Vừa mới về Viễn Đông chưa ăn chơi được gì đã phát sinh xung đột với Mạnh gia...
Trần Lâm chỉ có thể cắn rơm cắn cỏ đưa ra kết luận bản thân chính là chân mạng thiên tử trong truyền thuyết.
Nếu không sao đi đâu cũng gặp hết chuyện này đến chuyện kia, đến cả đi chơi mua đồ cũng không yên.
Ngược lại khác với sự yy tự sướng của Trần Lâm.
Lão Mạnh Lương lại như lâm đại địch vô cùng rối ren nhìn chằm chằm vào Trần Lâm.
Địch mạnh ta yếu, đối thủ đầu trọc kia chắc chắn mạnh hơn bản thân có đánh nhau thì cũng bị người ta đánh, đang yên đang lành Mạnh Lương hiển nhiên không muốn bị đánh.
Nhưng ngặt nổi con trai của gia chủ Mạnh gia bị người ta đánh thừa sống thiếu chết thế này, còn trước sự chứng kiến của hàng nghìn người, lão Mạnh Lương không thể cứ như thế cho qua được.
Tình cảnh đúng là rối ren vô cùng.
Đáng tiếc đồng đội của Mạnh Lương lại quyết định tăng thêm chút độ khó cho game.
Thấy tên đầu trọc khốn kiếp kia không chỉ dám đánh trọng thương Mạnh Cường còn dám buông lời thách thức.
Những thành viên còn lại của đoàn người Mạnh gia tuổi trẻ phương cương không nhịn được máu nóng dồn lên não…
Trong đó một thanh niên nhìn trẻ nhất không nhịn được bước ra thể hiện hừ lạnh một tiếng nói:
- Hừ... tên đầu trọc kia người là cái thá gì mà dám thách thức Mạnh gia ta...
- Ngươi có tin lão tử sẽ lóc...
Đáng tiếc tên này chưa kịp nói hết câu thì một cước pháp vô cùng sắc bén đã bay đến.
Bằng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai, Trần Lâm mạnh mẽ đá vào người tên thanh niên thích thể hiện kia khiến hắn phun máu bay ra xa đập mạnh lên bức tường thành phía sau rồi rơi xuống ngay cạnh Mạnh Cường cho có đôi có cặp.
Nguyên bản khi thấy Mạnh Lương đứng đó không dám động đậy gì…
Trần Lâm biết ngay tên này rén rồi không dám đánh đấm gì nên muốn quay người rời đi.
Dù sao Huyết tổ đại nhân bận lắm không rảnh đứng đó đối mắt với một lão già.
Tuy nhiên khi đang định quay người bỏ đi mặc xác đám người Mạnh gia kia…
Tên thanh niên thích thể hiện kia lại nhảy ra thể hiện độ ngu của mình, quan trọng hơn là tên ngu kia dám nói Trần Lâm là tên đầu trọc.
Từ cái ngày bị chính mình chơi ngu đốt cho trụi lông, Trần Lâm ghét nhất là thằng nào dám nói mình trọc.
Ấy vậy mà tên thanh niên thích thể hiện kia lại có một phá thể hiện để đời đụng đến đại kỵ của Huyết tổ đại nhân, tên này đúng là hết thương gia đình rồi.
Ngay lập tức Trần Lâm thẹn quá hóa giận lập tức xuất cước đá bay tên thanh niên thích thể hiện kia, không chỉ thế lực đạo lần này mang theo oán khí trầm trọng vô cùng một cước trực tiếp khiến tên thanh niên kia phun máu chết ngay tại chỗ.
Một người Mạnh gia tuy không phải họ Mạnh nhưng cứ như thế bỏ mạng ngay trước mặt mình...
Lão Mạnh Lương không thể nhịn cũng không dám nhịn nữa gầm lên một tiếng:
- Ác tăng to gan ngươi không tu hành đàng hoàng mà lại dám ra tay sát hại người của Mạnh gia ta... tội ác đúng là tài trời...
- Hôm nay ta nhất định phải giết chết tên ác ma nhà ngươi trừ hại cho dân...
Nói xong một câu hùng hồn ra dáng người trong chính đạo đang làm việc chính nghĩa...
Mạnh Lương lập tức bạo phát ra sức mạnh khủng bố, những khối có nổi cộm lên tràn ngập cơ thể như một con gấu lớn đang nổi giận lao đến Trần Lâm.
- Cái gì dám nói lão tử là hòa thương...
- Cmn... lão tặc ngươi tới số rồi...
Ngược lại bị lão Mạnh Lương nói là hòa thương tuy không nói đến từ trọc nhưng vẫn là đại kỵ, Trần Lâm giận đến đầu bốc khói mặc kệ Viễn Đông Viễn Tây gì nữa tung người lao đến muốn cho lão già này nghe tiếng gõ mõ tụng kinh siêu độ.
Ngay lập tức trước sức mạng đang trong cơn điên của Trần Lâm, lão Mạnh Lương dù thiên sinh thần lực nhưng vẫn cảm nhận được cái gì gọi là nặng.
Từng quyền từng quyền đánh xuống khiến lão Mạnh Lương chỉ có thể chật vận chống đỡ.
Bên kia thấy lão Mạnh Lương vậy mà bị tên đầu trọc kia chèn ép không sức hoàn thủ…
Những thành viên còn lại trong đoàn người đều Mạnh gia không nhịn được nuốt nước bọt cái ực.
Len lén nhìn lại tên thanh niên thích thể hiện kia giờ đây chỉ còn là một cái xác, nhưng không chỉ thế cả phần ngực của hắn lúc này đều đã lõm xuống in một dấu chân vô cùng rõ ràng đủ để thấy được một cước bất ngờ kia là mạnh đến mức nào.
Những tên thành viên Mạnh gia lúc này mới biết khôn âm thầm lui ra xa tránh dính vào cuộc chiến đầy tính nguy hiểm kia.
Ngược lại những người vây xem cũng đã sớm tránh xa cuộc chiến phi nghĩa kia tránh bom rơi đạn lạc rước lấy cái họa vào thân.
Chỉ khổ cho những quân nhân gác cổng thành lệ nóng chảy đầy mặt không biết phải làm sao.
Rất may đại ca của họ đã đến.
Ngay khi song phương đang đánh nhau càng lúc càng nhiệt, đúng hơn là Mạnh Lương bị đánh…
Một bóng đen đúng nghĩa đen đã cấp tốc lao đến mạnh mẽ ngăn cản trận chiến.
Toàn thiết hóa đen như cục sắt trâu bò vô cùng một tay mạnh mẽ đỡ lấy một quyền của Trần Lâm, tay còn lại đưa ra đỡ lấy một quyền của Mạnh Lương.
Tuy nhiên, dù là toàn thân thiết hoá thiên sinh phòng thủ nhưng mạnh mẽ ngăn cản song quyền kia thiết nhân này vẫn ăn không tiêu đôi tay run run từng đợt…
Rất may Trần Lâm đã nhận ra thiết nhân này từ sớm nên đã thu tay lại nếu không tên này cũng không dễ dàng đỡ một quyền kia đến thế…
Tính ra ở cái Viễn Đông này chân chính thiết nhân chỉ có ba người Trương Long, Triệu Hổ và thằng đệ Trương Thiết, trong đó cả ba trên cơ bản đều là người quen biết, Trần Lâm cũng không muốn hạ độc thủ làm gì.
Huống chi thiết nhân kia lạ là người quen trong người quen Trương Thiết.
- Đại… Đại Kê… ngươi vậy mà không chết…
- Còn… Mạnh đại nhân… sao hai người lại…
Ngược lại nhận ra hai đối tượng đang gây rối trật tự công cộng kia trên cơ bản đều là người quen, thanh niên mới vừa lên chức Trương Thiết không nhịn được kinh dị kêu lên.
Nội tâm nhỏ bé đáng thương của Trương Thiết theo đó bắt đầu run lên bần bật…
Không cần nghĩ nhiều Trương Thiết cũng biết được nếu chuyện này không giải quyết tốt cái chức vụ mới nhận này chỉ sợ không giữ được khi song phương đều thuộc thể loại thứ dữ.
Nếu biết sớm đối tượng là Trần Đại Kê và Mạnh Lương có đánh chết Trương Thiết hắn cũng không dám dính đến chuyện này.
Mạnh Lương người của Mạnh gia chắc chắn không dễ chọc càng không thể muôn xử sao thì xử được.
Còn Trần Đại Kê tuy không quyền không thế nhưng thực lực cá của hắn lại không thể xem thường, cái này Trương Thiết đã đích thân chứng kiến, thậm chí với Trương Thiết tên đầu trọc kia còn đáng gườm hơn một bật, bởi lẽ Mạnh gia sẽ không dám làm ẩu nhưng tên này thì có.
Rơi vào bước đường cùng cán bộ đến gỡ rối nhưng lòng còn rối hơn cười còn khó côi hơn khóc lắc đầu nói:
- Hai vị có chuyện gì từ từ nói không nên căn thẳng như vậy… căn quá sẽ không tốt cho sức khỏe…
- Đánh trọng thương Mạnh Cường còn ra tay giết chết một thành viên của Mạnh gia ta…
- Trương Thiết ngươi kêu ta làm sao mà bình tỉnh được đây…
Thấy rốt cuộc cũng có người đến gánh, Mạnh Lương lòng tin bạo tăng tức giận rống lên một tiếng.
Dính đến người chơi cao cấp là dính đến lợi ích, nhìn biểu hiện Trương Thiết có phần kiêng kỵ tên đầu trọc kia như thế Mạnh Lương lập tức ý thức được tên này không đơn giản nên muốn quậy cho càng lớn càng tốt.
Chỉ có như thế mới có thể đồi lại công đạo cho Mạnh gia, nếu không chuyện này khả năng cao sẽ lại giải quyết trong êm đẹp huề cả làng.
Nghe thấy lão Mạnh Lương rống lớn như thế, Trương Thiết không nhịn được nhíu mày liếc nhìn Mạnh Cương chỉ còn nửa cái mạng cùng tên thanh niên thích thể hiện chỉ còn là một cái xác.
Đụng đến sinh mạng chuyện này đã vượt khỏi phạm vi có thể giải quyết của Trương Thiết rồi…
Dù có chút thiên vị Trần Lâm nhưng hắn cũng đang chịu cố gắng làm những thứ mình có thể làm khẽ đánh mắt với những cảnh quan đang tiến đến ngay sau đó.
Ngầm hiểu ý Trương Thiết những cảnh quan chịu trách nhiệm giữ gìn trật tự này tạm không manh động mà âm thầm bao vây ba người Trần Lâm, Mạnh Lương và cả Trương Thiết đang đứng giữa.
Nhận thấy đâu đó đã xong xuôi, Trương Thiết mới khẽ lắc đầu nói:
- Chuyện này nói lớn không lớn nhưng nói nhỏ không nhỏ…
- Ta không có quyền quyết định được mới hai vị theo ta đi gặp Lôi đại nhân một chuyến để ngài định đoạt…
Nói xong Trương Thiết làm ra động tác mời hết sức nhẹ, nhưng những cảnh vệ quân lại không nhẹ như thế lập tức đưa súng lên mắt vào Trần Lâm và cả Mạnh Lương, tuy không chắc súng đạn có thể làm gì hai tên này nhưng ý tứ cưng quyết hết sức rõ ràng.
Thấy thế Mạnh Lương ánh mắt khẽ sáng lên thoáng cười lạnh liếc nhìn tên đầu trọc kia hừ lạnh nói:
- Được để ta xem Lôi đại nhân sẽ giải quyết chuyện này thế nào.
Lão Mạnh Lương tin với quan hệ của hai nhà Lôi - Mạnh, Lôi Minh tuyệt đối sẽ cho Mạnh gia cái công đạo thích đáng.
Ngược lại nhận thấy tên khốn Trương Thiết lại quyết định chơi bài chuồng đá rắc rồi về cho lão Lôi Minh giả quyết, Trần Lâm không chút sợ hãi thậm chí còn thoáng chờ mong.
Ngay từ lúc đến Viễn Đông, Trần Lâm đã muốn gặp vị tổng chỉ huy hung danh hiển hách này rồi, chỉ là không ngờ lại gặp trong tình cảnh này đúng là thú vị.
- Nếu hai vị đều vui vẻ chấp nhận thì xin mời…
Nhận thấy hai ông nội này không ngờ lại đều vui vẻ chấp nhận, Trương Thiết mừng đến rớt nước mắt làm ra động tác mời.
Nhưng trong lòng dĩ nhiên là muốn tiễn hai vị ông nội này đi càng nhanh càng tốt.
Rất nhanh dưới sự “hộ tống” của Trương Thiết và hơn trăm cảnh vệ quân vô cùng khí thế, Trần Lâm và Mạnh Lương một lần nữa lạnh lùng nhìn nhau rồi cất bước thẳng đến tổng bộ Viễn Đông gặp gỡ đệ nhất tổng chỉ huy của pháo đài Viễn Đông.
Những người có liên quân cũng được vinh dự mời theo tham gia, về phần Mạnh Cường do thân phận của hắn nên đã sớm được các quân nhân khiên đi chửa thương, còn thanh niên thích thể hiện thì cũng được khiên đi nhưng là khiên đi nhà xác.
Đoàn người cứ như thế vui vẻ cười cười nói nói lên đường đi thẩm vấn, dù mục đích của song phương lại hơn khác biệt, một bên thì muốn đồi lại công đạo nhưng một bên khác lại chỉ muốn nhìn mặt quan tòa.
Tuy nhiên dị biến đột nhiên phát sinh…
Đang rất là vui vẻ lên đường thẩm án, Trần Lâm như cảm nhận được gì đó đột nhiên dừng lại đôi mắt sắc bén nhíu mày lại nhìn về nơi xa.
Không một lời báo trước Trần Lâm đột nhiên bạo phát ra sức mạnh khủng bố mạnh mẽ phá tan vòng vây lao người đi mất.
Huyết tổ đại nhân chính thức trở thành tội phạm vượt ngục.
.
.
.
Xin lỗi anh em độc giả…
Gần đây lão tác thật sư hơi bận rảnh được lúc nào tranh thủ gõ lúc đó, chất lượng chương có hơi bị lộn xộn cũng như thời gian ra chương mới cũng hơi trễ mong anh em độc giả thông cảm.