Bên trong thành phố Thanh Thủy...
Đại quân Huyết tộc mở đường không chỉ giúp đại lãnh địa Huyết tộc mở rộng đến thành phố Thanh Thủy trực tiếp chen chân vào cuộc chơi của chính quyền Lôi Chấn, thi đàn đông hải và các thủy quái của biển đông, mà còn giúp các đại lão củ và mới của Huyết tộc có dịp chân chính gặp mặt.
Chỉ đáng tiếc phần lớn những “người mới” mà Hồng Ánh đã từng gặp mặt trong đại sự kiện của hệ thống đều không có mặt ở thành phố Thanh Thủy, ngoài Kỳ Kỳ và Yêu Cơ ra những người còn lại như Lôi Uyển Nhi, Long Ngữ Yên hay bộ ba gà con Thái Văn Cơ, Hàn Thiên Lam và Phó Mỵ Nương đều chỉ sắp đến cấp 20 chưa thể vào được Thánh Thành.
Hồng Ánh vì thế cũng chưa có dịp gặp mặt càng chưa trò chuyện qua.
Đám người Hồng Ánh dù đã được nghe Trần Lâm kể qua, nhưng hoàn toàn không có chút nhận thức gì về những người đồng đội mới này.
Ngược lại những người mới gia nhập này cũng có chút khó xử không biết nên đón chào những đồng bạn này thế nào cho phải và tất cả đều tại Trần Lâm.
Yêu Cơ và Ký Kỳ một người là yêu hoa hoá hình, người còn lại là kỳ đà thành tinh, việc giới thiêu người mới kẻ củ thế này quả thật không thuộc chuyên môn của họ.
Trách nhiệm này đúng lý ra nên thuộc về Trần Lâm, đáng tiếc bị Huyết tổ này giờ chắc hết biết đường về rồi.
Cứ thế không ai làm cầu nối giới thiệu, Tiểu Hắc và Tiểu Tuyết hiển nhiên đứng sau lưng Hồng Ánh, ngược lại đám người Lôi Uyển Nhi lại đứng chung một chỗ giống như đang chia thành hai phe.
Rất may với nữ nhân nếu không rạch mặt thành thù thì đều sẽ thành tỷ muội...
Khẽ suy nghĩ một lúc Hồng Ánh mỉm cười mở miệng nói trước phá tan bầu không khí ngượng ngùng:
- Lần này đúng là thuận lợi, ta còn nghĩ đám nhận loại kia sẽ xuất thủ đánh một trận...
- Ta cũng nghĩ thế, đáng tiếc bọn chúng quá nhát gan...
Đối phương đã mở lời, Lôi Uyển Nhi cũng khẽ cười nói.
Chỉ là cái này Lôi Uyển Nhi nói thật chứ không nói chơi...
Lôi Uyển Nhi thật sự muốn đại quân Vũng Hải xuất thủ chặn đánh đại quân Huyết tộc, đến lúc đó nàng có thể nhất tề xuất thủ đánh sập cái “xóm nhà lá” luôn nhìn chằm chằm vào lãnh địa của mình kia mà vị Huyết tổ đại nhân người luôn yêu hoà bình không thể nói gì.
Ngược lại Hồng Ánh đơn thuần chỉ là nói chơi không ngờ nữ nhân kia lại chiến như vậy, ánh mắt theo đó ánh lên những tia huyết quang đầy phấn khích.
Nữ ma đầu Hồng Ánh đã gặp được đồng loại.
- Phải, đúng là quá đáng tiếc... ta cũng rất mong cái khu lô cốt kia bắn được mấy quả pháo ăn mừng...
Không giấu nỗi vẽ kích động, Hồng Ánh khẽ liếm môi cười lạnh nói.
Rõ ràng Hồng Ánh thuộc phe chủ chiến, nàng đến đây không phải để thống nhất lãnh thổ gì cả mà chỉ sợ còn muốn lượm luôn những tên khốn kiếp đang làm mua làm gió tại đây, không chỉ là thi đàn đông hải mà có thể là cả nhân loại.
Ngược lại thấy được tia điên cuồng hiếu sát trong mắt Hồng Ánh, thứ mà đến cả Trần Lâm cũng không hề có...
Lôi Uyển Nhi không nhịn được nhếch mép mỉm cười man rợ xe lẫn chút điên cuồng, nàng cũng đã nhận ra nữ nhân có phần nhỏ nhắn trước mặt là đồng loại của mình.
Hai nữ ma đầu cứ thể mỉm cười nhìn nhau báo hiệp một màn giết chóc đang đến gần.
Phía sau đại quân một “hành lang” thực vật lá đỏ đúng nghĩa đen đang điên cuồng sinh trưởng chầm chậm mộc thẳng đến thành phố Thanh Thủy, khi nó đến hai lãnh địa của Huyết tộc sẽ chính thức thống nhất.
Nhưng không cần đến sự thống nhất kia, quân lực hiện tại của Huyết tộc đồn trú tại thành phố Thanh Thủy cũng đã đủ sức chơi với bất kỳ thế lực nào tại đây, bất kẻ là nhân loại hay thây ma.
Không tính nhóm Huyết Chu và Huyết Nghĩ ra đời tại thành phố Thanh Thủy thì đại quân mới đến kia cũng đã cực kỳ khủng bố, nhất là đàn Thiếp Giáp Ngưu những chiếc thiết xa chạy bằng cỏ của Huyết tộc và ở cái đồng cỏ này chúng chân chính là những hung thần bất khả chiến bại.
Chính vì thế khi trông thấy hàng trăm con trâu lớn không thua gì một chiếc xe tải đang thảnh thơi gặm cỏ quanh thành phố Thanh Thủy, cả khu lô cốt của nhân loại lập tức như lâm đại địch đề cao cảnh giác trước những cự thú này, những ngày nhàn nhã ngồi hình hoa nhìn cỏ của các quân nhân cùng chân chính kết thúc...
Đừng thấy khu lô cốt phòng thủ gì đó nghe có vẻ an toàn, thực tế chỉ cần 200 con trâu lớn kia chấp nhận thương vong càng tới, cả khu lô cốt này rất có thể sẽ bị chúng giẫm thành phế tích.
Cái danh Thiếp Giáp Ngưu hung thần trên đồng cỏ của Huyết tộc không phải nói chơi.
Thế nên khi biết tin, những đại lão của chính quyền Vũng Hải chỉ biết lắc đầu thở dài.
Cái ngày này sớm muộn gì cũng sẽ đến chỉ là nó đến hơi nhanh so với dự tính, Vũng Hải đã đến lúc phải đưa ra quyết định rồi.
- Lão Ngô ngươi đến đó xem tình hình đi...
Ngồi trên ghế chủ tọa, Lôi Thành ánh mắt âm trầm đến cực điểm lạnh giọng nói.
Nghe thấy thế Ngô Bình đang đứng bên cạnh khẽ thở dài nói.
- Được ta sẽ đến đó xem sao, chỉ là Lý Minh Nguyệt vẫn ở pháo đài Nguyệt Lương của nàng ta...
- Ta không đảm bảo cuộc thương thuyết này sẽ dễ dàng như trước đó, chúng ta nên chuẩn bị cho tình huống xấu nhất...
Hiển nhiên người dễ nói chuyện nhất của Huyết tộc trong mắt Ngô Bình ngoài Trần Lâm ra thì chỉ có đồng nghiệp củ Lý Minh Nguyệt, đáng tiếc vị Nguyệt Dạ nữ vương này lại không hề tham gia cuộc viễn chinh này của Huyết tộc.
Hiện tại dù không biết là ai, nhưng Ngô Bình có thể kết luận đối tượng nói chuyện lần này không thuộc phe chủ hoà, cuộc thương thuyết lần này với đại quân Huyết tộc chắc chắn sẽ không dễ ăn như trước đó.
Vũng Hải cần phải có sự chuẩn bị cho tình huống xấu nhất.
Hiểu được vấn đề, Lôi Thành chỉ khẽ gật đầu trầm ngâm không nói gì.
Dù có tuyến phòng thủ gì đó nhưng Lôi Thành biết rõ nó chả được tác dụng gì nhiều, sân sau của Vũng Hải đã mở rộng trước mắt Huyết tộc, quyền tự quyết đã không nằm trong tay Lôi Thành nữa...
Đáng tiếc Lôi Thành biết, thậm chí tất cái mọi người đều biết nhưng lại không thể giải quyết được vấn đề này, cách giải quyết tốt nhất chỉ có một đó là đánh xuống phương nam mở rộng lãnh thổ của nhân loại, đáng tiếc Vũng Hải và cả chính quyền Lôi Chấn lại không đủ sức để làm điều đó.
Để giờ đây tiên cơ rơi vào tay kẻ khác...
Thấy khuông mặt như mướp đắng của Lôi Thành, Ngô Bình cũng khẽ thở dài mở miệng an ủi.
- Chúng ta cũng không cần phải quá lo lắng...
- Nếu Huyết tộc thật sự muốn đánh thì bọn chúng đã sớm đánh đến đây rồi...
- Huống chi Vũng Hải cũng không phải đèn cạn dầu, muốn đánh hạ Vũng Hải không phải chuyện dễ...
Mặc dù vị trí địa lý không tốt nhưng Vũng Hải vẫn là một đại căn cứ của nhân loại chống chọi lại dị tộc, Huyết tộc muốn đánh hạ tòa đại thành trì này cần phải trả một cái giá nhất nhất định.
Tuy nhiên nhân loại trú bên trong cũng phải chả cái giá lớn hơn gắp bội, đó là điều mà không một đại lão ở Vũng Hải nào mong muốn.
Huống chi việc đánh hay không hoàn toàn không nằm trong tay nhân loại, để hở sườn thế này không một ai có đầu óc tại Vũng Hải có thể ngủ yên.
Đáng tiếc đó không phải chuyện mà Vũng Hải có thể lo lắng lúc này, việc trước mắt chính là xác định rõ mục đích của Huyết tộc khi kéo quân đến đây. Đẹp nhất với nhân loại là đôi bên cùng hợp tác kết thành đồng minh tấn công thi đàn đông hải.
Chỉ là lo lắng của Ngô Bình và Lôi Thành tuy ăn may nhưng lại hoàn toàn chính xác, hai vị chỉ huy thành phố Thanh Thủy lúc này đều thuộc phe chủ chiến.
Nếu không có sự tác động nào khác, việc hai ma nữ Hồng Ánh và Lôi Uyển Nhi đánh đến Vũng Hải là rất có cơ sở.
Tuy nhiên với mâu thuẫn trước đó với Huyết tổ Trần Lâm, chuyện kết mình gì đó nói thì dễ hơn làm.
- Ngươi có cách nào liên hệ với Lý Minh Nguyệt hay không?
Khẽ trầm ngâm một lúc, Lôi Thành đột nhiên lên tiếng hỏi.
Hiển nhiên, người xưa có câu một chữ tình bằng mười chữ lý, Lôi Thành muốn tác động đến Huyết tộc thông qua Lý Minh Nguyệt người sáng nhất khi tiếp xúc với Huyết tộc.
Nghe thấy thế Ngô Bình cũng thoáng trầm ngâm rồi gật đầu nói:
- Có thể... ta có thể thông qua Thánh Thành liên hệ được với nàng...
- Chỉ là theo ta thấy... Minh Nguyệt sẽ không giúp được gì nhiều, mẫu chốt vẫn là Trần Lâm...
Quả thật đệ nhất nữ vương Lý Minh Nguyệt đúng là tay nắm binh quyền nhưng Huyết tổ đại nhân người không nắm cc gì lại có quyền phủ quyết tất cả. Nếu Trần Lâm muốn Huyết tộc vẫn sẽ đánh thẳng đến Vũng Hải trả thù bất kẻ bộ ba nữ vương có muốn hay không, đó là đặc quyền của thành phần lão tổ.
Huống chi bộ ba nữ vương mà chống lại ý Trần Lâm là điều gần như không thể, dù Trần Lâm muốn gì thì ít nhất Huyết Linh và Thanh Vân cũng sẽ nghe theo.
Có thể nói bình thường Trần Lâm sẽ không tham gia bất kỳ sự vụ gì của Huyết tộc, nhưng nếu hắn muốn hoặc không muốn gì đó Huyết tộc vẫn sẽ nghe theo hắn.
Đó là điều mà Ngô Bình đã chứng kiến khi quan sát không ít lần chạm trán giữa Huyết tộc và các đại tộc khác trong sự kiện của hệ thống.
- Ngươi nghĩ có cơ hội sao?
Nhận ra tính phiền phức của vấn đề, Lôi Thành không biết phải làm sao lắc đầu nói.
Quả thật dù bất kỳ ai nói gì nhưng nếu Trần Lâm đã không muốn, chuyện kết minh gì đó đều là vô dụng.
Tuy nhiên Ngô Bình lại mỉm cười ánh mắt ánh lên tia tinh quang nói:
- Trần Lâm tuy hơi điên nhưng không phải không có cách để đối phó...
- Từ lúc đến đây ta đã nhận thấy hắn là một tên điên thích làm gì thì làm đó...
- Thế nên việc chúng là cần làm là tìm thứ gì đó mà hắn thích, đến lúc đó sẽ dễ nói chuyện hơn...
- Thứ hắn thích?
Nghe Ngô Bình nói thế, Lôi Thành không nhịn được kinh ngạc nói.
Không ngờ lão Ngô Bình lại muốn mua chuộc vị Huyết tổ này của Huyết tộc, lý thuyết này đúng là điên cuồng.
Tuy nhiên ngẫm nghĩ lại qua những lần tiếp xúc với Trần Lâm, quá thật tên này rất có thể sẽ vì thứ mình thích mà sẽ làm những việc không theo lẽ thường thật.
Nhớ nằm xưa không phải chỉ vì chướng mắt Mạnh Lão mà Trần Lâm đã phát sinh đánh nhau với Vũng Hải đó sao.
Nghĩ đến đây Lôi Thành không khỏi kích động nhưng rất nhanh lại nhíu mày hỏi:
- Tuy nhiên chúng ta hoàn toàn không biết thứ hắn thích là gì?
Ngược lại Ngô Bình lòng đã có chủ ý khẽ cười nói:
- Ta sớm đã có chủ ý rồi... tuy nhiên không chắc chắn lắm...
- Mấy ngày nữa sự kiện đấu giá sẽ diễn ra, Trần Lâm chắc chắn sẽ tham gia...
- Đến lúc đó tìm cơ hội thâm dò hắn cũng không muộn...