Trước sự tập kích bất ngờ của đàn sói đen, tộc đàn Bạch Lang không chút sợ hãi vẫn tự tin đáp trả, bởi lẽ chúng cho ưu thế về mặt địa hình...
Đường lên sườn núi của ngọn núi nơi đàn Bạch Lang trú ngụ khá là dốc, nếu đi bình thường thì không sao nhưng trước sự tấn công của đàn Bạch Lang việc phá vòng vây để trèo lên sườn núi là vô cùng khó khăn.
Tuy nhiên Trần Lâm đã nói sẽ giúp đàn Hắc Lang của Hắc Dạ Lang Vương thành công đánh hạ được đàn sói trắng kia thì chắc chắn sẽ làm được...
Đây là uy tín bất khả xâm phạm của Huyết tổ đại nhân, đại lão của Huyết tộc tuy có trẻ trâu và không giữ chữ tín nhưng nói được làm được.
Thế nên Trần Lâm mới bất chấp trả giá dùng đến một trong hai đại chiêu hại người hại mình của mình Siêu Cấp Vô Địch Phịch Lịch Thủ, với sức mạnh công phá và trọng lượng khủng bố của bi sắt ngọn núi nhỏ trực tiếp bị oanh tạc chấn động, đàn sói trắng cũng vì thế hoảng loạn tạo điều kiện cho Hắc Da lang vương và thuộc hạ phát động tấn công không chút khó khăn tiếp cận chân ngọn núi...
Ngược lại cái giá mà Trần Lâm phải trả là cánh tay phải bị xung lực khi ném viên bi sắt kia đi chấn nát suýt chút nữa là thành Dương đại hiệp...
Tính ra lần này Huyết tộc đại nhân đúng là lao tâm lao lực, vứa mới suýt chút nữa thành heo quay lông tóc chưa kịp mộc lại đã phế mẹ nó cánh tay.
Tuy nhiên vấn đề của đàn Hắc Làng chưa hết...
Tiếp cận được chân núi là một chuyện có leo lên được sườn núi trước sự phòng thủ của đàn Bạch Lang hay không lại là một chuyện khác...
Rất may Trần Lâm đã có tính toán một lần nữa dùng đến năng lực có phần mất dạy nhưng lại đem đến hiệu quả không ngờ của Trương Tố Nga, những con sói trắng dù cảnh giác cách mất cũng không ngờ được cái trò chiếu đèn vào mặt kia nhất thời không kịp phản ứng bị ánh sáng cường độ cao làm cho lóa mắt.
Chớp lấy thời cơ đó hai chị em Phương Tuyết tập tức phát động năng lực Gia Tốc của bản thân tựa như tia chớp bạc lao người lên sườn núi mở màn cho trận chiến...
Ánh kiếm bàng bạc tựa như hai ngân xà lại lướt đi trong gió chém bay đầu hai con bạch lang đang đứng trên sườn núi.
Ngay sau các nàng Hắc Dạ lang vương cùng thuộc hạ cũng đồng loạt nhảy lên sườn núi tham chiến, một con bạch lang muốn liều mang ngăn cản lập tức bị Hắc Dạ lang vương cắn vào cổ không kịp ú ớ gì đã bị nàng mạng mẽ cắn đứt đầu...
Huyết tinh nhuộm đỏ cả bộ lông trắng cùng mùi máu tươi thoang thoảng trong không khí như một lời khẳng định trận chiến giữa hai tộc đàn Hắc Lang và Bạch Lang đã mở màn.
Bên kia đàn Bạch Lang sau một chút thất thế đã lấy lại được thị lực...
Tuy nhiên khi trong thấy bốn năm bạch lang bị giết chết, cả đàn vô cùng tức giận gầm lên một tiếng rồi lao đến đáp trả đàn Hắc Lang, đây là sân nhà của chúng không thể để kẻ khác diễu võ dương oai...
Ngược lại trước hàng trăm con sói trắng lao đến, đàn Hắc Lang cũng không chút sợ hãi đáp trả, sườn núi biến thành một trận chó cắn lộn quy mộ chưa từng có...
Răng nanh và móng vuốt sắc nhọn hoà cùng những tiếng gầm gừ, chiến đấu nguyên thủy nhất cứ thể diễn ra, không ít hắc lang lẫn bạch lang bị cắn đến máu thịt bê bết trông có phần kinh dị gấp chục lần nhưng trận chiến của nhân loại.
Trông thấy tộc nhân cứ thứ thế bị đánh úp rồi sát hại...
Bạch Lang vương vô cùng phẫn nộ một vỗ đánh bay một con hắc lang không biết sống chết cản đường rồi dẫn theo các lang vệ tung người nhảy đến sườn núi nơi những con hắc lang khác đang ồ ạc nhảy trèo...
Trước sức mạnh cũng như hình thể to lớn của Bạch Lang Vương không ít hắc lang không kịp tránh né bị đang bay rơi ầm xuống đất đau đớn tru lên thành tiếng...
Tuy nhiên những tiếng tru kia chỉ làm hung tín của Bạch Lang Vương bạo phát há miệng cắn vào người của một con hắc lang khác đang cố trèo lên rồi mạnh mẽ xé xác nó làm đôi khiến máu thịt văng ra tứ phía.
Đoạn dốc lên sườn núi cũng vị sự có mặt của Bạch Lang Vương mà bị chặn đứng.
Thấy thế hai chị em Phương Tuyết thoáng hừ lạnh một tiếng đồng loạt phát động gia tốc lao đến muốn xẻ thịt con sói trắng kia...
Huyết tổ đại nhân đã muốn hỗ trợ Hắc Lang tộc thâu tóm đàn sói trắng này thì thân là hai đại thị nữ đời đầu các nàng không thể để con sói ngu kia làm càng...
Tuy nhiên, một bóng đen cũng nhanh không kém đã lao đến rồi lạnh giọng nói:
- Con lang vương này cứ để ta... các ngươi giải quyết bốn lang vệ kia đi...
Hiển nhiên để thu phục được đàn Bạch Lang này, Hắc Dạ lang vương vị lang vương của tộc đàn Hắc Lang phải đích thân đánh hạ được lang vương của đối phương...
Vương đánh vương ai thắng mới là vương giả chân chính, đây là truyền thống của Lang tộc kẻ khác không được xen vào nếu không dù có giết sạch lang vương và các lang vệ của đối phương thì tộc nhân cũng sẽ không tin phục, sau này khó lòng đi đến công tác hoà hợp hòa giải.
Thế nên hai chị em Phương Tuyết cũng chỉ khẽ nhìn nhau rồi thay đổi mục tiêu nhắm đến hai bạch lang vệ của đối phương, còn con Bạch Lang Vương kia cứ để cho Hắc Dạ lang vương thể hiện.
Bên kia Bạch Lang Vương cũng sớm đã cảm nhận được đối thủ ngang tầm của mình lạnh lùng nhìn Hắc Dạ lang vương kẻ xâm lược trong mắt nó.
Tuy nhiên Lang tộc và cả vạn tộc trên thế giới này có kẻ nào không phải những kẻ xâm lực hoặc là bị xâm lược, hôm nay Hắc Lang tộc chiếm lấy tiên cơ đánh Bạch Lang tộc nhưng không có nghĩa răng Bạch Lang tộc không muốn đánh Hắc Lang tộc.
Nếu có điều kiện và cả phách lực, Bạch Lang Vương sẵn sàng trở thành kẻ mở đầu đánh chiếm Hắc Lang tộc thôn tính tộc sói đền này.
Đáng tiếc Bạch Lang Vương không có cái gan đó càng không có được sức mạnh cần thiết để làm được việc đó.
Tuy nhiên dù yếu thế hơn nhưng Bạch Lang Vương cũng không khoanh tay chịu trối chấp nhận để đối phương làm thịt, huống chi truyền thống của Lang tộc cũng cho nó cơ hội...
Tiên phát chế nhân, Bạch Lang Vương biết bản thân mình là cơ hội cho tộc đàn không chút yếu thế hơn đối phương còn chủ động tấn công trước.
Ngược lại dù sở trường ẩn tàng đánh lén nhưng Hắc Dạ Lang Vương cùng không phải dạng vừa bằng tộc độ cực nhanh né tránh một cắn trí tử của Bạch Lang Vương rồi quay người đáp trả...
Trận chiến giữa hai vương giả, hai đại hung thú chính thức nổ ra...
Bạch Lang Vương rõ ràng là thiên về sức mạnh, tứ chi tráng kiện cơ thể có phần lực lưỡng cùng hàm răng nanh sắc nhọn không ngừng tấn công Hắc Dạ Lang Vương, ngược lại Hắc Dạ lang vương lại thiên về tốc độ cơ thể to lớn nhưng mảnh mai hơn không ngừng né tránh tìm cơ hội đáp trả...
Bên kia hai chị em Phương Tuyết và Phương Ngân cũng tìm được đối thủ của mình...
Tuy nhiên khác với bộ đôi đen trắng có phần cân kèo, trận chiến của hai chị em Phương Tuyết và hai con bạch lang về lại nghiên hẳn về một bên.
Có thể nó trước lợi thế tuyệt đối về trang bị hai con bạch lang vệ thành phần cường giả dưới trướng lang vương hoàn toàn không có khả năng trống trả chỉ có thể chật vật né tránh.
Đáng tiếc cho hai bạch lang vệ sở trường của hai chị em Phương Tuyết lại là tốc độ.
Thế nên dù đã vô cùng cố gắng nhưng hai con bạch lang vệ này vẫn không thể nào tránh né được đường kiêm của hai chị em Phương Tuyết, trên lớp lông trắng xuất hiện vô số vết thương lớn nhỏ máu tươi theo đó chảy ra nhuộm đỏ một mảnh lớn trên bộ lông trắng tinh của chúng trông có phần thê lương...
Tuy nhiên chiến tranh chính là như thế...
Cùng lúc đó trông thấy đồng bạn rơi vào thế yếu...
Hai con bạch lang vệ còn lại cũng không thể đứng nhìn bất chấp đạo nghĩa giang hồ muốn lao đến hội đồng hai chị em Phương Tuyết.
Tuy nhiên hai người Phương Tuyết cũng có đồng đội của mình.
Trước khi hai con bạch lang vệ kia kịp chạy đến hỗ trợ, một đạo huyết quang đã từ chân núi lao lên, khí thế khủng bố như ma thần hàng lâm khiến những con bạch lang lẫn những con hắc lang đều thoáng rùng mình sợ hãi...
Lâm Mỹ Anh nói chung là không nhanh bằng hai chị em Phương Tuyết nên đến chậm hơn một nhịp, tuy nhiên khí thế của nàng thì không ai có thể bằng được.
Huyết quang đại thịnh hư ảnh minh vương sáu đầu sáu tay cực kỳ khủng bố chấn hiếp tất cả hiện ra sau lưng Lâm Mỹ Anh...
Khí thế của Lâm Mỹ Anh theo đó hoàn toàn biến đổi không còn là tiểu thị nữ yêu mị ma mãnh chỉ biết chiều lòng Huyết tổ địa nhân nữa, thay vào đó là một nữ chiến thần toàn thân tràn ngập huyết sắc tay cầm ngân thương đánh tới.
Cảm nhận được áp lực khủng bố mà đối thủ đột nhiên xuất hiện kia mang đến...
Hai con bạch lang vệ thoáng hoảng sợ động loạt lui ra sau tránh né một thương đang đánh tới kia.
Tuy nhiên không đánh trúng mục tiêu, ngân thương vẫn mạnh mẽ nên xuống đất, ngay lập tức mặt đất vô tội lập tức bị lực đạo khủng bố phá nát một đường dài trông vô cùng dọa người.
Bên kia tuy không phải người nhưng hai con lang vệ vẫn không nhịn được hít một ngụm lãnh khí, ánh mắt vô cùng cảnh giác nhìn Lâm Mỹ Anh.
Lực đạo kia không hề nhẹ một chút này, hai con bạch lang vệ dù đã đột phá cấp 20 thể chất có phần trâu bò nhưng bị một thương kia đánh trúng chỉ sợ không chết cũng trọng thương.
Đối thủ nhìn có vẽ mảnh mai kia rõ ràng là không dễ chơi một chút nào...
Ngược lại một chấp hai nhưng Lâm Mỹ Anh vẫn không chút sợ hãi chỉ khẽ cười lạnh rồi nhẹ nhàng múa thương một vòng chầm chậm bước đến.
Hai con sói ngu này Lâm Mỹ Anh chơi được.
Hư ảnh minh vương huyết sắc cực độ khủng bố cũng cất bước theo sau Lâm Mỹ Anh, khí thế cuồng cuộn chấn hiếp tất cả lấn tới...
- Chờ đã... chừa cho ta một con...
Bất chợt một tiếng nói có phần gấp gáp vang lên...
Chủ nhân của tiếng nói kia không ai khác chính là mỹ phụ mũm mĩm Trương Tố Nga chỉ vừa mới trèo lên được sườn núi.
Do cơ thể có phần mũm mĩm đầy đặn lại không có năng lực gì giúp gia tăng sức mạnh, thế nên Trương Tố Nga dù là người đầu tiên chảy đến chân núi nhưng lại không nhanh bằng Lâm Mỹ Anh càng thua xa hai chị em Phương Tuyết trở thành người cuối cùng leo lên sườn núi tham chiến...
Dĩ nhiên vẫn là dưới sự hỗ trợ của hai hắc lang vệ, rõ ràng cái trò leo núi này không thích hợp với mỹ phụ mũm mĩm thành thục gợi dục đít vú quá khổ như Trương Tố Nga.
- Được, chừa cho ngươi một con...
- Nhưng mà trở về nhất định phải nấu mì cho ta...
Nghe thấy thế, Lâm Mỹ Anh cũng chỉ thoáng cười cười không mấy quan tâm rồi tung ra một chiêu hoành tảo thiên quân đánh đến một trong hai con bạch lang vệ.
Con còn lại chừa cho Trương Tố Nga chơi.
Thấy bản thân không khác gì món hàng bị ném qua ném lại, con bạch lang vệ kia vô cùng tức giận gầm lên một tiếng muốn tấn công Lâm Mỹ Anh trả đũa...
Tuy nhiên một thanh đạo đen tuyền sắc lạnh đã chém tới chắn ngang trước mặt nó.
- Đối thủ của ngươi là ta...
Cầm lấy thanh đại hắc đạo đen tuyền còn bị cụt mất phần mũi đao trông không khác gì đao mổ heo, Trương Tố Nga thoáng cười lạnh nói.
Cứ thế Bạch Lang Vương kịch chiến cùng Hắc Dạ Lang Vương, đôi bên cắn nhau người chết ta sống bất phân thắng bại.
Còn bốn bạch lang vệ của đàn Bạch Lang thì bị bốn người Phương Tuyết, Phương Ngân, Lâm Mỹ Anh và Trương Tố Nga kiềm chân.
Ngược lại năm hắc lang vệ trở thành kẻ rảnh rỗi không nhịn được nhìn nhau một cái rồi quyết định hành gà suất lĩnh tộc đàn Hắc Lang tộc tấn công đàn Bạch Lang.
Trước sức mạnh của năm người chơi cao cấp, đàn Bạch Lang chỉ toàn sói phổ thông không chịu nổi một kích bị đánh cho tan tác...
Tuy vẫn không ngừng chống trả tạo ra đôi chút thương vong cho đàn Hắc Lang nhưng vẫn dần dần bị đánh lui.
- Haizzz...
- Tiếc là ở nhà đã có một con sói rồi, tộc Bạch Lang kia cũng không có gì đó quá ưu tú...
- Nếu không thu một hai con về chơi cũng không tệ...
- Đáng tiếc mấy con sói ngu này gà quá...
- Lần này tiện nghi cho Hắc Dạ Lang Vương rồi.
Trở lại với ngọn đồi, sau khi băng bó xong Trần Lâm hiển nhiên là ngồi chơi không có ý định tham chiến, tuy nhiên khi trông thấy đàn Bạch Lang binh bại như núi đổ Trần Lâm không nhịn được lắc đầu thầm than.
Thật ra do trận chiến này tính ra Huyết tổ đại nhân không ăn nhậu được gì nên muốn thu một con sói trắng về chơi, xem như là bạn với Tiểu Tuyết.
Tuy nhiên khi thấy được khuyết điểm trí mạng của tộc đàn Bạch Lang này, Trần Lâm lại thôi không thèm lãng phí máu vì bọn chúng.
Nhìn từ về ngoài năng lực của tộc Bạch Lang này đúng là bá đạo, nhưng nó chỉ bá đạo dưới ánh trăng, còn không có ánh trăng năng lực kia đúng là rác rưởi chả dùng được...
Trần Lâm cũng vì thế mà lười không thèm nhắm đến mấy con sói sống nhờ “điện năng lượng mặt trăng” này.
Tuy nhiên, có một sự thật là Trần Lâm tha cho Hắc Dạ Lang vương không thu nàng về Huyết tộc mà quyết định để nàng thống lĩnh Hắc Lang tộc trở thành thế lực phụ thuộc Huyết tộc cũng là do cái nguyên nhận tương tự.
Nói đơn giản Trần Lâm chê cái năng lực chỉ dùng được vào ban đen của tộc sói đen này nên không muốn tốn máu nhưng tiếc không muốn bỏ nên mới quyết định để bọn chúng là tiểu đệ...
Dĩ nhiên cũng không thể phủ nhận quyết định vô cùng sáng suốt của Hắc Dạ Lang Vương khi chỉ động tìm đến Trần Lâm xin thuần phục...
Tuy nhiên nhìn từ gốc độ sâu xa hai tộc sói đen sói trắng kia trong mắt Trần Lâm chả có gì khác nhau.
Điểm khác biệt duy nhất dẫn đến kết quả như ngày hôm có lẽ là do Hắc Dạ Lang Vương đã gặp Trần Lâm trước và có những bước kia đúng đắng sau đó...
Nếu không mọi chuyện rất có thể đã khác, rất khác...