Không kém gì một quả bom nguyên tử, huyết hỏa tích trữ nhiệt lượng của thái dương rồi phát nổ tỏa ra nhiệt lượng khủng bố trực tiếp thiêu cháy những con cua khổng lồ bên dưới, toàn bộ bán kính trăm dặm xung quanh vụ nổ đều biến thành luyện ngục huyết hỏa, khói bụi theo đó bay lên mù mịt che khuất cả ánh mặt trời.
Đám người Phương Tuyết biết khôn sớm đã bỏ chạy về ngọn núi lớn lánh nạn nên chỉ bị chút dư chấn không ảnh hưởng gì lớn.
Tuy nhiên trừ nha đầu không tim không phổi Huyết Thiên ra còn lại đều đưa ánh mắt lo lắng nhìn vào vụ nổ còn đang cháy sáng nhiệt hỏa kia...
Bởi lẽ Trần Lâm chưa chạy ra kịp vẫn nằm trong phạm vị bao phủ của nhiệt hỏa kia.
Rất may trước khi đám người Phương Tuyết sắp không nhịn được liều mạng vào trong vùng đất không khác gì địa ngục hỏa diễm kia, một bóng người đã phát không lao ra.
Thấy bóng người kia đám người Phương Tuyết rốt cuộc thở ra một hơi an tâm nhưng rồi lại không nhịn được bật cười khanh khách...
Bóng người kia không ai khác chính là Trần Lâm.
Chỉ là lúc này Trần Lâm nào còn bộ dáng anh tuấn tiêu sái ngọc thụ lâm phong như thường ngày, thay vào đó lại là một tên cái bang mà còn là cái bang bị chết cháy đúng nghĩa đen.
Suýt chút nữa bị chính đại chiêu của mình thiêu cháy thành heo quay...
Rất may Trần Lâm biết khôn nên sớm đã chạy trước, tuy nhiên vẫn nằm trong phạm vị ảnh hưởng của vụ nổ khiến cả người bị cháy đen thui không khác gì “bông cao”, lông tóc càng không cần phải nói cũng bị cháy sạch trông không khác gì thổ dân châu Phi trong một bộ phim nào đóm mà đến thượng đế cũng phải cười.
Quần áo trên người nào có thể thoát được kiếp số cũng chung số phận với chủ nhân của mình bị đốt cháy, nhất là phần sau lưng bị cháy sạch sẽ lộ là bờ mông trắng bóc vô tình lại tô điểm cho những chỗ bị cháy đen trông có phần khôi hài.
Đám người Phương Tuyết rất hiếm khi thấy được bộ dạng chật vật như vậy của Trần Lâm nên mới không nhịn được cười lớn.
Tuy nhiên nhìn ngọn lửa hủy diệt thiêu rụi gần 1/3 đàn cua khổng lồ, từ tiếng Ting... Ting... đầy gợi dục không ngừng vang lên bên tai.
Trần Lâm cũng không nhịn được cười lớn mặc kệ bộ dáng cái bang của mình.
Các cụ có câu liều thì ăn nhiều, một chiêu ôm bom liều mạng kia đúng là suýt cũng nữa đã biến Trần Lâm thành heo quay nhưng thành quả mà nó đem đến cũng không thể bàn cãi.
Hàng ngàn con cua khổng lồ cứ như thế đồng loạt bị thiêu sạch đem đến một lượng điểm kinh nghiệm cực kỳ lớn khiến tên lười biếng Trần Lâm làm một phát ăn cả năm thành công lên được cấp 28 rưỡi...
Nếu chăm chỉ cày cấp thêm một khoảng thời gian nữa chẳng mấy chốc sẽ lên cấp 29.
Còn đường đến cấp 30 trong truyền thuyết kia có thể nói là ngay trước bản mặt đón chào Trần Lâm bước vào.
Tuy nhiên nói đi cũng phải nói lại, cái cảm giác chạy trong lò lửa đúng là không vui một chút nào...
Mặc dù còn sống khỏe đứng đây, nhưng Trần Lâm thật sự đã bước một chân vào quỷ môn quan cũng như suýt chút nữa đã trở thành đại boss đầu tiên của cái Thiên Lam tinh này chết trong tay chính mình.
Nếu không phải phút cuối lão bằng hữu Tà Nguyệt đạo đột nhiên tỏa ra hơi lạnh thì Trần Lâm thật sự đã chín đến nơi rồi.
- Đại chiêu hại người hại mình này tốt nhất không nên dùng nhiều...
Sau cơn sướng khoái khi thăng cấp, Trần Lâm cũng bắt đầu cảm nhận được sự đau rát của có thể không nhịn được lắc đầu thầm than.
Tính ra Huyết tổ đại nhân đúng là đen hai đại chiêu do mình nghĩ ra và cũng là ăn tiền nhất đều thuộc dạng hại người hại mình thế này.
- Ngài không sao chứ... tiểu kê kê có bị nướng cháy không...
Bên kia thấy bộ dáng gần như cháy đen của Trần Lâm, Phương Ngân mỉm cười tiến đến với cùng là quan tâm hỏi.
Chỉ là lời nói quan tâm kia nghe sao nó lại cay độc vô cùng...
- Hư... để bốn Huyết tổ cho nàng xem có cháy hay không...
Bị Phương Ngân trêu chọc, Trần Lâm tức giận hừ lành một tiếng nói rồi không chút báo trước lao đến muốn cho con thị nữ lớn mật này biết tay.
Tuy nhiên Phương Ngân đâu có ngu sớm đã đề phòng lập tức phát động bức tốc lui về sau.
Trần Lâm dù hùng hổ là thế nhưng cả người bị nướng cháy đen lông tóc trụi lủi, tiểu kê kê suýt chút nữa đúng là thành cút quay ngũ vị đậm đà, cả người cũng đau đớn vô cùng khó lòng bắt được Phương Ngân để nàng nhẹ nhàng chạy thoát.
Đúng là hổ xuống đồng bằng bị chó nó khinh, một đời oanh oanh liệt liệt của Huyết tổ đại nhân tên thủy tố thích chọc chó nhất rốt cuộc cũng gặp quả báo bị thuộc hạ trêu chọc nhưng lại không thể làm gì...
...
Bên kia sau khi hứng chịu đại chiêu hại người ngại mình của Trần Lâm, đàn cua khổng lồ tử thương thảm trọng, tuy nhiên số lượng còn lại vẫn là rất nhiều lên đến hàng nghìn con, đáng nói hơn là bọn cua khổng lồ này không hiểu do đâu lại không chạy trốn trở về biển mà lại bò vòng qua vùng nhiệt hỏa do huyết hỏa tạo ra tiếp tục bò sâu vào đất liền.
Nhóm người Trần Lâm nhờ thế vẫn có thể tiếp tục chém giết cua khổng lồ cày cấp.
Dĩ nhiên Trần Lâm không dám cũng không có khả năng dùng đến đại chiêu hại người hại mình kia nữa, ngoan ngoãn ngồi một bên dưỡng thương nhìn đám người Phương Tuyết thể hiện.
Cái này người ta gọi là ăn ít no dai, còn ăn nhiều bội thực chính là để chỉ Trần Lâm bây giờ.
Không chỉ thế cái dự định chơi bời đêm khuy gì gì đó cũng khó lòng thực hiện được.
Cứ thế dưới sự uất hận của Trần Lâm, ánh mặt trời cũng dần dần ngã về tây...
Đàn cua xui xẻo bị đám người Phương Tuyết thi nhau chém giết tử thương không ít đem đến một lượng điểm kinh nghiệm kha khá cho các nàng.
Dĩ nhiên con số kia còn lâu mới bằng được một chiêu kia của Trần Lâm.
Ngược lại đàn cua khổng lồ dù chết không ít nhưng vẫn mặc kệ tất cả bò qua ngọn núi đá tiến sâu vào trong đất liền rồi biến mất trong màn đêm, không ai biết chúng sẽ đi đâu cũng không ai biết lý do gì mà chúng lại rảnh rỗi bò lên bờ như vậy, chỉ biết thế lực nào đụng phải đàn cua này xem như xui xẻo.
Đừng thấy đám người Trần Lâm giết chết những con cua khổng lồ này tương đối dễ mà nghĩ chúng gà, một con cua khổng lồ đơn lẻ đúng là không đáng là gì nhưng cả đàn lại là một chuyện khác.
Huống chi đám người Trần Lâm quân ít lính nhẹ nên dễ dàng tránh né thế tiến công của đàn cua chơi trò bắt lẻ, ngược lại những thế lực không chạy đi đâu được như pháo đài Viễn Đông hay thi triều đông hải lại khác.
Nói cách khác nếu đàn cua này chơi trội bò ngang qua pháo đài Viễn Đông, quân đội ở đó không muốn dỡ pháo đài mà chạy thì chỉ có thể chọn cách đôi cứng liều mạng ngăn cản đàn cua khổng lồ này mà thôi.
Rất may cho nhân loại hướng đi của đàn cua khổng lồ không nhắm đến Viễn Đông, mà dù có nhắm đến Viễn Đông thật thì bọn cua này chắc cũng sẽ không bò vào sâu trong lục địa đến vậy.
Ngược lại đám người Trần Lâm cũng không đuổi theo đàn cua khổng lồ mà tìm một căn phòng trong khu lô cốt chưa bị đàn cua khổng lồ phá hủy làm nơi trú qua đem nay.
Khác với đàn cua đêm tối không có lợi cho nhóm người Trần Lâm.
Phương Tuyết, Phương Ngân, Trương Tố Nga, Lâm Mỹ Anh và cả nha đầu Huyết Thiên đều cần nghĩ hơi sau một ngày dài chiến đấu không ngừng...
Thương bệnh binh Trần Lâm cũng cần tịnh dưỡng để hồi phục, với độ trâu bò của nhục thân Trần Lâm chắc chỉ cần nghỉ ngơi một đêm sẽ lại sinh long ngạo hổ tự do vui chơi, dĩ nhiên lông tóc bị cháy trụi thì không thể mộc lại trong một đêm được.
Trong căn phòng nhỏ có phần đổ nát sau khi bị đàn cua khổng lồ bò qua của khu lo cốt...
Ánh lửa bập bùng sói sáng đêm đen giá lạnh hiện lên một khung cảnh có phần ấm áp.
Bếp trưởng Trương Tố Nga và phụ tá lâm thời Lâm Mỹ Anh nhanh chóng bắt tay vào công việc của mình chuẩn bị bửa tối cho mọi người.
Phương Tuyết và Phương Ngân thì đứng một bên cảnh giới xung quanh đề phòng những nguy hiểm bất ngờ ập đến.
Tuy nhiên Phương Ngân lại không nhịn được cứ liếc nhìn Trần Lâm đang ngồi chơi với nha đầu Huyết Thiên mà cười trộm.
Tiến cười khúc kích như chó kêu vang lên dù rất nhỏ như vẫn khiến Trần Lâm vô cùng khó chịu híp mắt lại nhìn tiểu thị nữ lớn mật Phương Ngân kia.
Tuy nhiên không thể trách Phương Ngân được vì nghiêm túc như Phương Tuyết hay hai thuộc hai trung thành là Trương Tố Nga và Lâm Mỹ Anh cũng không nhịn được phải cố lắm mới không phát ra tiếng cười.
Chỉ có nha đầu Huyết Thiên là ngoan nhất tròn xoe đôi mắt nhìn Trần Lâm, chỉ là mặt hơi ngu ra có phần khó hiểu nhìn Trần Lâm...
Lúc này Trần Lâm hiển nhiên là đã bỏ đi quần áo cháy đen kia mà thay một bộ đồ mới, cái quần đùi màu đỏ với những cây cọ dừa và chiếc áo xanh hình áng mây nhẹ nhàng trội mang thương hiệu Huyết tổ địa nhân đã trở lại.
Trần Lâm cũng tấm rữa một trận kỳ cọ đi lớp da cháy đen của mình, làn da trắng bóc xem như cũng tạm trở lại.
Tuy nhiên lông các loại thì không...
Trần Lâm cũng vì thế mà trở thành đồng nghiệp với thánh phồng tôm Saitama khi mái tóc ngày xưa đã không còn, thay vào đó là một quả đầu đậm chất Phan Đình Tùng có thể nói là chất như nước cất vừa trọc lóc vừa trơn bóng có thể soi gương.
Không chỉ thế dù ở trước mặt nhưng thiên hỏa lại từ trên trời ập xuống, lông mày cũng không tránh khỏi số phận bị bay mày khiến ngoại hình của Trần Lâm không chỉ trọc mà còn trụi.
Đám người Phương Tuyết dù rất cố gắng nhưng vẫn không thể nhịn được trước dung mạo khó đỡ của Huyết tổ đại nhân ôm bụng cười lớn.
Ngoài hình bị xúc phạm nghiêm trọng, uy nghiêm của Huyết tổ đại nhân theo đó cũng bị chà đạp.
Trần Lâm một bụng lửa giận hùng hổ đứng lên muốn cho đám nha đầu không biết sống chết này một trận, nhất là tiểu thị nữ gan lớn Phương Ngân kia bắt đầu xuất hiện hình bóng của tạo phản hội.
Thấy thế Phương Ngân thoáng hoảng sợ muốn đào tẩu.
Tuy nhiên Trần Lâm giờ đã khác trước, không gian trong phòng lại khá bí bách...
Phương Ngân dù nhanh cách mấy vẫn không thoát khỏi ma trảo bị Trần Lâm bắt được.
- Dám cười vào mặt bổn Huyết tổ...
- Hôm nay ta sẽ cho nha đầu không biết sống chết ngươi biết cái gì gọi là gia pháp.
Ôm lấy Phương Ngân, Trần Lâm khẽ mỉm cười man rợ nói.
Nói xong Trần Lâm lập tức đè Phương Ngân lên đùi mình rồi nhanh tay vỗ mạnh vào mông nàng.
Cặp mông có phần đẫy đà trước một vỗ của Trần Lâm trở nên đàn hồi liên tục, Phương Ngân cũng rên lên một tiếng nhưng không biết là vì sướng khoái hay đau đớn.
Nghe thấy thế nhất là cảm nhận được độ đàn hồi trong lành bàn tay, Trần Lâm lại càng thích thú muốn đánh một cái nữa vào mông Phương Ngân cho bỏ ghét.
Tuy nhiên khi đưa tay lên, Trần Lâm như cảm nhận được gì đó đột nhiên dừng lại khẽ nhíu mày nhìn vào khoảng tối ngoài cửa sổ rồi nhanh chóng thả Phương Ngân ra.
Phương Tuyết cũng cảm nhận được gì đó nhíu mày nhìn vào bóng đen vô tận bên ngoài rồi lạnh giọng nói:
- Mọi người cẩn thận dường như có người đang đến...
Nghe thấy thế, mọi người đều thoáng giật mình cấp tốc làm ra chuẩn bị.
Trương Tố Nga và Lâm Mỹ Anh tạm thời bỏ lại chuyện nấu ăn qua một bên lập tức lấy vũ khí ra.
Phương Ngân cũng ôm lấy mông mình xoa xoa vài cái oán hận nhìn Trần Lâm rồi cũng rút kiếm cảnh giác.
Nha đầu Huyết Thiên cũng sớm ẩn vào bóng tối.
Bên ngoài hoang dã những vị khác không mời thế này mới là đáng sợ nhất.
Tuy nhiên trước sự cảnh giác của mọi người, Trần Lâm lại chỉ cười lớn nói:
- Không phải người đến mà là sói đến... còn là khách của chúng ta...
- Tố Nga, Mỹ Anh hai người cứ tiếp tục kia không cần phải đề phòng, để ta và hai chị em Phương Tuyết lo việc này được rồi...
- À mà Huyết Thiên cứ lẫn trốn đi đừng lộ diện...
Nghe thấy thế mọi người đều thoáng ngạc nhiên nhưng vẫn ngoan ngoãn làm theo lời Trần Lâm...
Chỉ có hai chị em Phương Tuyết đã đoán được vị khách không mời mà đến kia là ai nhanh chóng cất kiếm rồi một trái một phải đứng cạnh Trần Lâm cho thêm phần khí thế.
Rất nhanh một bóng đen đã tiến đến rồi không chút khách khí bước vào trong căn phòng nhỏ.
Ánh sáng của ngọn lửa lập tức hiện rõ dung mạo của bóng đen kia.
Chỉ là về cơ bản bóng đen kia dù được sói sáng những vẫn... đen, toàn thân thuần một màu đen tuyền tựa màn đêm không còn ai vào đây ngoài tiểu đệ của Huyết tổ đại nhân Hắc Dạ Lang Vương.
Tuy nhiên khi bước vào trong, Hắc Dạ Lang vương lại không nhịn được ngây người nhìn tên... hòa thượng đang ngồi chính giữa phòng cùng hai hộ vệ đứng hai bên trái phải.
Hình ảnh kia, phong thái kia khiến vị Hắc Dạ Lang Vương bất giác giật mình thầm đánh giá xem bản thân có vào lộn ngồi chùa nào đó hay không.