Nhận thấy được độ... nhạt trong cách nói chuyện của thiếu niên có cái tên khá là bá đạo Trần Đại Kê kia.
Lão bản nương Chu Lệ Đình thật sự có xúc động muốn đè tên này xuống cỡi quần ra xem có phải nam nhân hay không... Đứng trước một nữ nhân phong tao vô hạn ngực nỡ mông công còn đang ra dáng mời gọi như thế lại chỉ hời hợt trả lợi được mỗi cái tên.
Tuy nhiên, thân là người làm công còn lên được cái chức lão bản của quán trọ này, xét theo một góc độ nào đó có thể xem như nhân viên chính thức của Viễn Đông, Chu Lệ Đình làm sao có thể để chút cảm xúc kia làm ảnh hưởng.
Khẽ liếc nhìn Trần Lâm một cái, Chu Lệ Định không nhanh không chậm cười nói:
- Tốt, Đại Kê Kê... để ta dẫn cậu lên phòng...
- A Đào giúp ta trông quán...
Nói xong Chu Lệ Đình vô cùng nhiệt tình đích thân dẫn Trần Lâm lên nhận phòng trọ, để lại cái quán này cho một nữ nhân viên khác của nàng...
Thấy thế Trần Lâm cũng không mấy quan tâm nữ nhân này bày trò gì, chỉ đi theo sau lưng Chu Lệ Đình còn rảnh rỗi sinh nông nổi ngắm nhìn cặp mông to tròn đun đưa theo mỗi bước chân nàng ta...
Tuy nhiên khi lên đến lầu một....
Một muồi thơm thịt nướng thoang thoảng trong không khí khiến cái bụng của Trần Lâm réo lên biểu tình...
Tính ra từ trưa đến giờ lo ham vui đi đến thợ săn công hội Trần Lâm chưa có gì vào bụng...
Trước kia không biết kinh doanh cái gì nhưng hiện tại có thể nói Quán Trọ Bò Sữa này là một trong các quán trọ lớn của pháo đài Viễn Đông.
Tuy không phải là lớn nhất nhưng chắc chắn không phải hạn bình dân mà thuộc dạng Vip-pro, chính vì thế giá cả cũng theo đó rất chỉ là Vip-pro.
Thế nên quán trọ khá là sang trọng này khá là vắng khách, tính luôn cả Trần Lâm thì quán trọ này chỉ có 7 người đang trọ...
Dù sao thợ săn là một nghề mới không phải ai cũng giàu có như tặc phỉ Trần Lâm...
Tuy nhiên “chủ nào thì chó đó”, những kẻ có thể chi trả để ăn ngủ nghĩ trong cái quán trọ này cũng thuộc dạng Vip-pro không kém...
Trong đó, tầng trệt của lão bản nương Chu Lệ Đình dùng để tiếp khách và... thu tiền trước, cũng như phục vụ ăn uống cho các thợ săn vãng lai.
Ngược lại tầng 1 thì sang trọng hơn là nơi chuyên phục vụ ăn uống đặc biệt cho những khác hàng đặc biệt.
Còn hai tầng trên là phòng trọ, mỗi tầng có 5 phòng không gian khá là rộng rãi...
- Ta thấy hơi đói, ăn gì đó trước đi...
Bị cơn đói hành hạ, Trần Lâm không nhịn được lên tiếng nói.
Nghe thấy thế lão bản nương Chu Lệ Đình cũng không có dị nghị gì, ngược lại còn cười cười đầy tiếu ý dẫn Trần Lâm đến một bàn ăn view khá đẹp nhìn ra bên ngoài pháo đài trên tầng 1...
Tuy nhiên bằng một cách vô tình nhưng lại rất cố ý, dáng đi của lão bàn nương Chu Lệ Đình lại cực kỳ gợi dục, mỗi bước chân cái mông to tròn của nàng lại uốn éo thoát ẩn thoát hiện sau tà áo như mời gọi kẻ đang đi phía sau xông lên đè nàng xuống mạnh mẽ chiếm hữu nó.
Không chỉ thế khi Trần Lâm vừa ngồi xuống, Chu Lệ Đình lại một lần nữa vô tình cúi người xuống khiến cho bộ ngực sữa to tròn gần như hoàn toàn bộ lộ trước ánh mắt của Trần Lâm.
Cơ thể phì mỹ đầy gợi dục không khác gì một dâm phụ đang mời gọi khiến bất kỳ ai trông thấy đều ngứa ngáy trong lòng muốn đè dâm phụ này xuống đất mà mặc sức hành hạ...
Đây rõ ràng là đang mời gọi Trần Lâm...
- Không biết vị khách quan muốn... ăn gì?
Ánh mắt đầy ướt át liếc nhìn Trần Lâm, Chu Lệ Đình khẽ nghiên người cười nói bộ ngực sữa cũng theo đó vô tình chạm vào vai Trần Lâm.
Cảm nhận được hung vật ấm nóng to tròn còn mềm mại đàn hồi đang ép nhẹ vào vai mình, Trần Lâm dù có “ngây thơ” cách mấy cũng nhận ra được ý tứ mời gọi kia...
Xem ra cuộc sống khó khăn ai cũng phải kiếm thêm thu nhập, thảo nào nhiệt tình đến như vậy...
Tuy nhiên, Huyết tổ đại nhân lại là một con người “đứng đắn đường hoàng”, làm sao có hể làm những chuyện trái với luân thường đạo lý thường phong mỹ tục như vậy được, thật là bậy ban hết sức...
À mà... hình như Huyết tổ đại nhân cũng không phải người...
Huống chi đã lỡ tốn công đến đây Huyết tổ đại nhân cũng không thể phụ lòng anh em độc giả quyết tâm review xem món ăn thời mạt thế có gì độc lạ.
Đảm bảo uy tính với độc giả, chỉ là review ăn uống mà thôi...
- Ở đây có món gì ăn ngon không?
Thế là bằng một lý do hết sức là đường hoàng, Trần Lâm cũng chỉ đành cắn rơm cắn cỏ liếc nhìn lão bản nương cười nói.
Ánh mắt không quên liếc nhìn đôi mị nhãn ướt át đầy mời gọi kia của Chu Lệ Đình đáp trả, rồi vô tình rơi xuống bộ ngực sữa trắng ngần gần như sắp trần trụi bạo lộ ra giữa thiên nhiên của nàng...
Mỗi nhịp thở, mỗi cái nghiên người đều khiến đôi nhũ phong kia đun đưa tràn ngập tính dụ hoặc dâm dục khiến Trần Lâm gần như quên đi đói khát...
Đúng là nhìn thôi cũng thấy no...
Ngược lại cảm nhận được ánh mắt của Trần Lâm, Chu Lệ Đình không hề tỏ vẻ gì khó chịu chỉ mỉm cười đắc ý nói:
- Bản điếm nổi danh nhất là thịt thỏ nướng cùng thịt thỏ xào...
- Tất cả đều là buổi sáng hôm nay mới đem đến, đảm bảo tươi ngon.
Nghe thấy chỉ có hai món, Trần Lâm không khỏi lắc đầu thở dài...
Mạt thế cái gì cũng tốt nhưng công tác ăn uống vẫn chưa thể trở về thời kỳ thịnh thế như trước kia...
Quanh đi quẩn lại chỉ có nông sản dạng bột từ Chuối Ngô hay Huyết Lạc của Đại Ca thành, khá hơn một chút chỉ có thịt nhưng không nướng lên thì cũng là xào, tính ra còn thua cả mỹ phụ Trương Tố Nga thường ngày nấu cho Trần Lâm...
Tuy nhiên, nói gì thì nói chính quyền Lôi Chấn cũng có thể xem như thành công tạo ra được nguồn lương thực tự cung tự cấp, khi đã tìm được một loại cây cho ra lương thực phổ thông như Chuối Ngô, cũng như bắt và nuôi được một đàn hung thú loại thỏ.
Mặc dụ chất lượng cũng như số lượng chả ra gì nhưng tính ra bước sơ khai như vậy đã là khá tốt...
Thật ra Trần Lâm thật sự rất muốn biết cái nông trường Chuối Ngô cùng trang trại thỏ hoang kia chính quyền Lôi Chấn đang giấu ở đâu, thông tin duy nhất về hai cơ mật quân sự kia chỉ là nó ở khu vực gần Vũng Hải mà thôi...
Với nhiêu đó thông tin Trần Lâm cũng đành bất lực...
Tuy nhiên nhìn vào hai quả dưa hấu trắng tròn béo tốt cứ đun đưa trước mặt...
Trần Lâm nào còn nghĩ nhiều đến chuyện của Vũng Hải, không biết ma xui quý khiến thế nào liếc nhìn Chu Lệ Đình đột nhiên hỏi:
- Ở đây có món đặc sản gì không?
Rõ ràng hình hai trái dưa hấu chín mọng kia Trần Lâm đã nổi sắc tâm với Chu Lệ Đình mở miệng trêu chọc nàng...
Cũng từ đó liệt bà chủ quán phì mỹ ngực to đít bự này vào danh sách xem xét diện đánh giá trích huyết của Huyết tổ đại nhân...
Tuy nhiên khiến Trần Lâm không ngờ đến là Chu Lệ Đình lại gật đầu cười nói:
- Có chứ...
- Bản điếm gọi là Quán Trọ Bò Sữa... thế nên đặc sản của quán hiển nhiên là sữa bò...
- Còn là sữa tươi nguyên chất 100%... đảm bảo có thể thoả mãn khẩu bị của khách quan đây...
- Cậu muốn nếm thử không?
Nghe lão bản nương nói cái quán trọ thời mạt thế này có đặc sản và còn là sữa tươi nguyên chất 100%, Trần Lâm lập tức cảm thấy ngờ ngợ...
Thời buổi mạt thế kiểu này lấy sữa tươi đâu ra... còn nguyên chất 100%.
Một dự cảm không lành (mạnh) lập tức hiện lên trong lòng Trần Lâm.
Với tinh thần em yêu khoa học cũng như phục vụ độc giả, Trần Lâm nhếch mép mỉm cười nham nhở nói:
- Ha ha, đề nghị của lão bản ta cảm thấy rất hứng thú...
- Được cho ta một phần sữa bò tươi kia đi... để xem nó... nguyên chất đến mức nào...
- Năm lôi tệ một phần đặc sản sữa bò...
- Ta lập tức để ngươi nếm thử...
Ngay lập tức Chu Lệ Đình lắc nhẹ cập mông to tròn ngã người dựa vào Trần Lâm nói.
Thấy thế Trần Lâm cũng không nói nhiều lập tức ném ra 5 lôi tệ tiền đồng lên bàn ăn...
Ánh mắt của Chu Lệ Đình cũng theo số lôi tệ từ trên tay Trần Lâm lượn một vòng cung trên không rồi rơi xuống mặt bàn.
Ngay lập tức bằng thế sét đánh không kịp bưng tai, Chu Lệ Đình cấp tốc thu lấy sống lôi tệ kia, nhưng cất ở đâu thì Trần Lâm không biết...
- Kê đại nhân nhất định sẽ không hối hận đâu...
Nhận được tiền Chu Lệ Đình mỉm cười như trăm hoa đua nở nói...
Cơ thể thành thục mê người khẽ uốn éo một vòng rồi ngồi vào trên đùi Trần Lâm, hai tay đem cổ áo vốn dĩ đã rất thiếu vải kéo xuống đến tận hông...
Ngay lập tức hai nhũ phong to lớn căn tròn nhảy bật ra ngoài, từng tất da thị trắng bóng cùng hạt đậu nhỏ mê người hiện ra trước mặt Trần Lâm.
Chu Lệ Đinh mặc dù không phải gái đôi mươi, nhưng nhũ phong không chỉ chín mộng thành thục mà còn không hề rủ xuống, hình dạng vẫn còn rất căn tròn mộng nước, hai nhũ hoa cùng quầng vú đều là màu đỏ thẫm không hề biến thành màu đen.
Chứng tỏa Chu Lệ Đình đã bảo dưỡng thân thể vô cùng tốt, dù sao đây có thể nói là vốn liếng để sinh tồn của nàng càng phải tuyệt đối giữ gìn...
Tuy nhiên không chỉ có thế...
Tại nơi hai nhũ hoa đỏ hồng trên ngọn thần phong cao vút to lớn của Chu Lệ Đình, Trần Lâm có thể mơ hồ trông thấy một tia trắng sữa.
Ngay lập tức Trần Lâm rốt cuộc cũng minh bạch cái gọi là sữa tươi nguyên chất 100% kia rốt cuộc là cái gì và nơi này vì sao lại gọi là Quán Trọ Bò Sữa...
Những nữ nhân viên ngực khủng làm việc tại đây chính là bò, còn đặc sản sữa bò tươi nguyên chất kia chính là từ trong thân thế các nàng mà ra...
Nghĩ đến đây Trần Lâm không nhịn được lắc đầu xuýt xoa nhìn lão bản nương Chu Lệ Đình cùng gần 7-8 nữ nhân viên của cái quán trọ này, đúng trời sinh voi sinh cỏ.
Hiện tại là mạt thế rất nhiều thứ trở nên khan hiếm, trong đó có cả ba con sói...
Ngược lại để sinh tồn rất nhiều nữ nhân chọn cách buôn bán vốn tự có của bản thân.
Từ đó dẫn đến một chuyện khá là hy hữu, đó là dù đã vô cùng cẩn thận nhưng vẫn có một ít nữ nhân vô tình... “dính bầu” trong quá trình tác nghiệp.
Cách tốt và cũng là tàn nhẫn nhất trong chuyện này chính là phá bỏ nó đi, dù sao hiện tại người sống còn không đủ ăn nói gì đến việc lo thêm cho một miệng ăn nữa.
May thay chính quyền Viễn Đông hay đúng hơn là nhân loại đã nhận ra được giá trị ưu việt của những “sinh mạng mới tài khoản mới” kia trong thời đại vạn tộc đại chiến này.
Thế nên họ đã đứng ra nhận nuôi những đứa bé vô tình đến với thế giới này kia.
(Đây là ý tình tiết liên quan đến phần 2, có thể xem như phần hậu truyện nói nhiều hơn về nhân loại và dưới góc độ của một nhân loại, chỉ là có viết hay không thì đến lão tác cũng không biết...)
Không chỉ thế còn một khoảng hỗ trợ cho các bà mẹ bất đắc dĩ kia, chính vì thế phần lớn họ đều chấp nhận “trao đổi” sinh mệnh vô tình hiện hữu kia.
Ngược lại những đứa trẻ kia chính là tài nguyên quý giá của nhân loại, chỉ cần bỏ ra 10 năm huấn luyện đến khi những đứa trẻ kia 10 tuổi rồi phát cho mỗi đứa một khẩu súng không phải đã có được một chi quân lính được huấn luyện từ trong trứng còn cực kỳ nghe lời rồi sao.
Mặc dù xét trên phương diện đạo đức chính sách kia có hơi tàn nhẫn, nhưng thời đại này không có chỗ cho sự mềm yếu...
Tuy nhiên những bà mẹ bất đắc dĩ kia không chỉ vô tình có một sinh mệnh mà còn vô tình đó được một thứ cực kỳ quý giá sau đó, đó là sữa.
Chính vì thế cái quán trọ Bò Sữa khá là độc lạ này mới ra đời, chuyên phục vụ những nhu cầu biến thái kia của những thợ săn...
Tính ra khá là hợp tình hợp lý, kẻ dư bán lại cho người cần... chỉ là không biết tên chó đẻ nào lại nghĩ ra được cái trò này...
Tuy nhiên đã bỏ ra tận 5 lôi tệ, ai chó đẻ thì mặc kệ chuyện quan trọng nhất lúc này là phải xem cái sữa bò kia có tươi ngon nguyên chất như lời quảng cáo hay không...
Của quý trước mắt Trần Lâm không chút khách khí mở ra miệng rộng ngậm lấy một bên vú của Chu Lệ Đình rồi hút tới.
Chiếc lưỡi ma quái không ngừng liếm láp nhũ hoa to lớn căn mọng trong miệng rồi cắn nhẹ lấy nó mà thoát sức nhắm nháp như ăn một món đặc sản.
Cơ mặt của Trần Lâm thoáng co rút lại, đầu lưỡi phối hợp cùng hàm răng ngậm lấy nhũ phong to trong kia rồi ra sức mút chùn chụt hạt đậu nhỏ đang nằm gọn trong khoang miệng.
- Ahhh... nhẹ ahhh... nhẹ một chút....
Bị Trần Lâm không ngừng ngấu nghiến như hổ đói, Chu Lệ Đình không nhịn được kinh hô một tiếng. Tuy nhiên Chu Lệ Định lại cố ý giảm âm lượng xuống thấp nhất có thể như sợ ảm ảnh hưởng đến những khách nhân khác đang dùng bữa...
Hiển nhiên quán hơi ế nhưng không phải là không có khách, thậm chí ở phương diện ăn uống khách còn khá đông...
Trên tầng một này không chỉ có Trần Lâm mà còn 4-5 bàn khác đang ngồi ăn...
Chỉ là Chu Lệ Đình kêu lên nhỏ như vậy không chỉ không làm người khác chút ý mà còn ngược lại, nghe những tiếng rên bé bé đầy gợi dục kia toàn bộ những khách nhân khác đang ngồi ăn đều không nhịn được đem lực chú ý tập trung về bàn ăn của Trần Lâm nhất là một bên ngực đang bạo lộ của Chu Lệ Đình.
Ngược lại đang ngậm lấy một bên ngực cực kỳ trơn mềm của Chu Lệ Đình, Trần Lâm nào quan tâm đến nàng đang nói gì.
Bàn tay heo không ngừng nhào nặn bộ ngực to tròn một tay ôm không hết kia trợ lực, hàm răng khẽ cắn nhẹ lên nhũ hoa đỏ hồng ra sức mút lấy mút để...
Dưới tác động của Trần Lâm, tuyến vũ cũng theo đó bị kích thích không ngừng ép tới...
Chu Lệ Đình lập tức cảm thấy một cỗ tê dại bao quanh toàn bộ vú phải của nàng, cả thân trên cũng theo đó run lên nhè nhẹ, nhũ phong to tròn mất đi khống chế đem từng dòng sữa bò trắng đục tiết ra đầy miệng của Trần Lâm.
Một cỗ nồng đậm mùi sữa cũng theo đó tràn ngập khoang miệng của Trần Lâm, thậm chí xuyên qua yết hầu lan tràn đến xoang mũi khiến cho tinh thần của vị đệ nhất hôn quân Huyết tộc này phải một phen chấn động.
Cảm nhận được sự vi diệu của bầu sữa mẹ...
Trần Lâm càng ra sức bú liếm, hàm răng cùng bờ môi cũng theo đó không ngừng đè ép, không bỏ sót một giọt mật ngọt thiên thai nào gần như muốn ép sạch sữa trong vũ của Chu Lệ Đình ra.
Trước sức ép hổ báo của Trần Lâm, nữ nhân từng trải như Chu Lệ Đình cũng không nhịn được rên thành tiếng khe khẽ trong khoan miệng...
- Uhhh... tiểu Kê Kê... đừng... ưmmm...
Một cảm giác vừa đau đớn xem lẫn sướng khoái theo đó đột nhiên hiện ra rồi chạy rần rần từ đầu nhũ hoa lan ra khắp cơ thể...
Âm hộ lông lá của Chu Lệ Đình không nhịn được rĩ ra từng dòng dâm thủy ướt cả quần lót của nàng còn chảy cả ra bắp đùi đẹp khiến Chu Lệ Định phải cố giữ lấy tránh không để ướt luôn cả quần của Trần Lâm ngay bên dưới...
Tuy nhiên Trần Lâm vẫn mút như chó hoàn toàn không để ý đến dâm phụ đang ngồi ngay trên đùi mình run rẫy.
Đôi môi gắt gao nhập lấy một bên vú của Chu Lệ Đình thoát thích mút lấy từng dòng sữa tươi ngon nguyên chất 100%, thẳng đến khi chất sữa tươi kia tiết ra ngày một ít dần, Trần Lâm mới chịu buông tha cho nó...
Chu Lệ Đình không hổ là lão bản nương ngực to siêu khủng trấn tiệm chí bảo, đúng chuẩn một con bò sữa hình người, sữa của nàng không chỉ thơm ngon mà số lượng cũng nhiều đủ để Trần Lâm giải khát...
Tuy nhiên thỏa mãn thú tính thì chưa...
Sau khi hút no một bên nhũ phong to tròn của Chu Lệ Đình, Trần Lâm tà nhãn không dừng lại khẽ liếc nhìn một bên ngực còn lại của nàng...
Thấy thế Chu Lệ Đình thoáng hoảng sợ muốn đúng lên thoát khỏi người của Trần Lâm....
Đáng tiếc hôn quân bá đạo như Trần Lâm sao có thể để con mồi chạy mất, mạnh mẽ đè Chu Lệ Đình lại...
Biết bản thân không cách nào đào thoát, Chu Lệ Đình đành phải khẩn trương cầu khẩn:
- Đại Kê Kê... tiểu thiếu gia của ta ơi...
- Ngươi cứ chậm rãi mà hút, dù bên trong còn lại bao nhiêu đều là của ngươi...
- Không việc gì phải gấp cả...
- Chỉ là ngươi mạnh mẽ quá ta thật sự không chịu được nữa...
Nghe Chu Lệ Đình đau khổ cầu khẩn, Trần Lâm khẽ nhìn một bên ngực của nàng rõ ràng đã bị Trần Lâm hút nhỏ đi một vòng, hai bên ngược trái phải trở nên không điều nhau.
Hiển nhiên lúc nãy thú tính bộc phát Trần Lâm có chút không kiềm chế được bản thân, may thay Chu Lệ Đình tuy cấp độ không cao nhưng năng lực cũng thuộc dạng trâu bò nên đã may mắn chịu được, nếu không trước hung tính của Trần Lâm người thường rất có thể đã bị xiết chết...
Nhưng cũng nhờ thế tương lai của lão bản nương Chu Lệ Đình này sẽ sáng... rất sáng...
Với sự vip-pro của bản thân hiện tại, Trần Lâm đã trở nên cực kỳ kén chọn, không có điểm gì đặc biệt Trần Lâm sẽ không thèm, may thay nhờ có bộ ngực sữa đúng nghĩa đen kia đã khiến Chu Lệ Đình may mắn được liệt vào diện đặc biệt cần được trọng điểm chú ý kia...
Huyết tổ đại nhân đã có một mỹ phụ mũm mĩm Trương Tố Nga chuyên phục vụ chuyên ăn thì cũng không có lý do gì không kèm về một Chu Lệ Đình phong tao vô hạn chuyên phục vụ chuyện uống cho bản thân...