Viễn Đông đột nhiên phát sinh biến cố gì đó nhất thời không rõ tình hình ra sao.
Mã Hán lòng như lửa đốt không rảnh chơi đùa với đám ngu người này nữa ra tay mạnh mẽ trấn áp cuộc chiến hoang đường này lại.
Trước dâm uy của lão Mã Hán, ba tên đầu sỏ Lão Chủ Quán, Vương Tam Thông và cả Triệu Cẩu cùng không ít đồng phạm không kịp ú ớ gì đã bị các quân nhân áp giải về tổng bộ Viễn Đông chờ ngày thẩm tra.
Cuộc đại chiến giữa gà và chó chỉ vừa mới bắt đầu đã kết thúc trong nuối tiếc.
Tuy nhiên đầu sỏ trong đầu sỏ, Trần Lâm và Lãnh Phong dù có đánh nhau thậm chí còn là đánh lớn hơn cả những tên bị bắt kia nhưng lại chỉ được xem là thành phần không liên quan nên không bị ai áp giải đi cả.
Dù sao chuyện này còn dính đến cả Dã Lang bang, lão Mã Hán không có khả năng bắt hết cả Dã Lang bang đi được mà bắt một mình Trần Lâm lại hơi kỳ, thế nên chỉ có thể xem như là không thấy gì bắt giữ những tên đầu sỏ cấp thấp kia.
Bù lại những tên đầu sỏ cấp thấp này không chỉ ngoan ngoãn mà còn rất có giá trị.
Về phần Trần Lâm, vị hung nhân đầu trọc này cũng không có dị nghị gì...
Tạm thời để Lão Chủ Quán và Vương Tam Thông trong tay Mã Hán tính ra lại là phương pháp khá an toàn, Trần Lâm không tin lão Mã Hán không nể mặt cái cầu trọc này mà ra tay với hai người Lão Chủ Quán và Vương Tam Thông.
Cơm ngày ba bữa tắm rửa tối sáng chiều, lại có không ít vệ sĩ được trang bị tận răng bảo vệ, cuộc sống như thế còn gì bằng.
Tuy nhiên dù là như thế nhưng đợi một thời gian khi chuyện của Bích Ngọc xong xuôi, Trần Lâm vẫn sẽ mang hai huynh đệ số 10 này đi.
Ngược lại trông thấy Triệu Cẩu bị quân đội Viễn Đông áp giải, Triệu Lang cũng không có ý kiến chỉ khoanh tay đứng một bên.
Triệu Cẩu bị đám ngươi Trần Lâm bắt làm con tin giờ lại rơi vào tay chính phủ ngược lại xem như an toàn, còn về phần trị tội gì đó Triệu Lang không tin Viễn Đông chỉ vì chút việc nhỏ này mà nghiêm trị đệ đệ mình.
Nhìn chung áp giải về Viễn Đông trị tội gì đó chỉ là một hình thức Mã Hán dùng để mạnh mẽ dập tắt những cái đầu đang ngày một nóng lên này lại, việc trị tội bên nào là điều hoàn toàn không thể.
Đâu rồi sẽ lại vào đó, Viễn Đông có pháp luật nhưng luật là để bảo hộ cho kẻ thống trị.
Trông thấy mọi chuyện đã đâu vào đó...
Lão Mã Hán rốt cuộc cũng thở ra một hơi liếc nhìn Trần Lâm và Triệu Lang nghiệm giọng nói:
- Viễn Đông dừng như phát sinh gì đó, ta cần phải đi xem xét...
- Chuyện ngày hôm nay xem như được giải quyết, ta mong mọi chuyện sẽ kết thúc tại đây...
- Hai người các ngươi tốt nhất dĩ hòa vi quý đừng làm phiền đến lão tử...
Gần như ra nghiêm lệnh...
Mã Hán giọng nói gần như kết băng tỏa ra khí tức bức người trấn áp hai tên gà chó này.
Mặc dù lão Mã Hán biết rõ hai tên ôn thần này sẽ không dễ dàng cứ như thế mà cho qua mọi chuyện, song bên nào cũng là thịt hiện tại đang trong lúc cần người lão Mã Hán thật lòng không muốn đối bên người chết ta sống.
Tuy nhiên Trần Lâm nào có nghe khẽ lắc lắc đầu cười nói:
- Không... không... không... sao mà kết thúc như thế được.
- Đợi khi ta tìm được nơi thích hợp cho hai ngươi kia...
- Ta nhất định sẽ quay lại giết sạch Dã Lang bang, đến lúc đó mới có thể xem như kết thúc mọi chuyện...
Dù khuôn mặt tươi cười nhưng ánh mắt của Trần Lâm chỉ có một sự lạnh lùng đến đáng sợ như tuyên một án tử dành cho Dã Lang bang.
Đáng tiếc Triệu Lang lại không biết trên thiếu niên đầu trọc kia đánh sợ đến mức nào.
Bị lời nói của Trần Lâm chọc giận, Triệu Lang tức giận vô cùng hừ lạnh một tiếng nói:
- Hừ... Dã Lang bang ta sẵn lòng chờ tên không biết sống chết ngươi đến nạp mạng...
Nghe thấy những lời nói rất là bá đạo trong từng hạt gạo kia của Triệu Lang.
Lão Mã Hán đáng thương lòng rung lên bần bật mồ lạnh chảy đầy mặt, Liễu Thanh Thiên đang đứng trên nóc nhà tạo dáng cũng giật mình hoảng sợ suýt chúng nữa té xuống đất.
Lúc này tất cả đều rất muốn biết khi Triệu Lang biết được tên mà mình vừa thách thức kia chính là hung ma đã đánh sập Hắc Phong bang không biết hắn sẽ có cảm tưởng như thế nào.
Tuy nhiên không ai có thể biết được đáp án kia khi ngay sau khi làm một pha tự hủy, Triệu Lang đã phủi đít bỏ đi dẫn theo người của mình trở về tổng bộ của Dã Lang bang nghiên cứu triết lý nhân sinh bỏ mặc lão Mã Hán đáng thương vừa lên cơ suy tim.
Đúng là kẻ không biết gì mới là kẻ hạnh phúc nhất...
Chỉ khổ cho lão Mã Hán ruột đau như cắt nước mắt đầm đìa bước đến cạnh Trần Lâm nhỏ giọng nói:
- Đại Kê à... ngươi cũng không nên cố chấp như vậy...
- Dã Lang bang thật ra cũng có rất nhiều người tốt.
Hơn ai hết lão Mã Hán biết rõ tên đầu trọc Trần Đại Kê này là kẻ dám nói dám làm, hắn đã nói sẽ đánh vào Dã Lang bang thì chắc chắn không sớm thì muộn cũng sẽ đánh vào Dã Lang bang.
Dù không biết thực lực của Trần Lâm cao đến đâu, nhưng Dã Lang bang tính ra còn yêu hơn Hắc Phong bang một chút hắn mà đánh vào thì chỉ có thể bay màu.
Thế nên vì đại cuộc, ai đó ăn shit nhưng thân là đầu não của Viễn Đông lão Mã Hán không thể không đứng ra chùi đít.
Rất may nghe thấy những tiếng than khóc như chó tru kia của Mã Hán...
Trần Lâm lại có sự nghiền ngẫm nhẹ rồi gật gật đầu nói:
- Đúng là vì tư thù mà giết hại người vô tội không giống tác phong của người tốt.
- Mà ta lại là công dân người mẫu người tốt việc tốt không thể làm chuyện ác như vậy được.
- Cho nên ta quyết định chỉ giết hai huynh đệ Triệu Lang, Triều Cẩu được rồi.
- He... he... he... thế nào lão Mã thấy ta có giống người tốt không.
Quan có đầu nợ có chủ, Dã Lang bang tính ra cũng không phải đại gian đại ác gì.
Thế nên thay vì giết sạch Dã Lang bang như Hắc Phong bang trước đó Trần Lâm quyết định đổi mục tiêu chỉ lượm gạo hai tên ngu dám khiêu khích mình mà thôi.
Quả là một con người tốt có tấm lòng độ lượng...
Tuy nhiên trước những lời nói đầy tính vị tha của con người có tấm lòng độ kia...
Lão Mã Hán lại không nhịn được đưa ánh mắt trắng dã nhìn Trần Lâm.
Những lời nói kia nghe qua cứ tưởng Trần Lâm rất là vị tha, nhưng ngẫm lại thì Triệu Lang là bang chủ Dã Lang bang Trần Lâm muốn giết hắn kiểu gì cũng đánh vào Dã Lang bang và với tính khí thằng nào cản ta ta giết sạch của Trần Lâm.
Như thế thì “where is khác biệt” với Hắc Phong bang ngày trước.
Nhận ra cái tính “đã làm đĩ điếm mà dỡ giọng đĩ hiền” của Trần Lâm, lão Mã Hán rất là ngứa răng muốn nhảy lên cắn chết tên mặt L xạo chó cảnh này.
Tuy nhiên liên tiếp những tiếng súng nổ tại đông thành vang lên ngày một dồn dập khiến lòng lão Mã Hán run lên.
- Đại Kê đông thành xem ra có biến rồi...
- Ta đến đó xem sao... ngươi hảo hảo ở đây chờ đợi, khả năng cao sẽ gọi ngươi đến sao...
Cảm nhận nguy cơ gì đó lão Mã Hán không nghĩ nhiều nữa liếc nhìn Trần Lâm dặn dò vài câu rồi dẫn theo nhóm quân lính của mình chạy đến khu đông thành.
Nếu chỉ phát sinh chút việc nhỏ thì ra tay mạnh mẽ trấn áp, nhưng nếu là đại sự không ổn khả năng cao phải triệu tập không ít nhân mã hỗ trợ rồi.
Ngược lại, Trần Lâm lại chỉ đứng đó nhìn vào bóng lưng của lão Mã Hán hối hả chạy đi không hề tham gia hay góp sức gì.
Dù sao đây là chuyện của các cơ quan chức năng, Trần Lâm không có nghĩa vụ cũng không có phận sự để tham gia.
Huống chi kèo mà khó quá thì kiểu gì lão Mã Hán cũng chạy đi tìm Trần Lâm, không việc gì phải vội.
Cứ như thế người đi tiệc cũng tàn...
Những đương sự đều đã bị bắt đi, đến cả đại quân Viễn Đông cũng theo chân lão Mã Hán chạy đến đông thành xem xét rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Thiên Tuyệt bang và Chiến Thần bang đang âm thầm quan sát cũng âm thầm rời đi, nhưng báo cáo về thực lực của trọc nhân Trần Đại Kê lại được tỉ mỉ lập nên ngay sau đó.
Những nhóm thợ săn đơn thuần hơn ngồi hóng chuyện cũng không còn gì để hóng kéo nhau rời đi, cả quản trường rộng lớn thoáng chóc chỉ còn lại Trần Lâm và... nữ tráng sĩ Ngưu Tam Nương.
- Tiểu huynh đệ quả nhiên là có bản lĩnh nha, có thể khiến cả lão Mã Hán ra mặt vì ngươi...
- Ha... ha... ta gọi là Ngưu Tam Nương, ngươi có thể gọi ta là Tam Nương cũng được...
- Không biết tiểu huynh đệ đây xung hô thế nào?
Nhận thấy chỉ còn có đôi ta, Ngưu Tam Nương mỉm cười vui vẻ tiến đến vỗ vai Trần Lâm một cái cười nói.
Bộ dạng tỏa ra vô cùng thân thiết hào sản khiến ai nấy đều cảm thấy hữu hão, nhưng ăn một vỗ không hề nhẹ suýt chút nữa là thổ huyết Trần Lâm lại không cảm thấy gì gọi là hữu hảo kia liếc nhìn con trâu cái đang cười ngu trước mặt mình kia.
Cổ nhân có câu đầu óc ngu si tứ chi phát triển đúng là không sai mà.
Ngưu Tam Nương hiển nhiên là không cố ý nhưng tác phong của nàng vốn đã mạnh mẽ như vậy, may mắn là Huyết tổ đại nhân đủ trâu không bị vị nữ tránh sĩ này vỗ chết.
Rặn ra một nụ cười vô cùng khó coi, Trần Lâm vô thức lui lại một bước cười nói:
- Ta gọi là Trần Đại Kê...
- Không biết Ngưu tiểu thư tìm ta có việc gì không?
Nghe Trần Lâm nói thế, Ngưu Tam Nương không hề ý thức được sinh linh bé nhỏ kia đang sợ hãi mình càng tiến tới cười nói:
- Tốt, Đại Kê... một cái tên thật là gà... ha... ha...
- Tuy nhiên Đại Kê à đừng trách ta nói thẳng cái mạng của ngươi và huynh đệ đang rất là nguy hiểm đó...
- Tên chó Triệu Lang là một tên âm độc vô cùng, ngươi đã có mâu thuẫn với hắn tên kia kiểu gì cũng sẽ tìm ngươi tính sổ.
Nhìn vào khuôn mặt lo lắng cho mình nhìn kiểu gì cũng hơi giả tạo của Ngưu Tam Nương...
Trần Lâm thoáng cười cười ra vẻ suy tư rồi nói:
- Thế Ngưu tiểu thư có cao kiến gì hay không?
Chỉ chờ có thế, Ngưu Tam Nương cười lên vui vẻ gật đầu cái rụp nói:
- Có... có chứ... he... he...
- Bộ ngươi không thấy lúc nãy ta đập tên chó Triệu Lang kia lên bờ xuống ruộng sao???
- Ha... ha... không giấu gì ngươi ta chính là phó bang chủ Kim Ngưu bang đỉnh đỉnh đại danh.
- Chỉ cần ngươi gia nhập Kim Ngưu bang người đông thế mạnh của ta, tên chó ngu kia chắc chắn sẽ không giám làm gì người...
Nghe thấy Ngưu Tam Nương rốt cuộc cũng lộ ra cái đuôi trâu muốn lôi kéo mình gia nhập Kim Ngưu bang gì đó của nàng...
Trần Lâm không vội trả lời chỉ mỉm cười hỏi.
- Thế Lãnh Phong thì sao?
Đột nhiên đối tượng mời chào của mình nhắc đến Lãnh Phong, một ác ma có số có má ở Viễn Đông, Ngưu Tam Nương có chút ngờ ngợ nhíu mày những Trần Lâm.
Nhưng rất nhanh Ngưu Tam Nương đã dối lòng cười nói:
- Lãnh Phong???
- Ahhh... dĩ nhiên là không có tuổi với lão nương...
- Ngươi ta nói Lãnh Phong rất là lợi hại thật ra là xạo đó.
- Nói cho ngươi biết, tên Phong kia sợ lão nương đến mức mỗi lần gặp ta thở còn không dám phải nín cả tiếng đồng hồ, đợi khi ta đi mới dám thở lại...
- Có ta bảo kệ lử cái Viễn Đông này ngươi chả sợ bố con thằng nào cả...
- Thế nào có muốn gia nhập Kim Ngưu bang của ta không?
Người ta nói xạo chó đâu có tốn tiền, sợ Trần Lâm muốn gia nhập Hắc Phong bang Ngưu Tam Nương lập tức đi bài vẽ ra một bức tranh thật là đẹp.
Dù sao ở cái độ tuổi trẻ trâu kia nghe cái tên Hắc Phong bang kiểu gì cũng cảm thấy uy tín và cuống hút hơn Kim Ngưu bang của nàng.
Ngược lại nghe Ngưu Tam Nương dõng dạc nói thế, Trần Lâm không nhịn được bật cười.
Dù không hiểu sâu về Viễn Đông nhưng Trần Lâm ít nhiều vẫn biết sơ sơ bên ngoài, ở Viễn Đông nếu không tính những thành phần ẩn trong bóng tối không dễ lộ diện ra Lãnh Phong có thể xem như top 5 cao thủ ở Viễn Đông.
Ngưu Tam Nương mới là kẻ không có tuổi với Lãnh Phong và bà cô này đúng là biết nổ.
Tuy nhiên như thế Trần Lâm lại bắt đầu có hứng thú với bang hội yếu kém nhất trong năm đại bang hội ở Viễn Đông này.
Tà nhãn liếc nhìn Ngưu Tam Nương từ đâu đến chân, nói chung body của nàng cũng rất gì và nầy nọ, nhắm mắt tắt đèn chắc chơi được...
Trần Lâm khẽ cười cười có phần đê tiện gật nhẹ đầu hỏi:
- Thế Kim Ngưu bang của ngươi có gì... chơi vui không?
Nghe Trần Lâm hỏi thế Ngưu Tâm Nương ngược lại thoáng ngây người trầm ngâm...
Sự thật là Ngưu Tam Nương cũng không biết được Kim Ngưu bang của mình có gì chơi vui và cái đầu trâu của nàng cũng không hiểu được chơi vui là chơi cái gì.
Nhưng rất may Ngưu Tam Nương đã tìm ra được một thứ chơi vui thật gật đầu như gà mổ thóc nói:
- Ưkk... có... Kim Ngưu bang của ta có tạ... rất nhiều tạ...
- Đảm bảo sẽ chơi rất vui...