“Tin tưởng ngươi? Tin tưởng ngươi cái gì?” Long y hoàng không hiểu ra sao.“Nếu như ngươi nguyện ý tin tưởng ta, hãy giao tất cả cho ta, cả thể xác và tinh thần…và hài tử.” Phượng Trữ Lan có điểm chần chừ, nhưng nói ra coi như lưu sướng.Những lời này với Long Y Hoàng mà nói giống như ngũ lôi Quán Đính,nàng từ từ trợn tròn mắt,kinh ngạc nói: “ Phượng Trữ Lan, chuyện nàythật không buồn cười chút nào.”“Ta không có nói đùa, đều là nói thật.” Phượng trữ lan kiên định không thôi.“Đến cuối cùng vẫn là ta hồ đồ dinh ảo giác, vậy thì ngươi đã saytrước không biết gì? Những lời như thế coi như ngươi chưa nói với Khuynh Nhan, lúc đầu cũng muốn nói với Nhan Phi, nói với ta..thật sự là khótin.” Long Y Hoàng chống đỡ nửa người,cố gắng ngồi: “ Nếu như đây là ảogiác, ta mong nó sớm biến mất, tình huống này ta chưa bao giờ dám hyvọng xa vời như vậy, hiện tại cũng thế.”“Ta sớm biết rằng ngươi sẽ nói như vậy…” Phượng Trữ Lan thở dài,nói: “ Cũng khó trách, trước đây ta đã làm những chuyện như vậy…”“Hơn nữa, Phượng Trữ Lan ngươi biết ngươi vừa nói gì không? Nhữnglời này hinh như hơi miễn cương, làm cho người ta không thể không nghĩtới những chuyện khác, ngươi thật khác mọi khi, nếu như chỉ là bởi vì ta đã bảo vệ thi thể Khuynh Nhan mà nói cảm ơn, như vậy bây giờ ta mớikhông còn hiểu lầm những lời vừa nãy, chỉ là cảm ơn, không cần phải nóithêm mấy lời tình cảm này, ngươi chỉ cần nói cảm ơn ta đã cảm thấy thỏamãn rồi.” Long Y Hoàng chắc chắn nói, cắt ngang câu nói đang dở củaPhượng Trữ Lan.“Yêu cầu của ngươi chỉ có thế? Đơn giản như vậy?” Phượng Trữ Lan hơi ngạc nhiên.“ yêu cầu của ta từ trước đến giờ không cao, điểm này chắc không thể làm khó ngươi?” Long Y Hoàng khó khăn dùng cánh tay nặng nề của mìnhkéo chăn lên.“Nhan nhi đã chết…vĩnh viễn cũng không có khả năng sống lại, cho dùcó tìm người thế thân, cũng không thể là hắn, hai ngày này ta thật sự đã hiểu, vì một người vĩnh viễn không có khả năng trở về, tiếp tục níukéo, hoang tưởng mà không chịu nhìn người bên cạnh yên lặng cố gắng,không biết quý trọng nàng, đây chính là cách ngu xuẩn nhất.” Phượng TrữLan chưa bao giờ nghiêm túc như thế với Long Y Hoàng, trong ánh mắt cừuhận cùng khinh thường ngày trước, đã trở thành ánh mắt trìu mến tìnhcảm: “ Long Y Hoàng, ta ở trước mặt nàng đã thua, thua thảm hại, khôngthể cứu vãn.”“Ta và ngươi vốn là không có tình cảm, sao lại nói đến thắng thua?” Long Y Hoàng lắc đầu nói.“ Cho nên ta hỏi nàng, nàng có đồng ý tin tưởng ta? Tất nhiên, chúng ta hãy bắt đầu lại, tương lai khi hài tử ra đời, nó cũng cần một giađình , môi trường tốt, mà không phải là nhìn cha mẹ lạnh lùng.” PhượngTrữ Lan nói.“ Chuyện này thật khó, chẳng lẽ sáng nay mặt trời mọc đằng tây? Phượng Trữ Lan ngươi có thể quên Khuynh nhan nhờ ta? Thật là Thiênphương dạ đàm!” Long Y Hoàng cười lạnh“ Long Y Hoàng nàng đủ đặc biệt, khiến cho người ta dễ dàng rơi vàotay giặc..nếu như nói thật, ta thấy nàng dù bề ngoài cố gắng tỏ ra kiêncường, nhưng nội tâm lại yếu ớt vô cùng, càng tỏ ra không cần, càng cứng rắn ương ngạnh, lại càng khiến người khác muốn bảo vệ, nàng rất nỗlực….Kỳ thật nếu không phải ta biết Nhan nhi trước, có lẽ ngay từ đầutrong lòng ta đã không chán ghét nàng như vậy.” Phương Trữ Lan nói.“ Nhưng cảm giác của là đối với ngươi cũng không tốt lắm. Phượng Trữ Lan, ta là người lòng dạ hẹp hòi, chưa bao giờ dễ dàng tha thứ bất cứngười nào vô duyên vô cớ muốn trả thù ta, hơn nữa, ngoài lời ngươi nói,ta không khó nhìn ra ngươi hiên tại chỉ là thương hại ta, mà không cóchút tình cảm nào, kỳ thật ta không yếu ớt như vậy, nếu không ta đã sớmbỏ trốn, cho nên ngươi không cần dùng lời hoa mỹ an ủi ta, ta chỉ muốnngươi cảm ơn ta chân thành…..mà không phải đắn đo suy nghĩ những lờitình cảm như thế, ta không phải đại tiểu thư suốt ngày ở chốn khuêphòng, từ nhỏ đến lớn ta đã gặp nhiều nam nhân, cho nên ngươi có nóinhững lời như thế cũng không khiến ta bận tâm.” Long Y Hoàng nhắm mắt,lông mi dài che đi ánh mắt không có ánh sáng: “ Hơn nữa ta không dám tin ngươi, ngươi si tình với Khuynh Nhan như thế, quên đi cũng không phảimôt sớm một chiều, hơn nữa bây giờ không phải còn có một Nhan phi nữasao? Ngươi nhìn thấy nàng rồi, khuôn mặt giống hệt Khuynh Nhan, nhấtđịnh khi gặp nàng ngươi sẽ lại nhớ đến hắn, Phượng Trữ Lan, nghĩlại….đối với ta phải thật hoàn hảo, nếu là với những cô nương khônghiểu, vạn nhất các nàng cũng rơi vào tay giặc bằng những lời tình cảmcủa ngươi, đến lúc đó chuyện không chừng còn phiền phức thế nào.” Nàngtốt bụng khuyên bảo.“ Nàng thật sự không giống người thường, tựa hồ trừ khẳng định mìnhở ngoài, bất cứ chuyện gì đều không mê hoặc được nàng.” Phượng Trữ Lannói.“ Ta nhớ ngươi đã từng nói, tâm của ngươi và Khuynh Nhan đều đãchết, mà hiện tại tình huống cũng không khác mấy, tâm cũng đã nửa chếtnửa sống cho nên nhìn cái gì cũng thế, đều không có quá nhiều tình cảm.” Long Y Hoàng nói.Phượng trữ lan trầm tư một lát: “ Nhan phi…cuối cùng cũng chỉ là thế thân, ngươi cảm giác thế nào?”“ Khuynh nhan là nhước điểm duy nhất của ngươi, sau khi hắn chết,nhược điểm của ngươi không thể bỏ sót, cho nên minh chủ võ lâm đã tậndụng cơ hội này phái người tới mai phục bên cạnh ngươi, ngươi chắc chắncó thể hoài niệm Khuynh Nhan, nhưng sẽ mãi chỉ trầm mê như thế, lỡ người lỡ mình, ngươi cần phải biết.” Long Y Hoàng nói.Phượng trữ lan trầm mặc một hồi, đột nhiên đứng lên, xoay người ra khỏi phòng.“Ngươi đi đâu vậy? Ngươi muốn làm gì?” Long y hoàng hỏi hắn.“Không liên quan đến ngươi” Vừa nói xong. Thân ảnh Phượng Trữ Lanlập tức biến mất ngoài của phòng. Xem ra hắn không muốn nói, Long YHoàng cũng lười hỏi lại, lại nằm xuống nghỉ ngơi, lại đột nhiên ngồidậy. Cảm thấy có chút kỳ quái, Phượng Trữ Lan vô duyên vô cớ bỏ đi,chẳng lẽ, hắn lại nhớ đến Nhan phi sao!Nhan phi hiện tại đã biến thành con rối, hắn định làm thế nào ! Long Y Hoàng không dám suy nghĩ nhiều, lập tức nhảy xuống giường chạy rangoài, nàng muốn biết Phượng Trữ Lan cuối cùng muốn làm gì! Nàng ban đầu không có giết Nhan phi hoàn toàn là vì suy nghĩ cho hắn.Thư phòng, không có người, tẩm cung Phượng Trữ Lan cũng không có người, tẩm cung Nhan phi không có người. Hỏi hết các cung nữ thị vệ xung quanh, bọn họ đều nói không biếtPhượng Trữ Lan ở chỗ nào, cũng không biết Nhan phi đâu. Long Y Hoàngchạy đi tìm, trong lúc nàng chuẩn bị dừng lại, một cung nữ đột nhiên đitới dè dặt nói: “ Thái tử phi…mới vừa rồi nô tỳ thấy thái tử mang theoNhan phi tới hướng lãnh cung đằng kia.”Long y hoàng hơi kinh ngạc, nàng vội vàng nắm lấy bả vai nhỏ gầy của cung nữ, vội vàng nói: “ Lãnh cung? Lãnh cung ở đâu?”“ Là…là…lãnh cung mà Nhan phi trước đã chết.” Cung nữ không dám ngẩng đầu, khúm núm trả lời, vẻ mặt khiếp đàm
Long Y Hoàng bỏ nàng ra, lập tức đi tới chỗ lãnh cung. Đường tớilãnh cung ngày càng thê lương, rừng cây cũng rậm rạp hơn, che đi bầutrời huy hoàng sáng rỡ, vẫn là ban ngày nhưng nơi này so với ban đêm còn đáng sợ hơn, bóng ma mọi nơi giống như quỷ ám, cùng với gió khẽ layđông, đột nhiên có tiếng vang kỳ quái truyền tới.Lãnh cung nơi ấy đã nhốt Nhan phi, Long Y Hoàng vĩnh viễn cũng sẽkhông quên nơi này, cho nên hắn rất nhanh tới đây, tới lãnh cung, chỉthấy Phượng Trữ Lan ngồi lên một tảng đá, từ góc độ nhìn của Long YHoàng chỉ thấy được bóng lưng của hắn, hình như là còn ôm người. Tâmhuyền nàng trỗi dẫy, từng bước từng bước thong thả đi tới chỗ Phượng Trữ Lan, lá khỗ bị nàng dẫm lên, phát ra thanh âm thanh thúy, ở phía sauPhượng Trữ Lan, một thanh trường kiếm bị bỏ trên mặt đất, ở mũi kiếm làvết máu còn chưa khô, đỏ ghê người. Phượng Trữ Lan đang ôm thân thể Nhan phi, chỗ chỗ ngực Nhan phi rõ ràng là một mảng đỏ, mà vẻ mặt nàng, cũng cứng ngắc chết lặng, cái này…là vẻ mặt con rối…Lúc Nhan phi chết, chắckhông cảm thấy đau, cho nên nàng vẫn giữ vẻ mặt như lúc còn sống. Phượng Trữ Lan chăm chú nhìn mặt thi thể, ngón tay thon dài dính một ít máu,chậm rãi lướt qua khuôn mặt Nhan phi, thoáng cái mang theo bao nhiêu lưu niệm u hoài, còn có chút ngẩn ngơ.Long y hoàng ho nhẹ một tiếng, nói: “Đáng tiếc là đã trúng độc, độcnhư thế thật sự rất ít, sớm biết thế ta đã không cần lãng phí lên ngườinàng.”Phượng Trữ Lan mím chặt môi, không nói gì, hắn dùng ngón ray mìnhtìm kiếm trên mặt Nhan phi, cuối cùng tìm được một tia lỗi nhỏ, ánh mắtkinh hoàng, năm ngón tay đột nhiên khép lại, tựa hồ muốn kéo tấm da giảxuống, Long Y Hoàng vội vàng ngăn cản hắn: “ Ngươi đang làm cái gì đấy!Thi thể Khuynh Nhan đã chết, Nhan phi đã tự sát..mặc dù đây là dịchdung, nhưng thật đáng tiếc, nếu phá hủy dịch dung, không dùng mấy nămngươi sẽ quên mất dung mạo Khuynh Nhan, đến lúc đó, muốn gặp không gặpđược, đây mới là thống khổ nhất, nếu Khuynh Nhan dưới suối vàng biếtđược, hắn cũng sẽ không bao giờ tha thứ cho ngươi.”“Ta hiểu rõ Nhan nhi… Nếu có người vì hắn mà chậm chễ mọi chuyện,hắn mới càng áy náy, hắn trước đây cũng hay nói ta phải đối tốt vớingươi, nhưng ta chưa từng làm, nếu hắn còn sống câu nói cuối cùng hắnnói chắc chắn sẽ là bảo ta đối xử tốt với ngươi, mà không phải muốn tatự dẫn sói vào nhà, nguyên nhân bởi vì những thứ này…lớn lên rất giốnghắn. » Phượng Trữ Lan chậm rãi nói, giọng rất quyết tâm, mang mặt nạ bỏxuống.Nhan phi nguyên danh là Cửu phàm, dưới lớp mặt nạ, nguyên bổn mặtmũi Cửu phàm rất là thanh tú, nhưng khác hẳn với vẻ đẹp của Khuynh Nhan, vạch trần mặt nạ, lưu lại chỉ là một khuôn mặt khác hẳn Khuynh Nhan.Long Y Hoàng thực sự bế tắc, nhìn diện mạo thực của Cửu phàm , chuẩn bị mãi mới nói: « Kỳ thật… Ngươi cũng không cần phải tuyệt tình nhưvậy, ban đầu ta biến nàng thành con rối vì nếu đụng đến nàng nhất địnhsẽ làm tổn thương ngươi..tiếp tục hầu hạ ngươi để ngươi vẫn mãi duy trìđược chút dấu vết của Khuynh Nhan, ta biết tình cảm của ngươi dành choKhuynh Nhan thật sự rất sâu, không muốn thừa nhận hắn chết đi ta có thểhiểu. »“Ta sẽ quên hết…nếu như ta sống mãi với hoài niệm, không biết sẽchậm trễ bao nhiêu thứ, bỏ mặc người luôn bên cạnh nỗ lực, nếu đến lúckhông thể cứu vãn ta mới tỉnh ngộ, lúc đó không biết ta sẽ còn đau lòngđến đâu… » Phượng Trữ Lan buông tay, xác bên ngoài bị nhét vào hồ nước,chìm nổi vài lần, cuối cùng chậm rãi rơi vào đáy, giống như chuyện cũhắn quyết định quên đi chôn ở đáy lòng, không bao giờ muốn đụng vào nữa.Vô luận đối với ai cũng là kết quả tốt nhất.Hắn để thi thể Cửu phàm xuống, đứng lên , y phục của hắn cũng dính máu, dứt khoát xoay người, rời đi.“Ngươi cứ đặt thi thể đó ở nơi này như vậy ? Không để ý tới nữa sao ? » Long Y Hoàng hỏi.« Thi thể ở lãnh cung này thiếu sao ? Thêm một người nữa cũng đâu có sao… » Phượng Trữ Lan dừng một chút, cước bộ cũng dừng lại, hắn nghiêng người, quay về phía Long Y Hoàng vươn tay : « Chúng ta cùng trở vềthôi. »Long y hoàng cứng đờ, nhìn bàn tay trắng nõn của hắn trước mắt, chậm chạp không trả lời, Phường Trữ Lan bước một bước tới trước mặt nàng,nàng lại lùi môt bước nói : « Chúng ta còn không thân mật đến thế. » ”Da thịt còn có lúc thay đổi, hiện tai chỉ là nắm tay, có gì quá sao ? »« Ta không tha thứ cho ngươi, cũng không đáp ứng điều kiện cố tìnhgây sự như vậy. » Long Y Hoàng nói xong, vượt qua hắn ra ngoài
Phượng Trữ Lan bước nhanh một bước nắm lấy cổ tay nàng, giữ lại thân hình : « Coi như vì hài tử ? »Nói đúng chỗ hiểm, Long Y Hoàng lại lần nữa hóa đá, Phượng Trữ Lanrèn sắt ngay khi còn nóng nói : « Chẳng lẽ khi hài tử ra đời, nàng hyvognj nó sẽ có ấn tượng xấu, cha mẹ ngay cả một cái nắm tay cũng khôngcó chứ nói gì tới yêu, hoàn cảnh như thế, trong lòng nó nghĩ thế nào. »Long y hoàng toàn thân cứng ngắc, đầu ngón tay hơi hơi rung lên, nói không ra lời, Phượng trữ lan thấy vậy, thừa cơ liền cầm lấy tay nàng,năm ngón tay đan vào nhau, kéo nàng ra ngoài. Long Y Hoàng bừng tỉnh, cố hất ra mấy lần, nhưng không có kết quả, Phượng Trữ Lan nắm quá chặt, vì thế vẻ mặt không tình nguyện để hắn nắm.“Ta nói rồi… Ta sẽ bắt đầu lại với nàng, giống như với Nhan nhi. »Thật lâu sau, hai người đã đi xa khỏi lãnh cung, Phượng Trữ Lan độtnhiên thấp giọng nói.Long Y Hoàng cũng trầm mặc thật lâu, bị Phượng Trữ Lan nắm một lèo đi tới tẩm cung mình, nàng mới hồi phục : « Ta vì hài tử »Tay Phượng Trữ Lan rất ấm, rất chặt đem lại cho người khác cảm giácan toàn, nhưng ấm áp đó không tới được trong lòng Long Y Hoàng.« Ngươi trước kia với Khuynh Nhan cũng là như vậy sao ? » Long YHoàng nỉ non nói : « Phượng Trữ Lan ngươi rất biết cách tán tỉnh,Khuynh Nhan được ngươi yêu thật rất hạnh phúc. »Phượng trữ lan vừa muốn nói gì, đột nhiên lại không nói , hắn kéoLong Y Hoàng tới trước cửa phòng khách, cứ đứng như vậy, không nói gì mà chỉ nhìn nhau.« Tại sao lại dừng lại.. » Long Y Hoàng đi ra phía sau hắn, hỏinguyên nhân,cũng giống như Phượng Trữ Lan nàng cũng dừng lại ánh mắtnhìn vào người trong phòng, con ngươi co rút, không nói được lời nào.Trong phòng khách, còn có một người cũng kinh ngạc nhin bọn họ, ba người cứng ngắc nhìn nhau, tình cảnh quả thực kỳ quái. Người kia là Phượng Ly Uyên chỉ có hắn mởi tới tìm Long Y Hoàng.Khiến Phượng Ly Uyên kinh ngạc không chỉ có Phượng Trữ Lan cùng Long Y Hoàng xuất hiện cùng nhau , còn có hình ảnh mười ngón tay đan chặtvào nhau, hắn nhìn Phượng Trữ Lan, lại nhìn Long Y Hoàng một hồi, khôngnói được gì.« Thật sự là khách quý… Đặc biệt tới tìm Y Hoàng sao?” Phượng TrữLan cười rộ lên, tay vẫn nắm chặt tay Long Y Hoàng không chịu buông, cứnhư vậy mang nàng tới trước mặt Phượng Ly Uyên, xin lỗi nói : « Bất quáhôm nay thân thể Y Hoàng không được khỏe, không thể tiếp đãi được vươnggia, hiện tại ta mang nàng về phòng nghỉ ngơi trước, để xuất hiện thậttốt trước mặt tiếp đón khách quý. » Phượng Trữ Lan cười xin lỗi mộttiếng, nắm chặt tay Long Y Hoàng, ánh mắt Phượng Ly Uyên ngày càng ngudại đi, hướng tới phòng nghỉ.Long Y Hoàng im lặng đi theo hắn, lúc chạm qua vai Phượng Ly Uyên,hơi nghiêng đầu, nhìn về phía khác. Chỉ sợ lúc nhìn thấy hắn, phòngtuyến vững chắc trong nàng sẽ sụp đổ, phá hủy toàn bộ công sức trước đây của nàng.“Không cần , ta chỉ là tới hỏi thăm thái tử phi, nhưng bây giờ thấythái tử phi bình yên, thái tử cũng bình an vô sự, ta cũng không làmphiền nữa…cáo từ. »Phượng ly uyên nắm chặt nắm tay, vội vàng nói.« Lượng thứ cho vì không tiễn xa được. » Phượng Trữ Lan cười ôn hòa, nhàn nhạt đáp.Phượng Trữ Lan nắm chặt đến mức các đốt ngón tay trắng bệch, hắnbước nhanh ra ngoài…Long Y Hoàng từ từ nhắm mắt lại, một cổ hàn khí lạnh thấu lòng, thất thần.Không biết từ lúc nào, Phượng Trữ Lan đã đem nàng trở về phòng,Phượng Trữ Lan để nàng ngồi xuống giường nói : « Sao..chưa quên đượcsao ?Nhưng vận mênh đã thế ngươi còn có thể làm được gì ? Tạm thời không cần nói tới hài tử, hiện tại, ngươi là thái tử phi của ta thì không bao giờ có thể xa hơn nữa cùng hắn, xa đến Chỉ Xích Thiên Nhai.( chắc làđến chết hai anh chị ý cũng không đến được với nhau ý mà.) »Long y hoàng có chút tức giận, quát: “Câm!”Phượng Trữ Lan đứng trước mắt của nàng hỏi: “Ngươi đang đau lòng phải không ? »« Ta hiểu rõ hơn ai hết, ta và hắn…quá xa vời…vĩnh viễn cũng khôngthể..vì thế quan hệ của hắn và ta như lúc này là tốt nhất..ta chỉ cầnnhẫn nại. » Long Y Hoàng nhắm mắt lại : « Đau ? Ta đã sớm quên đi cảmgiác đau là gì. »“Vậy ngươi đã quên hắn rồi, hắn không đáng để ngươi lo lắng như thế, từ đầu đến cuối..hắn luôn nghi ngờ ngươi, nếu hắn toàn tâm toàn ý yêungươi, thì sẽ không bao giờ quan tâm tới những chuyện đó…Hắn thậm chícòn che chở Phi Liên. » Phượng Trữ Lan nói.“Ngươi cho là cảm nhân của ai cũng giống nhau sao ? Luôn đặt tìnhyêu lên hàng đầu ? Chỉ cần chuyên tâm yêu một người, chẳng sợ hắn thiếuchút nữa lấy đi tính mạng của ngươi, giống như lần đi săn thú đó, ngươingay cả hận cũng không có, thậm chí càng cảm thấy có lỗi với hắn, ssếnbây giờ thì mãi vẫn không thể quên. » Long Y Hoàng nói.“Chính là điểm này, ngươi cùng ta giống nhau, không phải sao?”Phượng Trữ Lan tiếp tục cười,vẻ mặt ôn hòa che giấu khổ sở bên trong,khiến Long Y Hoàng khó có thể nhìn ra, Long Y Hoàng hiểu mặc dù bay giờ hắn nói thế, nhưng sâu trong tâm, vị trí quan trọng nhất vẫn là KhuynhNhan, Phượng Trữ Lan tiếp tục nói : « Cho nên ta thấy, chúng ta giốngnhau như vậy, hơn nữa lại là vợ chồng ở cùng một chỗ, không phải rấthoàn hảo sao ? »Nhìn thấy Y Hoàng đang trầm tư không đáp, Phượng Trữ La vòng tay ômlấy cổ nàng, lướt nhanh, làm bộ muốn hôn nàng. Y Hoàng hoảng sợ đẩy hắnra : « Phượng Trữ Lan, ngươi hãy để ta bình tĩnh lại được không. »Phượng Trữ Lan gật đầu nói : « Ta biết…. ngươi nhất thời không thểtha thứ được những chuyện trước kia ta đã làm, nhưng ta sẽ cố gắng đềnbù, hy vọng còn kịp, Long Y Hoàng, sau này chúng ta hãy làm vợ chồngtốt, không sợ người ngoài quấy nhiễu có được không ? »Thanh âm Phượng Trữ Lan có ma lực làm người ta không thể kháng cự,dễ nghe lạ thường, nếu là người bình thường thì đã bị hành động của hắnmê hoặc chết đi sống lại được, nhưng Long Y Hoàng hết sức thanh tỉnh :« Chuyện này nói sau đi, ta muốn nghỉ ngơi môt lát, những chuyện khác ta sẽ suy nghĩ sau. »“Hảo, chúng ta cùng nhau nghỉ ngơi đi. » Dứt lời Phượng Trữ Lan đãngồi xuống giường, ôm chầm lấy lưng Y Hoàng, đem nàng nằm cùng hắn. YHoàng dùng sức đầy cách tay hắn ra : « Ngươi muốn làm gì ? Ta ở mộtmình ở phòng mình như trước là tốt rồi, ngươi không cần tới quấy rầy sựthanh tĩnh của ta »“Hoàng, Y hoàng…” Phượng trữ lan đột nhiên ôm lấy Long y hoàng,chiếc cằm gầy gò của hắn gác lên vai nàng, ngữ khí vô cùng mệt nhọc, lời nói giống như con cừu non khiến cho toàn thân Y Hoàng không được tựnhiếm, hắn nhắm hờ mắt nói : « Ta chỉ muốn một gia đình thuộc về mình,một gia đình ổn định, ta không có quá nhiều yêu cầu, chỉ cần có thể đểta nghỉ ngơi một chút…trước kia, ta chỉ nghĩ như vậy, muốn cùng Nhan nhi quy ẩn núi rừng, không quan tâm tới thế sự, nhưng hết lần này tới lầnkhác ta là Thái tử, Nhan nhi trở nên sợ hãi, cho nên nhất định khôngchịu đáp ứng, bây giờ hắn đã không còn ở đây…giấc mộng này cuối cùngcũng chỉ là giấc mộng. »“Vậy ngươi hiện tại muốn làm gì?” Long y hoàng nói“Nàng thật khiến người ta yên tâm, Nhan nhi như gần như xa, trựcgiác mà nói, nàng so với bất kỳ ai đều đáng tin tưởng…sau này có nàngbên canh, chính là gia đình của ta, là nơi ta nương tựa khi mệt mỏi ,thê tử đã sớm ở nhà đợi ta như vậy… ».Long y hoàng thật không có gì để nói, nàng nhắm mắt lại rất nhanhlại mở mắt ra…không biết tại sao, rõ ràng hiện tại bên canh nàng làPhượng Trữ Lan nhưng nàng lại luôn nhớ đến Phượng Ly Uyên, tất cả giọngnói, dáng điệu, tướng mạo, không ai khác…Editor : Tinh Dạ Tử Yên.