Đại quân viễn chinh thắng lợi trở về...
Toàn thể nạn dân Vũng Hải đều vui mừng khôn xiết, nhân loại rốt cuộc cũng đã đủ sức đánh tan một thi triều khủng bố...
Dĩ nhiênm, khủng bố đến mức nào thì không ai nói và cái giá mà Vũng Hải phải trả cũng không ai nhắc đến, nhưng có thể chắc chắn chiến dịch lần này sẽ có trong sách lịch sử của siêu căn cứ Lôi Chấn sau này.
Tuy nhiên đó là tương lại, còn hiện tại Lôi Thành không thể không có một bài diễn văn khích lệ tinh thần của quân nhân cũng như lòng tin của các nạn dân về một ngày mai tươi sáng tràn đầy happy hạnh phúc...
Dĩ nhiên, trong đó không thể thiếu phần tưởng thưởng cho những người có công lớn trong chiến dịch này trước sự chứng kiến của mọi người.
Tại quảng trường rộng lớn bên trong bức tường ngoại thành, một đài cao được dựng lên phục vụ cho việc diễn thuyết cũng như ban thưởng của Lôi Thành.
Toàn bộ quân nhân lẫn những nạn dân đều có thể đứng phía xa quan sát nhìn người đầu tiên bước lên nhận lấn ban thưởng vì những cống hiến của mình.
Người đầu tiên không ai khác chính là Ngô Bình người đứng mũi chịu sào tank cả cái game này, tuy nhiên với địa vị cũng như quyền lực của mình Ngô Bình chả cần ban thương gì cả cũng không có phần thường gì có thể xứng đáng với lão, cho nên lão chỉ đơn giản là người mở đầu hợp tình hợp lý cho nhưng người tiếp theo mà thôi.
Người tiếp theo không ai khác chính là Lôi Hồng, trên cơ bản nàng ta chính là người lãnh đạo đội hỗ trợ tử thủ trên bức tường thành không cho những con cự lực thây ma cùng tốc độ hình thây ma tác quái, chiến công rõ ràng là rất to lớn nên đã được phong hàm từ thiếu tá lên trung tá.
Nghe thì không có gì khác biên cũng chả dùng được gì, nhưng chính quyền Lôi Chấn nói chung và Vũng Hải nói riêng trên cơ bản có thể xem là chính quyền quân phiệt, lấy quân đội là góc rễ nên việc tăng quân hàm của Lôi Hồng cũng đồng nghĩ với việc gia tăng số lượng quân lính mà nàng có thể nằm giữ, quyền lực cũng từ đó mà tăng lên khiến Lôi Hồng mừng rỡ ra mặt...
Tuy nhiên, Lôi Vũ cũng được tiên dương, thậm chí Lôi Thành còn đứng ra phong hàm thiếu uý cho hắn khiến không ít quân nhân bên dưới dị nghị...
Nhìn chung đúng là Lôi Vũ mang tiếng lãnh đạo một trong hai cánh quân hỗ trợ và đội hỗ trợ dưới quyền Lôi Vũ cũng đã ra sức ngăn cảm không ít thây ma cao cấp, thành công thủ hộ một góc tường thành, tuy không thể bằng được đội hỗ trợ của Lôi Hồng những cũng có thể xem như đại công...
Chỉ là cái công đó lại không ăn nhậu gì với Lôi Vũ.
Ở đây quân nhân nào cũng có thể thấy được, người thật sự đứng ra chỉ huy đội hỗ trợ còn ra tay giết không ít thây ma cao cấp một tay thủ vững một góc tường thành là La Thiên, còn Lôi Vũ đúng là lúc đầu có thấy mặt thật nhưng về sau đã mất dạng không thấy đâu, giờ đến lúc ban thưởng lại nhảy ra thật đúng là hảo liêm sỉ...
Tuy nhiên ngay từ lúc xuất phát, mọi người đều đã ý thức được Lôi Vũ đi theo là để làm gì, trước là để học hỏi kinh nghiêm và để lĩnh công nên hầu hết mọi người chỉ nhỏ giọng bàn bạc với nhau không nói gì thêm.
Chỉ có Trần Lâm là ngồi một bên như ngồi ỉa, bộ dạng ngao ngán ngước nhìn trên đài cao không khác gì thời học sinh ngao ngán ngẩm bài diễn văn của thầy hiệu trưởng...
Trong mắt Trần Lâm cuộc ban thưởng cho những người có công này không khá gì trét son lên mặt nhau cả, nhìn qua nhìn lại cũng chỉ là thưởng cho người của mình để tăng nhân khí trong quân đội mà thôi, đến cả Lôi Vũ mất dạng từ đầu game đến cuối game cũng có phần thì đủ hiểu...
Huống chi, nếu muốn thực sự ban thưởng gì đó thì cần phải có số liệu chính xác, đại quân vừa trở về chưa trải quan giải đoạn kiểm tra xem ai thực sự đã xả thân mình chiến đấu, ai trốn chui trốn lủi sống lâu thành huyền thoại mà đã vội vàng tiên dương này họ, làm như thế liệu có công bằng với những người đã hy sinh kia không...
Nói trắng ra là cái danh sách ai sẽ được đứng trước ánh hào quang dành ngôi hoa hậu đã được quyết định từ trước, còn liều mạng thi thố gì đó chỉ là cho có lệ mà thôi, không hề ảnh hưởng đến kết quả...
Ấy vậy mà kẻ đang ngồi bên dưới khinh bỉ lại bị gọi tên.
Đứng trên đài cao, Lôi Thành trông thấy Trần Lâm đang ngồi “chồm hổm” nhìn trời nhìn đất nhưng mây chỉ thiếu cầm cuộn giấy xúc nữa là không khác gì ngồi ị không nhịn được tức giận nhưng vẫn mỉm cười quỷ dị gọi tên Trần Lâm lên bục giảng nhận quá...
Nghe thấy mình cũng có phần, Trần Lâm lập tức thay đổi sắc mặt vui mừng hớn hở chạy lên đài cao còn vẫy tay với mọi người bên dưới...
Chỉ là tên này ăn mặc có chút... khó coi.
Cái áo đen từ đầu đen đít không khác gì lục lâm thảo khấu của Trần Lâm đã bị Huyết Thiên cào rách còn dính máu.
Trần Lâm hiển nhiên không thể chơi trò cosplay võ hiệp nữa nên quyết định trở lại style ăn mặc thường ngày của mình, cái áo sơ mi cùng cái quần đùi đầy họa tiết hoa văn rực rỡ muôn sắc màu chỉ thiếu mỗi cái nó rơm cùng vòng hoa vạn thọ nữa là không khác gì đồ đi biển...
Dĩ nhiên Vũng Hải là vùng biển, thường ngày ăn mặc như vậy nhắm mắt lại cũng có thể xem như bình thường...
Chỉ là người đứng trên đài cao từ Ngô Bình đến Lôi Vũ đều thân mặc quân phục khí thế bất phàm, giờ lồi ra một tên ăn mặc như vậy không khác gì hạc giữa bầy gà, lạc đà giữ bầy cờ hó trông chói mắt vô cùng...
Trở thành tâm điểm của mọi sự chú ý, ánh hào quang sáng chói lấn áp luôn cả nhân vật chính, Trần Lâm tựa như hoa hậu dành được vương miện vui mừng vẫn tay với mọi người bên dưới, bộ dạng vô cùng gợi đòn...
Thấy thế Lôi Vũ không khỏi tức giận nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm vào Trần Lâm.
Tuy nhiên khi Trần Lâm đột nhiên quay đầu nhìn lại, Lôi Vũ lập tức hoảng sợ cúi đầu xuống không dám nhìn thẳng vào Trần Lâm.
Một vỗ kia của Trần Lâm không chỉ vỗ gãy xương Lôi Vũ mà còn để lại bóng ma tâm lý vô cũng lớn trong lòng hắn, binh thường đứng sau lưng hùng hổ đồi chém đồi giết thì được nhưng khi đối mặt với Trần Lâm, Lôi Vũ đến nhìn cũng không dám nhìn thẳng.
Thấy con trai như chuột nhìn thấy mèo nơm nớp lo sợ chỉ dám len lén nhìn Trần Lâm.
Lôi Thằng hiển nhiên đã được báo về tất cả mọi chuyện nên cũng hiểu được đại khái nguyên nhân, ánh mắt liếc nhìn Trần Lâm ẩn ẩn hiện lên tia sát ý...
Tuy nhiên mặt ngoài Lôi Thành vẫn mỉm cười thân thiện tiến đến vỗ vào Trần Lâm nói lớn.
- Sau tất cả chúng ta cũng không thể quên đi sự góp sức của Trần Lâm tiểu huynh đệ...
- Nhờ có cậu ta kìm chân kẻ thù mà Ngô trưởng quan mới có cơ hội giành lấy chiến thắng về cho Vũng Hải...
- Vũng Hải hiển nhiên không bạc đãi người có công...
- Thế nên ta quyết định thay mặt Vũng Hải phong hàm thiếu uý cho Trần Lâm tiểu huynh đệ đây, mong cậu sẽ góp sức cho Vũng Hải.
Nghe thấy Lôi Thành một lần nữa nhảy liền ba cấp sĩ phong hàm thiếu uý cho một người, toàn trường đều không khỏi bất ngờ.
Tuy nhiên, khác với Lôi Vũ mọi quân nhân đều nhiệt liệt hoan nghênh.
Nguyên nhân rất đơn giản, Trần Lâm rất mạnh ai cũng biết, nhưng hắn không phải quân nhân nên không thể lãnh binh chỉ có thể chỉ huy đám tiểu lâu la của mình, nhưng giờ đã khác Trần Lâm được phong hàm thiếu úy có thể lãnh đạo một nhóm quân nhân, đi theo kẻ mạnh hiển nhiên là tỉ lệ sống sẽ cao hơn, ai mà lại không muốn...
Tuy nhiên đương sự Trần Lâm lại khẽ nhíu mày liếc nhìn Lôi Thành rồi bật cười nói.
- Lôi đại nhân, ngài dường như chưa hỏi ý của ta thì phải.
Nghe Trần Lâm nói thế ánh mắt Lôi Thành khẽ sáng lên cười nói.
- Trần Lâm, phụng sự đất nước là trách nhiệm của mỗi chúng ta...
- Cậu là người có tài phải góp phần bảo vệ đất nước đánh đuổi thây ma, không thể trốn tránh trách nhiệm được.
Dưới tác dụng của trang bị đeo trên người, lời nói đanh thép của Lôi Thành vang lên đánh động đến không ít quân nhân.
Nhiều quân nhân bắt đầu nghị luận chuyện Trần Lâm thối thác trách nhiệm, dần dần xuất hiện tia bất mảnh...
Liếc nhìn toàn trường một vòng, Trần Lâm không nhịn được nhướng mày thầm than một tiếng hảo trang bị rồi cười lớn nói.
- Lôi đại nhân có lẽ hơi nóng nên có chút vội vàng rồi....
- Ta đâu có nói mình sẽ không làm thiếu uy gì đó lãnh đạo mọi người đánh đuổi thây ma đâu?
- Ta chỉ thấy mình còn nhỏ chỉ mới có 17 tuổi đầu lông mộc chưa đủ nhiều, giờ leo một phát lên chức thiếu uý đúng là có chút đường đột...
- Hay làm tạm để đó chờ ta lập nhiều chiến công cho Vũng Hải sẽ phong quan cũng không muộn.
Nghe Trần Lâm nói thế, mọi người đều khẽ liếc nhìn nhau gật gật đầu.
Trần Lâm nói không sai, mới có 17-18 tuổi đầu nói trắng ra là chỉ đang học lớp 12, chưa biết chiến trường là gì mà đã làm thiếu uy lãnh đạo người khác đúng là không hợp lẽ thường, ít nhất phải như Trần Lâm nói cần một quá trình cống hiển nữa tuần tự đi lên mới hợp lý...
Tuy nhiên, rất nhanh mọi người có mặt đều ý thức được gì đó liếc nhìn Lôi Vũ đang đứng một bên.
Dường như Lôi Vũ tuổi cũng không khác Trần Lâm là mấy, nói như vậy không phải chuyện Lôi Vũ nhảy một phát lên thiếu úy cũng không phải có chút đường đột sao...
Trần Lâm luồn rau rắp thịt pha này đúng là có chút độc.
Bên kia Lôi Thành cũng cảm thấy Trần Lâm đang có ý làm loạn không nhịn được hừ lạnh thầm phấn án tử cho cậu.
Thực tế việc phong hàm kia là một phép thử cuối cùng của Lôi Thành dành cho Trần Lâm.
Nếu Trần Lâm ngoan ngoãn phục tùng tuân theo làm chó cho Vũng Hải thì Lôi Thành cũng vui vẻ bỏ qua, nhưng Trần Lâm đã không nhận chứng tỏa tên này không dùng được Lôi Thành cũng không ngại loại trừ con chó hoang kia, sẵn tiện báo thù cho thằng con trai...
Có thể nói trong mắt Lôi Thành, Trần Lâm không khác gì một con ruồi không dùng được thì đập chết là xong.
Ngược lại trong mắt Trần Lâm, Vũng Hải cũng chỉ là một cái nhà trọ để cậu tá túc sẵn tiện thu về chút tiểu đệ mà thôi, nếu không phải nể chút tình dân tộc khi xưa cũng như kiêng kỵ bom hạt nhân thì Trần Lâm đã xuất binh dẹp cái Vũng Hải này rồi...
Dĩ nhiên, điều kiện tiên quyết nhất vẫn là Vũng Hải nói riêng và cả chính quyền Lôi Chấn chả có gì đế Huyết tộc phải kéo quân đến đánh nhau làm gì, cũng chỉ là một miến đất mà thôi để thời gian đó kéo quân xuống phương nam không phải thơm hơn sao.
Huống chi Vùng biển phương nam huyết tộc có phân nửa là của Bạch Sa, bạn nhậu chí cốt của huyết tổ đại nhân.
Nhưng vừng biến phía đông thì không, để nhân loại Việt Long quốc trấn thủ bên đó sẽ tốt hơn cho Huyết tộc, một chủng tộc tạm thời không mạnh về hải quân.
Cứ thế dưới sự toan tính của đôi bên, chuyện phong hàm gì đó tạm gác qua một bên.
Lôi Thành cũng không muốn để Trần Lâm nói về vẫn đề này nhiều nên giả vờ như tiếc nhận lắc đầu nói.
- Được rồi nếu Trần Lâm tiểu huynh đệ đã nói thế ta cũng không ép.
- Danh hàm thiếu uy kia tạm để một bên chờ cậu đến lấy...
Nói xong Lôi Thành đã phán án tử cho Trần Lâm nên không thèm đếm xỉa đến cậu nữa tiếp tục công việc thu phục lòng người của bản thân.
Tuy nhiên, Trần Lâm lại tiến đến cười nói.
- He... he... Lôi đại nhân phong hàm gì đó thi ta không nhận, nhưng xin một điều thì chắc ngài cũng không làm khó ta nhỉ...
Nghe thấy Trần Lâm đột nhiên đứng ra đồi điều kiện, Lôi Thành không khỏi nhíu mày những vẫn vờ như không mấy để ý cười lớn nói.
- Cậu đã lập được công lớn ta làm sao có thể từ chối cậu được.
- Được rồi nói đi, cậu muốn gì?
Khẽ nhếch mép mỉm cười quỷ dị, Trần Lâm liếc nhìn nội thành phía vô cùng thành thật nói.
- Ta muốn vào nội thành chơi một chuyến cho biết.