải Bình đã thức dậy từ sáng sớm và chuẩn bị bắt đầu nấu cháo.
Trong những ngày tận thế, dậy sớm cũng rất xa xỉ đối với những người bình thường. Những người bình thường mỗi ngày đều ăn không đủ no thì làm sao biết được bữa sáng. Thay vì thức dậy và nhịn đói, họ thà đi ngủ vì khi ngủ thì sẽ chả cảm giác đói bụng.
Nhưng hôm nay bọn họ đều dậy sớm, thèm ăn cực kì, đúng là hôm qua Đường Vũ cho họ ăn rất nhiều, nhiều món ăn phong phú, có thể ăn cháo với một ít thịt ba chỉ và dưa chua, cái này đã rất vui rồi!
Đừng nhìn bọn họ trốn trong kho lạnh có lương thực trước kia, nơi đó toàn là gạo thường, chưa nói đến bọn họ vội vàng trốn không có bất cứ dụng cụ gì để nấu, có thể không chết đói là may mắn lắm rồi.
Nhưng hôm nay ... một bát cháo đã ăn vào bụng, một người sống sót vỗ bụng vui mừng nói: " Rõ ràng chỉ là cháo bình thường, làm sao ăn cảm thấy ngon miệng đến thế."
“ Bởi vì ngươi béo. ” Người kia khinh thường, “ Người béo ăn cái gì cũng thấy ngon miệng. ”
" Thối lắm! Ai vừa ăn vừa muốn đem cái mặt mo úp vào cái chén luôn đi! "
Một nhóm người đang nói chuyện rôm rả, nhưng họ không có vẻ gì là tức giận.
Có năng lượng, bọn họ có tâm tư đùa giỡn với nhau, cho dù Trần Hải Bình là người thức tỉnh, tuy trước đây chỉ ăn đủ no, cũng là bởi vì hắn không phải là thân tín của giám đốc Vương Tài.
Thức ăn hàng ngày chất lượng vẫn không được như bây giờ.
Với sự tương phản như vậy, họ cảm thấy cuộc sống hiện tại thật đáng quý.
Trần Hải Bình đưa những người sống sót đến biệt thự số 3, hướng về phía trước là khu vực cấm, ngày hôm qua Đường Vũ đã cảnh báo với họ rằng khu vực trong cùng của khu biệt thự là khu cấm đi vào, nên đương nhiên họ sẽ không muốn vì sự tò mò của mình mà đánh đổi mạng sống.
Sự tò mò trong tận thế dễ dàng giết chết chính bản thân.
" Tại sao anh Đường còn chưa tới? "
" Sao lại gọi là anh Đường? Chúng ta phải gọi là giám đốc Đường. Chúng ta cũng sẽ làm việc dưới quyền của giám đốc Đường trong tương lai. Chúng ta phải biểu hiện tốt hơn để nhận được sự tín nhiệm của anh Đường, chúng ta sẽ không bị đối xử tệ bạc. Nếu giám đốc Đường thực sự đem nơi trú ẩn xây dựng lên. Sau khi thành lập, chúng ta vẫn là nhóm chiến binh đầu tiên. "
Đường Vũ đã nói chuyện với họ về công việc ngày hôm qua, chẳng qua là vận chuyển nhiều vật liệu khác nhau, tuy là công việc lao động tay chân nhưng không có gì nguy hiểm, không có công việc nào tốt hơn công việc này trong những ngày qua. Có lẽ hom qua đề cập vấn đề thù lao, ngoài lương thực còn cung cấp một số nhu cầu thiết yếu hàng ngày, nói chung là rất hào phóng.
Lúc trước bọn họ còn do dự, nhưng bây giờ họ quyết tâm làm việc chăm chỉ dưới trướng Đường Vũ, cảm giác sẽ khác ngay lập tức. Mặc dù bọn họ vẫn cảm thấy hy vọng khi thành lập nơi trú ẩn rất mỏng manh, nhưng bây giờ không ai dám nói Đường Vũ làm việc dư thừa, dù sao bọn họ cũng không thể rời đi khỏi nơi này nhưng ngược lại nếu có thể xây dựng được nơi trú ẩn, với lòng hảo tâm của Đường Vũ sẽ giúp tương lai của bọn họ có cuộc sống tốt đẹp hơn.
Bất kể họ nghĩ về tương lai như thế nào, họ tranh thủ bắt tay vào làm việc nhanh chóng.
" Giám đốc Đường tới rồi!"
Có người đột nhiên hét lên.
Bọn họ nhìn thấy Đường Vũ từ xa đi tới, mặc quần áo thể thao, thắt lưng có con dao ngắn, đi theo là số 1 bộ dáng vẫn như cũ
Đột nhiên họ sửng sốt, và họ thấy Y Liên cũng đang đi theo Đường Vũ
Lúc này, ngoài việc mặc một chiếc váy màu be, Y Liên còn khoác thêm một chiếc áo khoác rộng thùng thình, đối với Y Liên, cái nóng không tồn tại, ngược lại, cuộc sống quanh năm trong khu ổ chuột đã khiến cô quen với việc ẩn giấu mình. , ngay cả chiếc áo khoác này không thể che được toàn bộ người của cô.
Những người sống sót gần như ngây người ra, và nhanh chóng cúi đầu xuống.
Họ có thể coi Y Liên mềm yếu như một người bình thường, nhưng Trần Hải Bình cảm thấy một ít khí tức bí ẩn từ Y Liên.
Những hơi thở này tương tự như hơi thở của người thức tỉnh, nhưng có một số khác biệt.
Trần Hải Bình lắc đầu, ngừng thăm dò, lập tức tiến đến thảo luận về việc sắp xếp ngày hôm nay với Đường Vũ.
Phốc phốc xoát !
Đột nhiên, Trần Hải Bình nghe thấy một âm thanh lạ, anh ta giật mình nhìn lên hướng phát ra âm thanh.
Dưới bầu trời xanh, một đám mây đen đang không ngừng ập tới, hắn nhìn vào thì phát hiện đó không phải là một đám mây đen mà là một cảnh tượng kinh khủng do tập hợp của vô số Ma Thú bay tới.
" Đó là một con chim Ma Thú! "
Trần Hải Bình thốt lên.
Loại sinh vật này được tạo ra từ những con chim sẻ có nguồn gốc từ trái đất, bị ảnh hưởng từ sương mù màu đó. Nó là loại sinh vật thấp nhất trong số các Ma Thú, và sức mạnh của nó thậm chí còn yếu hơn cả loài chuột thép bị ma hóa.
Nhưng hắn ta trở nên lo lắng hơn, loài chim sẻ này mặc dù tấn công 1 mình thì thực lực yếu kém, nhưng nếu tấn công cả bầy đàn số lượng rất là nhiều, Trần Hải Bình nhìn trên trời ước chừng có khoảng hơn 100 quan trọng hơn là chúng nó biết bay.
Trần Hải Bình lo lắng về điều này, mặc dù áo giáp cao cấp phòng thủ mạnh, nhưng hắn không thể bay được cũng không có phương thức giết người quy mô lớn, đối mặt với đám chim sẻ quỷ này, thực lực của hắn cũng không thể giết được bao nhiêu. .
Điều này rất nguy hiểm!
Trong nháy mắt, đàn chim sẻ quỷ bay qua khu biệt thự, chúng đã phát hiện những người này sà xuống như đám mây đen từ trên trời rơi xuống.
Lúc này trừ phi trốn vào phòng kiên cố mới có thể thoát khỏi 1 kiếp này, tuy nhiên ma thú bay lượn cực nhanh, muốn chạy trốn cũng đã muộn.
" Thật sự không còn cách nào sao..."
Trần Hải Bình đã giết chết hai con chim sẻ quỷ bằng một khẩu súng lục, nhưng đàn chim sẻ đó chẳng hao tổn bao nhiêu, trong lòng của a bắt đầu chìm xuống
Đường Vũ phát hiện tình huống này, nhưng ánh mắt sáng lên.
Nội dung công việc của đội xử lý đã được sắp xếp, với Y Liên là thành viên chính, sự phát triển của lãnh địa chắc chắn sẽ nhanh hơn rất nhiều, tuy nhiên, mấu chốt của việc có thể xây dựng được công trình kiến trúc thứ hai ngày hôm nay hay không vẫn là thiếu Nguyên Tinh.
Lúc này, những con chim sẻ được đưa tới trước cửa nhìn thật là dễ thương và chắc chắn hắn sẽ ghi nhớ những đóng góp to lớn mà những con chim sẻ này đã làm cho Lãnh Thổ phát triển hơn.
Sau lưng hắn, Y Liên vươn hai bàn tay trắng nõn ra ngưng tụ thành màn sương giá lạnh.