Trông thấy La Thiên hô hào khích động mọi người nhắm vào Thu Thảo...
Khuôn mặt xinh đẹp của Liễu Mộng Điệp không khỏi trở nên âm trầm.
Bằng trí tuệ của mình, Liễu Mộng Điệp hoàn toàn có thể hiểu rõ trong đầu La Thiên đang nghĩ gì.
Rõ ràng Thu Thảo thay Liễu Mộng Điệp xuất thủ đối đầu cùng Triệu Hùng đã chứng mình Thu Thảo là người của nàng.
Vậy mà La Thiên vẫn cố tìm tới gây sự chính là muốn thách thức Liễu Mộng Điệp trước khi đi bụi...
May thay Thu Thảo cũng không phải dạng vừa nhẹ nhàng giải quyết mọi chuyện yếm đẹp, nhưng không có nghĩa là Liễu Mộng Điệp sẽ bỏ qua...
Tiến đến đứng bên cạnh Thu Thảo, Liễu Mộng Điệp lạnh lùng nhìn La Thiên cười lạnh nói.
- La đại anh hùng đúng là có bản lĩnh chuyên ức hiếp đám nữ nhân chân yếu tay mềm như chúng ta.
- Hôm trước, khi bị Thái thành chủ cho ăn hành ngập mồm sao không thấy oai phong như vậy nhỉ.
Khác với Thu Thảo sống trong môi trường giáo dục vô cùng nghiêm khắc, dù nói năng tràn đầy lý lẽ nhưng vẫn thiếu đi độ sắc bén nhất định.
Còn Liễu Mộng Điệp lại là gái giang hồ, nữ cường nhân thương trường từng tiếp xúc với không biết bao nhiều loại người, mỗi lời nàng nói ra đều sắc bén vô cùng tựa như xát muối vào tim La Thiên...
Đời La Thiên nhục nhã nhất chính là lúc bị Thái Trọng đạp đổ cửa nhà rồi đánh luôn chủ nhà, đây chính là nghịch lân của hắn không ai dám nhắc đến.
Ấy vậy mà Liễu Mộng Điệp lại không chút khách khí đem chuyện đó ra khiêu kích La Thiên khiến hắn nộ hỏa công tâm muốn lao lên sống máy một trận với Liễu Mộng Điệp.
Chỉ là Ngô Bình lại như một ôn thần, một lẫn nữa ngăn cản La Thiên lại...
Thấy La Thiên bị Ngô Bình ngăn lại như một con chó bị xích chỉ có thể tức giận gầm gừ.
Liễu Mộng Điệp tiểu nhân đắc ý mỉm cười khinh miệt rồi liếc nhìn Thu Thảo nói.
- Đi không chơi với tên chó điên này nữa, chúng ta đi tìm Trần Lâm xem sao.
- Không biết tên khốn kia chết đâu rồi.
Nghe thấy Liễu Mộng Điệp nói thế, Thu Thảo đột nhiên cảm thấy không tích hợp khẽ nhíu mày.
Liễu Mộng Điệp dường như đang có ý nhắc cho La Thiên nhớ về Trần Lâm.
Tuy nhiên khi Thu Thảo còn chưa kịp phản ứng gì thì đã bị Liễu Mộng Điệp kéo đi.
Trong thấy hai nữ nhân hùng hổ rời đi, Ngô Bình khẽ nhíu mày không hiểu lắm chuyện gì nhưng vẫn liếc nhìn La Thiên cảnh cáo.
- La Thiên ta khuyên ngươi tốt nhất không nên dây dưa với Liễu Mộng Điệp...
- Nàng ta không phải nữ nhân mà ngươi, thậm chí là ta có thể động đến.
Nghe thấy thế La Thiên chỉ yên lặng không hề nói gì thêm.
Quả thật Liễu Mộng Điệp không phải nữ nhân mà La Thiên có thể dể dàng động đến, mặt dù nàng ta không mạnh và chỗ dựa của nàng ta cũng không ở Vũng Hải, nhưng chỉ bằng cái tên của hắn vẫn đủ để khiến nhiều người phải nể Liễu Mộng Điệp ba phần...
Tuy nhiên kẻ khác lại hoàn toàn có thể, nhất là kẻ đã không ít lần khiêu khích La Thiên mà đã hắn nhất thời quên đi...
...
...
Ở một diễn biến khác, dù chê lên chê xuống độ phèn chua của yến tiệc này, nhưng Trần Lâm không mặt dày nhập tiệc, vô cùng tập trung chuyên môn đem hết đồ ăn thức uống mình thích ngồi một góc ăn uống, mặc kệ mọi người xung quanh không khác gì những phần tử ”đá bào” chuyên trà trộn vào các buổi tiệc ăn chực.
Thấy tên nhóc kia ngồi một góc ăn như ma đói đầu thai, không có chút phong độ thân sĩ gì, mọi người đều không nhịn được thầm nghĩ có khi tên nhóc kia có phải vào đây ăn chực không.
Tuy nhiên, với độ bảo an của phủ thành chủ thì đều đó là hoàn toàn không thể, thế nên dù khá khó chịu khi bị Trần Lâm phá đi khung cảnh trang trọng những cũng không ai nói gì.
Bất chợt từ trong nhóm người, một lão mập hớ hở chạy đến không chút khách khí ngồi cạnh Trần Lâm cười nói.
- Kim chủ đại nhân, chúng ta lại gặp lại.
Muốt một miến thịt lớn xuống bụng, Trần Lâm khẽ nhếch mép mỉm cười liếc nhìn lão mập đột nhiên xuất hiện kia.
Lão ta không ai khác chính là Tiền Đa Đa, không ngờ cũng đến dự buổi đại yến này, chỉ là vay trò của lão ta chắc chắn không phải người chơi cao cấp gì rồi.
- Lão cũng đến đây sao?
Ném khúc xương nướng trên tay xuống đĩa, Trần Lâm khẽ nhếch mép cười hỏi.
Nghe thấy thế Tiền Đa Đa mỉm cười hề hề nói.
- Ta cũng đến đây mời chào một ít thuộc hạ...
- Chỉ là những người ưu tú đều bị mấy thế lực lớn nuốt hết.
Ngoại thành Vũng Hải không phải chỉ có ba đại thế lực, thực tế những người có địa vị trong nội thành đều âm thầm tạo ra một ít thế lực nhỏ khác tại ngoại thành, chủ yếu là tạo ra những đoàn đội đi săn nhằm thu thêm chút lợi ít.
Dĩ nhiên là nhỏ yếu hơn ba đại thế lực rất nhiều.
Tuy nhiên, sự kiện lớn như thế này họ vẫn tham gia.
Dù sao những người chơi cao cấp đều là tài nguyên quý giá, bản thân những người trong nội thành có địa vị nhưng lại thiếu đi sức mạnh đều muốn thu những người chơi cao cấp này về.
Thế nên Tiền Đa Đa cũng đến đây thử vận may.
Trước mạt thế, Tiền Đa Đa là một thương gia giàu có quan hệ vô cùng rộng, nhờ thế khi mạt thế hàng lâm, bằng sự nhạy bén của mình lão chen một chân vào nội thành hưởng phúc.
Tuy nhiên, máu kinh doanh vẫn chảy trong người khiến Tiền Đa Đa vẫn quyết định lập nên một đội săn nhỏ, thu về không ít lợi nhuận cùng chút địa vị cho bản thân.
Lần này Tiền Đa Đa đến đây là muốn mời chào một ít người chơi cao cấp.
Trước là bổ sng cho đôi săn hiện có của bản thân, sau là lập nên một đoàn đội đủ mạnh để tiến đến vùng hoang nguyên buôn bán với Đại Ca thành kia xem sao, dù sao lão cũng đã bị thứ rượu của Trần Lâm và máu phiêu lưu trong người đánh động...
Chỉ đáng tiếc là những người chơi ưu tú đã bị những thế lực lớn thu hết.
Biết được ý định của Tiền Đa Đa, Trần Lâm quyết định giúp lão một tay.
Dù sao Tiền Đa Đa cũng là con cờ trong chiến dịch buôn bán rượu đến Vũng Hải.
Liếc nhìn toàn trường một vòng...
Trần Lâm lập tức phát động quỷ nhãn, thông tin của tất cả người chơi đều hiện ra trước mặt Trần Lâm.
Chầm chậm đánh giá từng người.
Trần Lâm khẽ gật gật đầu thì thầm vào tai Tiền Đa Đa.
- Lão nghe theo lời ta...
- Hai tên da đen trông khá giống nhau đứng một góc kia không tệ, đáng để mời chào.
- Còn nữa tên gầy tong teo mặt như cương thi đang theo đuôi Đông Xưởng kia cũng được, nếu có khả năng cứ đào hắn đi không lỗ đâu.
- Cuối cùng, trông thấy tên thanh niên khá ưa nhìn đứng một bên kia không, hắn gọi là Bạch Trạch.
- Tuy không phải người chơi quá cao cấp, nhưng hắn lại là người ở Vũng Hải này, hắn sẽ không muốn đi đến Quân Phương thành nên lão cứ đến mời chào, chắc chắn sẽ thành công.
- Bốn người kia là ưu tú nhất trong số những người còn xót lại rồi, thu được hay không là bản lĩnh của lão.
Nghe Trần Lâm gợi ý, Tiền Đa Đa không khỏi ngạc nhiên liếc nhìn bốn người Trần Lâm nói đến.
Sau một lúc suy nghĩ Tiền Đa Đa quyến định nghe lời Trần Lâm tiến đến mời chào bốn người kia.
Dù sao Trần Lâm là một kẽ mạnh, đánh giá của một kẻ mạnh hiển nhiên là vô cùng có giá trị, huống hồ Trần Lâm cũng không có lý do gì phải hại lão.
Tuy nhiên, khi Tiền Đa Đa muốn rời đi thì Trần Lần đã nhanh tay giữ lão lại lạnh giọng hỏi.
- Chuyện của ta đến đâu rồi?
Nghe thấy Trần Lâm hỏi đến, Tiền Đa Đa thoáng chần chừ nhưng vẫn cẩn thận nói.
- Chuyện làm ăn lão đây đương nhiên không thất hứa.
- Người đã có cho cậu, đảm bảo cậu sẽ ưu ý, chỉ là gặp một chút vấn đề... nhỏ...
Nhận được câu trả lời của Tiền Đa Đa, Trần Lâm không khỏi nhíu mày hỏi.
- Vấn đề, rốt cuộc là vấn đề gì?
- Không lẽ Vũng Hải cấm cả chuyện này sao.
Tiền Đa Đa tuy chỉ là thương nhân những quan hệ lại vô cùng mạnh, chuyện có thế khiến lão gọi là vấn đề chắc chắn không phải chuyện nhỏ, thiết nghĩ chỉ có chính quyền Vũng Hải mới đáng để làm vấn đề của Tiền Đa Đa.
Tuy nhiên Tiền Đa Đa không trả lời Trần Lâm mà chỉ lắc đầu hỏi.
- Đại nhân cho phép ta được hỏi cậu một vấn đề.
- Khi giao người cho cậu, cậu sẽ dẫn họ rời khỏi Vũng Hải có phải không?
Nghe thấy câu hỏi không mấy liên quan của Tiền Đa Đa, Trần Lâm khẽ nhíu mày những vẫn thành thật trả lời.
- Phải ta sẽ dẫn người của mình rời đi, nói thật ta không hề có ý định ở lại Vũng Hải.
Nhận được câu trả lời của Trần Lâm, Tiền Đa Đa khẽ gật gật đầu cười nói.
- Nếu thật như vậy thì không còn vấn đề gì nữa...
- Chỉ mong cậu sẽ đối xử thất tốt với họ, ha... ha...
Liếc nhìn Tiền Đa Đa trước mặt, Trần Lâm không khỏi nhíu mày cảm thấy lão già kia đang giấu giếm mình gì đó.
Tuy nhiên rất nhanh Trần Lâm cũng mặt kề, đằng nào cũng sẽ trích huyết với đám người kia, có nguy hiểm gì cũng sẽ thành con số không, việc gì phải tính toán nhiều...
Khẽ lắc lắc đầu, Trần Lâm mặt kệ Tiền Đa Đa đang bày trò gì lạnh lùng nói.
- Được rồi, xong chuyện này ta sẽ đến chỗ của lão lấy người...
Nghe thấy thế Tiền Đa Đa khẽ gật đầu rồi tạm chào Trần Lâm tiến đến mời chào bốn người kia.
Cứ thế với miệng lưỡi của mình, Tiền Đa Đa thành công mời chào được hai anh em da đen gọi là Đại Hắc và Tiểu Hắc kia.
Còn Bạch Trạch thì lại càng dể dàng, hắn vốn dĩ đã không muốn đi nên chỉ cần hứng “miễn nghĩa vụ quân sự” kia thì Bạch Trạch đã lập tức đồng ý.
Chỉ có thanh niên mặt cương thi đã đồng ý gia nhập Đông Xưởng nên Tiền Đa Đa cũng không tiện đụng đến.
Tuy nhiên, thu về được ba người chơi cấp độ không tệ vẫn khiến Tiền Đa Đa vui mừng hớn hở, chuyến đi này cũng có thế nói là thành công...
Bất chợt từ phía xa, một nhóm người hùng hổ tiến đến dẫn đầu không ai khác chính là La Thiên.
Tuy nhiên, La Thiên lại không nhắm đến Trần Lâm đang ngồi ăn mà lại nhắm đến kẻ từng nói chuyền thận mật với cậu, lão mập Tiền Đa Đa...
Không một chút khách khí, La Thiên tiến để tựa như bằng hữu lâu năm vỗ vai Tiền Đa Đa chào hỏi.
Tuy nhiên một vỗ kia lực đạo lại không hề nhẹ, nếu bị vổ trúng bờ vai mập mạp béo tốt của Tiền Đa Đa ít nhất cũng phải gãy xương...
May thay Bạch Trạch thân là một thợ săn lành nghề đã nhanh chóng cảm nhận được nguy hiểm lập tức phản ứng kéo Tiền Đa Đa sang một bên tránh thoát một kiếp.
Bị kéo lui ra sau, Tiền Đa Đa dù cấp độ không cao những cảm nhận được nguy hiểm lướt qua, không giấu nỗi vẽ sợ hãi sẽ lẫn giận dữ liếc nhìn La Thiên...
Dù địa vị không thấp, nhưng Tiền Đa Đa chỉ là một người chơi cấp 8, lại không hề được trang bị như nhóm người Thu Thảo, còn La Thiên lại là một người chơi trên cấp 20.
Chênh lệnh hơn 10 cấp độ hoàn toàn có thể khiến cho một vỗ như trêu đùa kia làm cho Tiền Đa Đa trọng thương, thậm chí bỏ mạng tại chỗ.
Khuôn mặt béo tốt của Tiền Đa Đa run lên bần bật gì sợ hãi lẫn giận dữ, muốn tiến lên chất vấn La Thiên.
Tuy nhiên, không biết từ lúc nào Trần Lâm đã xuất hiện trước người Tiền Đa Đa, ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn La Thiên, mùi thuốc súng nồng nặc bay trong không khí...