Kéo Lâm Mỹ Anh vào trong lòng không chút khách khí nhào nặn bộ ngực sữa của nàng.
Trần Lâm không vô cùng phách lối cười lớn vang vọng cả Vũng Hải rồi nói.
- Được rồi không còn gì chơi nữa, Kỳ Kỳ chúng ta về thôi...
- Ưm... La đại nhân... con chó cái này và cục nước đá kia... he... he... đa tạ nha...
- Hẹn ngày đẹp trời nào đó, chúng ta lại gặp lại...
Nói xong Trần Lâm tiểu nhân đắc chí cười lớn...
Kỳ Kỳ cũng hiểu ý quay người chầm chậm bò ra khỏi Vũng Hải.
Không có bất kỳ ai hay bất kỳ thứ gì có thể cản được bước chân của Kỳ Kỳ, nàng không chút khách khí đạp đổ bức tường thành bò ra ngoài...
Tuy nhiên, khi Kỳ Kỳ vừa bước chân ra khỏi ngoại thành thì Trần Lâm lại đột nhiên nhíu mày liếc nhìn một góc tối gần đó rồi nhếch mép cười nói.
- Ta đợi cô ở phía nam cách đây 50m...
- Có chuyện gì muốn nói với ta thì... nhanh chân lên...
Nói xong Trần Lâm vô cùng bá đạo ôm lấy Lâm Mỹ Anh, dưới sự bảo hộ của Kỳ Kỳ và đám người Thu Thảo nghênh ngang rời đi, đúng chất trẻ trâu quậy xong một trận rồi phủi đít bỏ đi...
Chỉ khác là với những thằng trẻ trâu khác, thằng trẻ trâu này lại chỗ dựa vô cùng chất lượng...
Bên kia đám đại lão của Vũng Hải cũng đã hội hợp với nhau đứng một góc.
Tuy nhiên, dù cứng miệng đồi chém đồi giết Trần Lâm là thế, nhưng khi thấy con kỳ đà khổng lồ kia chịu bỏ đi, ai nấy đều không nhịn được thở ra một hơi nhẹ nhõm.
Nội thành có tường cao cùng không ít khí tài bảo hộ nên không sợ con kỳ đà kia đánh vào, nhưng ngoại thành thì không khác gì một nữ nhân không mảnh vải che thân mặc người làm bậy.
Kỳ Kỳ hay đúng hơn là Trần Lâm mà nỗi hứng phun một ngọn lửa đốt sạch ngoại thành thì lấy ai ra ngăn cản, đế lúc đó người thiệt vẫn là Vũng Hải, giờ tên ôn thần kia rốt cuộc cũng chịu bỏ đi đám người Lôi Thành hiển nhiên là vui mừng...
Tuy nhiên, không phải ai cũng có được suy nghĩ như đám người Lôi Thành...
Trông thấy Trần Lâm ôm lấy Lâm Mỹ Anh chỉ mặc mỗi nội y nghênh ngang rời đi, còn buông lời khích tướng, La Thiên rốt cuộc cũng không nhịn được nữa phun ra một ngụm máu tươi ngã bịch xuống mặt đất, ánh mắt vừa hận, vừa sợ, xen lẫn không cam lòng cùng bất lực nhìn con kỳ đà khổng lồ đang đi ngày một xa dần.
Thấy thế Lôi Thành cũng khẽ lắc đầu muốn tiến đến an ủi La Thiên.
Dù sao La Thiên cũng là con chó mà Lôi Thành nuôi, trên cơ bản hắn cũng không làm gì sai lại bị Trần Lâm phá nát Băng Thiên hội còn nghênh ngang bắt nữ nhân của hắn rời đi, quả thật có chút đáng thương...
Chỉ là con kỳ đà kia quá mạnh, không một ai trong số những đại lão số một số hai của Vũng Hải có thể làm nó bị thương thì nói gì đến chuyện đánh nhau, có thù hiển nhiên là phải báo nhưng kẻ thù quá mạnh thì mạng nhỏ vẫn qua trọng hơn.
Tuy nhiên, khi Lôi Thành đang định tiến đến khuyên La Thiên bỏ đi mà làm người, thì một đội quân nhân hối hả chạy đến run rẩy báo cáo.
Thấy thế người Lôi Thành đột nhiên run lên, một điềm báo không lành hiện lên trong lòng lão.
- Lôi... Lôi đại nhân... Lôi thiếu xảy ra chuyện rồi...
Liếc nhìn Lôi Thành, một quân nhân có phần lớn tuổi bước ra nhỏ giọng nói.
Nghe thấy Lôi Vũ gặp chuyện, cả người Lôi Thành run lên như đại thụ sắp ngã, may thay vị quân nhân kia đã nhanh tay giữ lấy lão quan tâm nói.
- Lôi đại nhân ngài nhất định phải bình tĩnh... Vũng Hải cần ngài...
Tuy nhiên Lôi Thành lúc này cả người đã hư thoát nào còn bộ dang uy phong như lúc trước, ánh mắt đờ đẫn nói.
- Mau dẫn ta đi gặp tiểu Vũ...
Nghe thấy thế vị quân nhân kia chỉ biết thở dài dẫn đoàn người Lôi Thành chạy đến bức tường nội thành, để lại La Thiên một mình ngồi đó nhìn chân trời phía xa...
Bên kia, trước cánh cổng lớn dẫn vào nội thành...
Hàng trăm quân nhân đang đứng cảnh giới, hơn mười quân y đang đứng vây quanh một người nằm dưới đất, ánh sáng xanh lục trên tay không người chiếu xuống người đang nằm dưới đất kia...
Người kia không ai khác chính là Lôi Vũ đệ nhất thiếu gia Vũng Hải, con trai cưng của Lôi Thành muốn gió được gió muốn mưa được mưa, nhưng lúc này chỉ còn chưa đến nửa cái mạng đang nằm thoi thớp dưới đất.
Khi Kỳ Kỳ đánh vào ngoại thành, Lôi Vũ vô cùng khôn ngoan lập tức chạy về nội thành.
Đáng tiếc khi Lôi Vũ vừa mới bức chân vào được cánh cổng lớn của nội thành thì ngọn lửa xanh hủy diệt của Kỳ Kỳ đã phun đến trực tiếp thiêu cháy hắn.
May thay Lôi Vũ đã nhanh chân trốn vào một bên tường thành, tuy nhiên sức hủy diệt của ngọn lửa xanh là không hề tầm thường.
Dù đã trốn qua một bên tránh thoát mũi nhọn, nhưng nhiệt lượng khủng bố vẫn thiêu sống Lôi Vũ, khiến hắn bị bỏng vô cùng nặng không khác gì con heo quay...
Cả cơ thể bị ngọn lửa nuốt chửng hoàn toàn bị bỏng khiến làn da bong trốc trông vô cùng dọa người, một số chi nhỏ yếu như ngón tay và chân giữa trực tiếp bị tổn thương gần như không còn, lông tóc hiển nhiên cũng tiêu tiến...
May thay Kỳ Kỳ chỉ phun một phát rồi bỏ đi, những quân nhân cố thủ trên bức tường nội thành cũng biết khôn lập tức kéo Lôi Thành đi chữa trị, sau khi tốn không ít bình hồi phục dược tề cùng sự cố gắng của các quân y sở hữu năng lực dạng hồi phục, cái mạng của Lôi Vũ cũng tạm thời được giữ lại, chỉ là giữ được mạng thì với tình trạng của Lôi Vũ liệu có ý nghĩa gì.
Đẩy ra những quân y đang đứng quanh...
Lôi Thành trông thấy thảm trạng của con trai không nhịn được lệ nóng chảy xuống ôm lấy Lôi Vũ vào lòng, khuông mặt uy vũ bất phàm dường như già đi mười tuổi gào khóc.
- Tiểu Vũ ngươi có nghe ta nói gì không...
- Lôi Vũ... Lôi Vũ... là lão cha không tốt, không bảo vệ được ngươi... trả lời ta đi...
Tuy nhiên, mặc lệ Lôi Thành gào thét Lôi Vũ vẫn nằm yên bất đột hiển nhiên là đã rơi vào hôn mê.
Khẽ lắc đầu thở dài, vị quân nhân lớn tuổi cũng là chỉ huy của đội phòng vệ nội thành lắc đầu nói.
- Lôi đại nhân đừng quá kích động... mạng sống của Lôi thiếu tạm thời không vấn đề gì...
- Chỉ là vết thương quá nặng nên đã ngất đi mà thôi... người kích động lúc này không có lợi gì cho Lôi thiếu...
Nghe thấy thế Lôi Thành mới giật mình trao trả Lôi Vũ lạ cho các quân y chăm sóc, nhưng ánh mắt vẫn nhìn theo thì thầm.
- Tiểu Vũ hắn có thể hồi phục lại được không?
Khẽ thở dài một tiếng, vị quân nhân kia không muốn dập tắt hy vọng của người làm cha, vô cùng dối lòng nói.
- Ta nghĩ là được...
- Hiện tại mạt thế hàng lâm, hệ thống xuất hiện chuyện như cải tử hoàn sinh còn có thể...
- Thương thế của Lôi thiếu chắc chắn cũng có thể hồi phục.
Quả thật hệ thống xuất hiện đem đến những điều vô cùng phi thường, những chuyện mà trước kia không thể làm được giờ đây đều hoàn toàn có thể.
Tuy nhiên nó phải trả một cái giá tương ứng và thương thế của Lôi Vũ cũng vậy.
Ngọn lửa xanh của Kỳ Kỳ vô cùng hung bao vết thương mà nó mang đến không dễ gì có thể giải quyết được, nhất là với một người chơi cấp thấp như Lôi Vũ giữ được mạng đã là tổ tiên gánh còng lưng rồi.
Tuy hệ thống đúng là có thứ sẽ giúp Lôi Vũ hồi phục, nhưng thứ đó không đắt đến độ tán gia bại sản thì cũng cực kỳ hy hữu, Vũng Hải không có khả năng vì một Lôi Vũ mà trả cái giá lớn như vậy, huống chi dù Lôi Thành có bất chấp tất cả muốn trả thì cũng chưa chắc có ai bán để mà trả...
Dĩ nhiên, Lôi Thành cũng ý thức được việc đó nhưng vẫn dối lòng chấp nhận tia hy vọng mong mạnh kia.
Chỉ là ánh mắt của Lôi Thành lúc này lại tràn đầy oán hận nhìn về chân trời phía xa nghiến răng nghiến lợi nói.
- Trần Lâm thù này không báo ta thề không mang họ Lôi...
Hiển nhiên, con trai yêu quý bị Trần Lâm nướng thành heo quay, Lôi Thành chỉ hận không bầm thây Trần Lâm ra cho chó ăn mới hả giận...
Tuy nhiên Trần Lâm không hề biết, thậm chí còn nghĩ mình đang làm việc thiện.
Thực tế khi Kỳ Kỳ phun một phát thiêu trụi cổng nội thành, Trần Lâm đã phát hiện Lôi Vũ còn ngáp ngáp... Tuy nhiên nghĩ đến tầm lòng của cha mẹ, Trần Lâm quyết định chỉ dạy cho tên ngu Lôi Vũ này một bài học nhỏ, khiến hắn bán thân bất toại sống không bằng chết như vậy được rồi...
Còn người làm cha như Lôi Thành cũng không rơi vào cảnh “người tóc bạc tiễn kẽ đầu xanh”, hằng ngày có thể thấy con trai của mình còn sống... um sống trong đau đớn không khác gì người thực vật như không thể là gì để cứu hắn, cùng càng không đành lòng giải thoát cho hắn như vậy cũng được rồi.
Tính ra đúng là "người tốt" thật...
Dù sao một tên thì có ý đồ với tộc nhân của Trần Lâm, còn một tên thì nói xấu Huyết tộc, không giết họ mà vẫn để họ sống trong đau khổ như vậy.
Trần Lâm đã tự nhận thấy mình thật là rộng lượng, tấm lòng cmn từ bị tựa như "người trời" phái xuống để cứu nhân độ thế...
Dĩ nhiên, Trần Lâm có cứu ai hay không thì không ai biết, nhưng chắc chắn vẫn có một người họ Lôi đang âm thầm mỉm cười liếc nhìn Lôi Vũ đang được khiêng đi.
Một trận chiến qua đi có người mỉm cười chiến thắng cũng có những người đau khổ gào khóc.
Tuy nhiên, thiệt hại nặng nề nhất vẫn là những người dân vô tội của Vũng Hải, lửa cháy bập bùng tiếng than khóc vang lên khắp cả ngoại thành.
Bên kia tại một ngọn đồi không xa Vũng Hải là mấy.
Người trời phái xuống để cứu nhân độ thế cũng đang ngồi bên cạnh một đống lửa bập bùng, bộ dạng ngược lại vô cùng nhàn nhã vừa uống rượu vừa ăn thịt phía sau còn có Lâm Mỹ Anh không ngừng ra sức bóp lưng cho... quả thật người trời có khác thật là sung sướng...
Ngồi đối diện Trần Lâm nhìn thấy bản mặt hưởng thụ của hắn, Liễu Mộng Điệp không nhịn được liếc nhìn đám nữ đang cảnh giới bốn phía hừ lạnh nói.
- Nơi đây cách Vũng Hải không phải là quá xa...
- Sao người không tiếp tục lên đường mà dừng lại tại đây làm gì.
- Ta đang chờ một người...
Uống một ngụm rượu, Trần Lâm không mấy quan tâm nhìn về phía Vũng Hải cười nói.
Nghe thấy thế Liễu Mộng Điệp có chút khó hiểu hỏi.
- Chờ người... rốt cuộc là ai lạ có thể khiến ngươi ngồi chờ...
Rõ ràng người như Trần Lâm lại còn là một dị tộc, không một nhân loại nào có thể khiến hắn phải ngồi chờ đợi cả.
Tuy nhiên, trước sự tò mò của Liễu Mộng Điệp, Trần Lâm chỉ nhếch mép mỉm cười bí hiểm nói.
- Đến lúc đó người sẽ biết.
Nghe thấy Trần Lâm dở giọng thần bí, Liễu Mộng Điệp không nhịn được hừ lạnh không quan tâm.
Thấy thế Trần Lâm chỉ cười cười, thật tế bản thân Trần Lâm cũng không chắc người kia có đến hay không, nếu nói ra mà người ta không đến thì đúng là mất mặt.
Khẽ liếm liếm môi, Trần Lâm mỉm cười nói qua chuyện khác.
- À... Dì Liễu ta luôn có chút thắc mắc sao người có thể nhận ra ta.
Hiển nhiên Trần Lâm đã lớn lại bị đột biến thành Huyết tộc nên vẽ ngoài có chút khác biệt, Liễu Mộng Điệp vẫn có thể nhận ra cu cậu Trần Lâm đúng là có chút kỳ lạ...
Tuy nhiên, Liễu Mộng Điệp lại không hề trả lời ánh mắt đây nguy hiểm nhìn Trần Lâm...
- Dì cái gì mà dì... bộ lão nương già lắm sao...
Nghe thấy thế Trần Lâm biết mình lại chơi ngu liếm liếm môi cười nói.
- Được rồi... được rồi... xem như ta sợ người... đại tỷ... đại tỷ được chưa...
Khẽ gật đầu hài lòng, nhưng Liễu Mộng Điệp vẫn hừ lạnh rồi chỉ vào Tà Nguyệt đao nói.
- Ta không nhận ra ngươi mà ta nhận ra nó...
Nghe thấy thế Trần Lâm khẽ nhìn xuống Tà Nguyệt đao đang đeo bên hông bừng tỉnh đại ngộ.
Tà Nguyệt đao, Bảo đao Trần gia và Chặt Đầu đao... người ngoài thì không biết nhưng hiển nhiên người thân thuộc với Trần gia đao phủ đều biết đến thanh ma đao hung danh hiển hách này.
Lúc chiến đấu với Trần Lâm, Liễu Mộng Điệp đã nhận ra thành đao kia, lại biết tên nhóc kia gọi là Trần Lâm, nên không mấy khó khăn liên hệ với thằng cháu trẻ trâu của mình...
Nghĩ đến đây Trần Lâm không nhịn được cười khổ, không ngờ Tà Nguyệt đao lại vô tình trở thành vật chứng minh thân phận của mình, sao này khi đến pháo đài Viễn Đông nhất định phải chú ý chuyện này.
Xem ra huyết tổ đại nhân phải tạm thời đổi vũ khí rồi, may thay lần này Trần Lâm thu được kha khá vũ khí của cam từ Vũng Hải...
- Nhóc con ngươi rốt cuộc là chủng tộc gì?
Thấy Trần Lâm trầm ngâm, Liễu Mộng Điệp cũng không nhịn được tò mò trong lòng lên tiếng hỏi.
- Huyết tộc
Trần Lâm cũng không có gì phải giấu Liễu Mộng Điệp thành thật trả lời.
Nghe thấy thế Liễu Mộng Điệp khẽ gật gậy đầu, thật tế nàng cũng đã đoán được phần nào, tuy nhiên bản thân vẫn có chút tò mò nhỏ giọng hỏi.
- Ở cái Huyết tộc kia ngươi giữ địa vị gì?
- Để trở thanh Huyết tộc có cần phải bị cắn hay hút máu gì không... đặc biệt là có đau hay không?
Hiển nhiên với nữ cường nhân như Liễu Mộng Điệp, địa vị luôn là thứ nàng không thể không quan tâm, đi theo Trần Lâm cũng đồng nghĩa với việc đi theo Huyết tộc, Liễu Mộng Điệp chỉ cầu mong sao cho thằng cháu này địa vị không quá thấp, ít nhất đừng làm lính quèn là được.
Ngoài ra, Huyết tộc nghe tên thôi đã thấy không lành mạnh rồi, nếu một mai bản thân bị kéo đi bắt buộc phải trở thành một thành viên của Huyết tộc thì ít nhất Liễu Mộng Điệp cũng muốn biết trước quá trình để chuẩn bị tâm lý...
Nghe thấy Liễu Mộng Điệp như bà cô già sắp bị gã đi lo lắng hỏi từng ly từng tí cho tương lai.
Trần Lâm không nhịn được bật cười nói.
- Ta ở Huyết tộc giữ chức vụ Bộ trưởng bộ văn hóa...
- Huyết tộc không có cắn hay cào gì cả, còn để trở thành một thành viên của Huyết tộc có đau đớn gì không thì ta... ưm không rõ lắm.
Nghe thấy Trần Lâm lại nói nhảm...
Liễu Mộng Điệp không nhịn được tức giận một cước đá bay tên bộ trưởng bộ văn hoá kia, trước ánh mắt kinh ngạc đến suýt rơi cả hàm của đám người Thu Thảo.
- Cmn địa vị của Huyết tổ đại nhân xem ra sắp xuống thêm một bật...
Ngược lại, Liễu Mộng Điệp không hề hay biết rằng mình vừa đá vào đít một trong những tồn tại uy quyền nhất cái tinh cầu này, chỉ nghiến răng nghiên lợi nói.
- Cmn thời buổi này cần bộ trưởng bộ văn hóa sao...