Sau lưng truyền đếntiếng động mạnh, Mộ Dung Xá Nguyệt vội quay lại, chỉ thấy sắc mặt Long Y Hoàng trắng bệch, vô lực té xỉu xuống đất!
Hắn bỗng cả kinh, vội vàng ôm lấy nàng, nhìn ra ngoài cửa khàn giọng hô: “Minh Yên!”
Phút chốc, một nam tử hắc y im lặng xuất hiện trước mặt Mộ Dung Xá Nguyệt,dung mạo tuấn tú, không để tâm đến Long Y Hoàng hôn mê bất tỉnh được MộDung Xá Nguyệt ôm vào lòng, chỉ thản nhiên nói: “Minh chủ, có chuyện gìsao?”
"Nhanh lên nhìn xem nàng!" Mộ Dung Xá Nguyệt gấp gápđến nổi mặt phiếm hồng, nhưng màu hồng dị thường: “Nàng bị sao thế, độtnhiên lại té xỉu!”
Minh Yên nhếch môi không nói, từ từ bước lại gần, đỡ lấy Long Y Hoàng đặt xuống đất, ngón tay thuần thục bắt mạch.
Ngoài cửa lại xuất hiện một bóng người khác, lảo đảo xông tới, bộ dáng nhếchnhác, xoa cổ tay sưng phù, tử y trên người rất quen mắt.
TửTuyển thấy Long Y Hoàng ngất xỉu, Mộ Dung Xá Nguyệt lo lắng, Minh Yênlại xem mạch cho nàng ta, tức thì nổi giận nói năng lộn xộn: “Minh chủ!Kế hoạch chỉ thiếu chút nữa đã thành công! Tại sao ngài lại muốn loại ta ngay thời điểm này!”
"Tử Tuyển, ta không hy vọng nàng ấylại bị thương hiểu không?” Mộ Dung Xá Nguyệt hờ hững nói: “Hiện tại đãđủ rồi… Đây là nguyện vọng cuối cùng của ta, chẳng lẽ ngươi cũng khôngnghe sao? Thời gian của ta không còn nhiều… Điều duy nhất làm được chonàng cũng chỉ có chuyện này mà thôi, ít nhất, ta muốn đi cũng phải thảnnhiên mà đi.”
"Minh chủ!" Tử Tuyển sắp phát cuồng: "Vào lúcnày, ngài còn tâm tình để ý đến chuyện riêng! Cứ để như vậy, sau khiLong Y Hoàng tỉnh lại cũng sẽ không tha thứ cho ngài! Không bằng ngài để cho cả đời ả thấy có lỗi với ngài!”
"Ta không muốn như vậy, Tử Tuyển, nếu ta đã không chết, ta sẽ quang minh chính đại đứng trướcmặt nàng, chứ không phải đứng trong bóng tối lén lút lợi dụng áy náy của nàng với ta để đạt được mục đích, ngươi hiểu chưa?” Mộ Dung Xá Nguyệtthản nhiên nói, giọng điệu lộ ra bi thương, đau thấu tim can: “Như thế,ta coi như là cái gì? Chẳng phải ta cũng trở thành một công cụ để ngươilợi dụng?”
"Không phải!" Tử Tuyển gấp đến mức quát to: "Hơn nữa, chẳng phải rất nhanh ngài cũng..."
Minh Yên vẫn luôn trầm mặc bắt mạch cho Long Y Hoàng đột nhiên xoay đầu lại, trong tròng mắt nhìn thì bình tĩnh không có phong ba nhưng sát ý mãnhliệt, Tử Tuyển bị hắn nhìn một cái thì ớn lạnh, tức thì biết mình đã nói sai, vội cúi đầu, cắn răng lén xoa cổ tay.
“Minh chủ,không phải không có cách, dược dù phản phệ rất mạnh nhưng thuộc hạ nhấtđịnh sẽ điều chế giải dược cho ngài trong thời gian sớm nhất.” Minh Yêncúi đầu nói với Mộ Dung Xá Nguyệt.
Sắc mặt Mộ Dung Xá Nguyệt càng nhợt nhạt, đau khổ lắc đầu cười: “Ta hiểu rõ thân thể mình, ngươikhông cần an ủi ta, Tử Tuyển nói cũng không sai, nhưng cho phép ta trước khi chết được ích kỷ một lần đi, sau này có lẽ sẽ không có cơ hội.”
"Minh chủ..."
"Nàng sao rồi? Là do quá mệt, hay ngã bệnh?” Mộ Dung Xá Nguyệt dịu dàng ômLong Y Hoàng vào lòng, cả người nàng mềm nhũn vô lực, cằm đặt trên vaiMộ Dung Xá Nguyệt, vẫn mê man.
"Không phải bệnh, chính là... Nàng mang thai." Khi nói ra những lời này, Minh Yên cố tình tránh điánh mắt Mộ Dung Xá Nguyệt, giả vờ bình tĩnh nhìn sang chỗ khác.
Nét mặt Mộ Dung Xá Nguyệt có chút thay đổi rất nhỏ khó nhận ra, hắn dịudàng cười, một lần lại một lần vuốt tóc Long Y Hoàng, lầm bầm: “À… Mangthai hả, đây là chuyện mừng nha…”
Minh Yên bất đắc dĩ thở dài, từ từ nghiêng người đi.
Mộ Dung Xá Nguyệt như đang cẩn thận vuốt ve bảo vật vô giá, đầu ngón taycẩn thẩn lướt qua gò má Long Y Hoàng, lại sợ làm nàng tỉnh giấc, miễncưỡng cười cười, muốn khóc cũng không khóc được.
Cuối cùng, hắn nhẹ nhàng cúi xuống, đặt trên môi Long Y Hoàng một nụ hôn sau cùng.
Thương tâm, tuyệt vọng, còn có cảm xúc chia lìa, nhiều cảm xúc đan xen quấnlấy Mộ Dung Xá Nguyệt, nhưng chỉ hôn rất nhẹ rất nhẹ, chỉ sợ mình khôngcẩn thận sẽ làm nàng thức giấc, nụ hôn đặc biệt triền miên, mãi lâu saumới di dời.
Mộ Dung Xá Nguyệt từng muốn mang nàng đi, hắnbiết mình bị dược phản phệ, cũng không sống được bao lâu, cho dù là dùng sức mạnh cũng muốn để nàng ở lại bên cạnh mình… Cho dù nàng không bằnglòng, cũng muốn nàng làm bạn với mình đi hết quãng đường còn lại.
Chẳng qua, hắn không làm được.
Đã từng cứu nàng khỏi biển lửa, thời gian ba tháng sống chung là hạnh phúc nhất, từ khi hoa đào nở rộ che đến khi sen hồng rực rỡ, tất cả đều đẹpbiết bao, nhưng giờ…
Mộ Dung Xá Nguyệt muốn làm người thẳngthắn một lần, nhưng lúc này, khi hắn buông Long Y Hoàng xuống hắn lại do dự rất lâu rất lâu, ngập ngừng, đấu tranh, lợi cũng bị cắn nát, mớiquyết tâm đặt nàng xuống đất.
Thấy Mộ Dung Xá Nguyệt đứng lên, Minh Yên khó hiểu: “Không muốn mang nàng theo sao?”
Mộ Dung Xá Nguyệt lắc đầu: “Hiện tại… Tình hình không tốt, ta không muốn hại nàng.”
"Nhưng ngài..."
"Chúng ta về thôi.” Mộ Dung Xá Nguyệt chắp tay bước đi, bước chân vững vàng,nhưng lộ ra vẻ hoảng loạn và vội vã: “Ta còn phải xử lý một chuyện, sauđó…định ẩn cư, Minh Yên, chờ có người tiếp nhận võ lâm minh ngươi phảinhớ nói cho ta biết đầu tiên.”
"Minh chủ..."
"Đúng rồi, nhớ đến hoàng cung thông báo một tiếng, để bọn họ tới mang ngườivề… Minh Yên, chuyện còn lại không liên quan đến chúng ta.” Mộ Dung XáNguyệt cười nói.
Thời điểm Mộ Dung Xá Nguyệt đi ra, trời vốn trong xanh đột nhiên mây đen kéo tới ùn ùn, bầu trời đen ngòm.
Tử Tuyển từ từ đứng lên, hung hăng trừng mắt nhìn Long Y Hoàng, đang muốnđến gần, một cánh tay ngay lập tức ngăn bước ả, ả mở to mắt, nhanh chóng ngẩng đầu lên, thấy khuôn mặt Minh Yên lạnh lùng, Minh Yên liếc mắtnhìn ả, lạnh lùng nói: “Ngươi còn chê chuyện chưa đủ rối ren sao? Minhchủ niệm tình ngươi có công với võ lâm mình nên liên tục bỏ qua chongươi, chẳng lẽ giờ ngươi muốn là hồn ma cuối cùng dưới lưỡi đao của hắn lúc còn sống?”
Sóng mắt Tử Tuyển lóe lên, cắn môi: “Thực sự không thể giữ lại ả!”
"Đi về!" Minh Yên hơi tức giận, dùng sức siết chặt cánh tay Tử Tuyển, không nói nhiều kéo ả ra ngoài.
Lần đầu tiên Mộ Dung Xá Nguyệt đi rất kiên quyết, một chút tình cảm cũngkhông còn, mà sau này, Long Y hoàng cũng không còn gặp lại hắn.
Mùa hè năm kia, cây trúc rất xanh khác thường, xanh biếc như phỉ thúy, trên lá trúc đong đưa như có giọt nước mắt rơi xuống.
Mộ Dung Xá Nguyệt hỏi Minh Yên, lá trúc xanh có đẹp không?
Minh Yên cúi đầu không nói.
Mộ Dung Xá Nguyệt liền mỉm cười, lá trúc xanh đương nhiên rất đẹp, nhưngta và nó không chung đường, màu sắc đẹp như vậy, ta lại rất bẩn.
Sau này, hắn tìm một nơi hoang vu ẩn cư dưỡng bệnh, giao toàn bộ mọi thứtrong võ lâm minh cho người khác, Minh Yên chết sống cũng muốn đi theohắn, bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu cũng kiểm tra bệnh tình cho hắn.
Chỗ ở Mộ Dung Xá Nguyệt không có gì đặc biệt, điểm đặc sắc duy nhất chính là trước căn gỗ nhỏ đều là cây trúc.
Màu xanh rung động lòng người, cùng dung nhan yêu dã hoa lệ của hắn tương phản rất lớn, nhưng hắn cũng không quan tâm.
Trong quãng thời gian còn lại, đề tài hắn nói nhiều nhất với Minh Yên chínhlà tràn ngập màu xanh, hắn nói hắn thích nhất trúc diệp thanh.
Trong rừng trúc hơi nước mờ mờ, tiếng đàn yếu ớt truyền đến, thanh dật nhưnglại mang theo nỗi tương tư thống khổ tận đáy lòng, Minh Yên vội vàngchạy tới rừng trúc, lắng nghe tiếng đàn, cảm thấy trong lòng như bịhuyền cầm cắt một vết thương mảnh nhưng rất sâu, đau đến chảy máu.
Hắn... Chính là ôm tình cảm đánh đàn?
Sâu trong rừng trúc như tiên cảnh, đàn tranh, núi đá, suối nhỏ còn có mỹ nam.
Mộ Dung Xá Nguyệt chỉ mặc bạch y đơn giản, đai lưng màu xanh, ngồi nghiêng nghiêng trên tảng đá, trên đầu gối là đàn tranh đậm màu.
Tóc dài đến thắt lưng, tản mạn, thần sắc đặc biệt tốt, môi hồng răng trắng, làm người ta muốn phạm tôi, đôi mắt câu hồn càng linh động hơn ngàythường.
Minh Yên nhìn hắn, bất giác trong lòng càng ưu sầuhơn, hắn rất rõ tình trạng cơ thể Mộ Dung Xá Nguyệt lúc này, chẳng quachỉ là đang cậy mạnh mà thôi, khi đó, Tử Tuyển dùng thuốc giả chết rấtđộc.... Nói là vì muốn đề phòng Long Y Hoàng - một cao thủ dụng độc phát hiện ra, nhưng phản phệ cũng rất mạnh, nếu xui xẻo mất mạng như chơi.
"Minh Yên," ngón tay đang đánh đàn đột nhiên dừng lại, Mộ Dung Xá Nguyệt nóikhẽ, ánh mắt cũng không rời khỏi cây đàn: “Ta nhớ nàng quá.”
Hắn không đầu không đuôi nói ra một câu này, làm đáy lòng Minh Yên không ngừng rét lạnh: “Minh chủ, nên uống thuốc.”
Mộ Dung Xá Nguyệt như mèo con biếng nhác, y phục đơn giản cũng không cheđược quý khí trên người hắn, hắn nhẹ nhàng cúi người trên đàn tranh,giọng trầm: “Minh Yên, ta thực sự nhớ nàng quá…”
Ngón tay đè vào dây đàn, dây đàn mảnh mai thít chặt vào trong da thịt, giọng điệurất bi ai: “Thật sự… Ta còn có thể nhìn thấy nàng nữa không?”
"Minh chủ, nên uống thuốc." Minh Yên ép mình phải bình tĩnh, không phiền hà lặp lại câu nói lúc nãy.
"Ta nhớ nàng quá… Thật sự, thật sự nhớ nàng quá…” Mộ Dung Xá Nguyệt thìthào, cánh tay cong cong đặt lên đàn tranh, nửa người nằm nghiêng bênngoài, tay kia thì cố sức nắm chặt dây đàn.
Làn da mềm mạicuối cùng cũng không chịu nổi áp lực rách ra, giọt máu chảy ra, khôngbiết bị sao nữa, khóe môi xinh đẹp của hắn cũng có màu đỏ.
"Minh Yên... Ta hối hận... Ta thật sự hối hận, nếu như không có gặp nàng, vậy tốt biết bao, nếu như… Ta chẳng nhớ nàng, sẽ tốt biết bao…” Mộ Dung XáNguyệt dùng tia hơi thở cuối cùng giọng mỏng manh, như có như không,Minh Yên cả kinh đang muốn tiến lên xem xét, Mộ Dung Xá Nguyệt lại khókhăn nói: “Không cần xem, ta biết… Ta biết mình đã đến lúc.”
Minh Yên cứng đờ, trong giọng nói mỏng manh của Mộ Dung Xá Nguyệt pha lẫntiếng cười, nhưng vẫn vô lực nằm lên đàn tranh: “Đừng nói cho nàng… Tinta chết, đừng lập bia cho ta, đừng… Khụ khụ, đừng cho quá nhiều ngườibiết tin này.”
"Minh chủ..." Lần đầu tiên Minh Yên nói không nên lời, cảm giác như có xương cá mắc ở cổ họng.
"Nhớ rõ chưa... Khụ khụ, còn có chuyện ta dặn ngươi."
"Vâng, thuộc hạ khắc ghi trong lòng." Minh Yên đáp.
"Ừm… Vậy tốt rồi,” Mộ Dung Xá Nguyệt dùng ngón tay đã bị sướt vỗ về đàn, ánh mắt dần dần mơ màng: “Y Hoàng… Ta rất nhớ nàng…”
Trần ai lạc định, trong rừng trúc chỉ còn lại tiếng gió thổi lá bập bùng, giống như tiếng gào thét.
Minh Yên đứng lặng hồi lâu, chợt cảm thấy bất thường, khẽ gọi Mộ Dung XáNguyệt một tiếng, không động tĩnh, hắn luống cuống, vội vàng chạy đếnkiểm tra.
Mộ Dung Xá Nguyệt vẫn mỉm cười, nhưng đã không còn hơi thở!
Minh Yên biết càng kéo dài thì cơ thể hắn cũng không chịu đựng nổi, nhưngkhông ngờ, cái chết lại đến nhanh đến thế! Thậm chí hắn cũng chưa cóchuẩn bị cái gì!
"Minh chủ!" Minh Yên lật Mộ Dung Xá Nguyệtlên, phát hiện máu ở khóe môi hắn cũng đã đậm màu, nhưng vẫn mỉm cười…Gột rửa đi những yên hoa phong trần ngày xưa, chỉ cười đơn thuần nhưđang thấy người mình yêu ở trước mắt, thỏa mãn như thể, như thể… Như thể rất hạnh phúc.
Gió vẫn thổi, toàn bộ lá trúc như đang khóc lóc.
Hôm ấy sau khi gặp mặt Long Y Hoàng, Mộ Dung Xá Nguyệt về võ lâm minh nghỉngơi trước, Minh Yên lập tức chạy tới hoàng cung báo tin.
Thời điểm Ngự lâm quân đến nơi, trong phòng khách chỉ còn hai người ngất ởđấy, người nằm sấp kẻ nằm ngửa, tình cảnh rất thảm hại.
Thống lĩnh Ngự lâm quân cũng là người đã từng sống trên sa trường, sau khiphái người đem Long Y Hoàng lên xe ngựa, lập tức lao tới kiểm tra tìnhhình Phượng Ly Uyên.
Cả người hắn lạnh ngắt, còn có nửa thanh kiếm cắm ở sau lưng, tình hình vô cùng tồi tệ.
Long Y Hoàng được bảo hộ cẩn thận về cung, được hai người dọn sạch nhuyễnkiệu cẩn thận chăm sóc, mặc dù mê man bất tỉnh nhưng đãi ngộ không hềkém, trái lại, xác Phượng Ly Uyên chỉ xử lý đơn giản mang về.
Hoàng cung hoa lệ vắng vẻ, khắp nơi đều rơi vào khủng hoảng.
Long Y Hoàng trở về với dáng vẻ hôn mê, người kinh hãi nhất chính là PhượngTrữ Lan, hắn hầu như không có tâm tình quan tâm đến thi thể Phượng LyUyên, bỏ lại hết tất cả chuyện đang làm, chạy thẳng tới chỗ Long YHoàng.
Trong tẩm cung, Long Y Hoàng ngủ mê mệt, giữa mày có vết nhăn rất đậm, hai tay bị thương được quấn vải trắng, thái y đangviết toa thuốc bên bàn.
Phượng Trữ Lan chạy như bay vào, vừa thấy tay Long Y Hoàng được bao như bánh chưng, trong lòng liền hiểuchắc chắn thương thế rất nặng, hối hận mình đã không đi cùng nàng, nhấtthời lòng đau như cắt.
Hắn cẩn thận ngồi xuống giường, nâng tay Long Y Hoàng lên nhìn: “Lại bị thương sao?”
"Dạ, nhưng vết thương của Thái tử phi cũng không nặng lắm, chưa đến một tháng sẽ khỏi.” Một thái y đáp.
"Sao lại bị thương… Cũng không cẩn thận, còn bảo ta yên tâm.” Phượng Trữ Lan lo lắng cau mày, nhẹ nhàng đặt tay Long Y Hoàng lên ngực, tiếp tục hỏithái y: “Tình trạng của nàng bây giờ thế nào?”
"Thái tử phi nương nương chỉ vì quá mệt mỏi, cũng không có gì đáng ngại.” Thái y cung kính đáp.
"Chừng nào sẽ tỉnh?"
"Cái này... Vi thần không biết."
"..." Phượng Trữ Lan không dám dùng sức, nhẹ nhàng cầm tay Long Y Hoàng, nhìn nàng, trong lòng cảm thấy thiếu thiếu gì đó, cẩn thận nhớ lại, ba chữPhượng Ly Uyên mới hiện lên trong đầu: “Đúng rồi, rốt cuộc đã xảy rachuyện gì, còn Phượng Ly Uyên đâu?”
"Duệ vương ngài ấy..."Thái y đột nhiên căng thẳng xoắn tay áo: “Theo như Thống lĩnh Ngự lâmquân nói, lúc đó có người cấp tốc báo tin cho hắn, nói Thái tử phi gặpnguy hiểm, bảo hắn dẫn người đi đến biệt viện Dụ Lung cứu người, Thốnglĩnh không dám trì hoãn, còn chưa kịp thông báo đã trực tiếp dẫn theonhân mã đuổi đến đó, nhưng vừa đến hiện trường, ngoại trừ Thái tử phiđang hôn mê, cùng thi thể Duệ vương ra… Cũng không có bất kỳ ai.”
"Duệ vương ra sao?" Ánh mắt Phượng Trữ Lan sắc bén: "Ngươi nói rõ hơn đi."
Thái y bùm một tiếng quỳ xuống, thấp thỏm: “Khi Thống lĩnh Ngự lâm quân mang Duệ vương về… Duệ vương gia đã chết, vi thần không có cách, xin Thái tử giáng tội!”
Phượng Trữ Lan ngẩn người, lại ngẩn người, trầm ngâm một hồi lâu, mới khoát tay nói: "Thôi, ai cũng không ngờ tới rủiro này… Giờ thi thể Duệ vương đặt ở đâu?"
"Hiện thi thể đang đặt ở Thái y viện." Thái y nói.
"Ừ, hai ngày sau cử hành lễ tang, tăng số người canh gác, đi xuống chuẩn bị đi.” Phượng Trữ Lan nghĩ một chút, khi mở miệng nói cảm thấy hơi là lạ.
"Vâng.” Thái y đang muốn lui ra, như nhớ tới chuyện quan trọng còn chưa bẩmbáo, vội vàng quay lại, mặt mày hớn hở: “Đúng rồi, Thái tử điện hạ… Vithần muốn chúc mừng Thái tử điện hạ, sở dĩ Thái tử phi quá mệt mỏi téxỉu là vì ngài ấy đang có thai, chúc mừng Thái tử điện hạ, sắp có thêmmột lân nhi.”
Phượng Trữ Lan mơ màng: "Ngươi nói cái gì?"
"Thái tử phi nương nương đã có thai hơn một tháng, giờ thai nhi rất khỏemạnh.” Thái y thu dọn hộp thuốc, lại điềm tĩnh nói tiếp.
"Thật sao!" Cảm xúc từ không hiểu đến hưng phấn rồi xúc động nháy mắt bao phủ Phượng Trữ Lan, hắn vui mừng khôn xiết, nhanh chóng cúi đầu nhìn Long Y Hoàng.
"Vi thần bắt mạch, chưa bao giờ sai." Thái y tự tin cười, đáng tiếc hắn nói gì Phượng Trữ Lan hoàn toàn không nghe vào.
Hiện trong đầu hắn cũng chỉ có một tin tức quanh quẩn —— Y Hoàng có thai Y Hoàng có thai...
Bọn họ lại có con, đứa bé đáng yêu giống Kỳ Hàn.
Nghĩ đến đây, Phượng Trữ Lan mừng rỡ cười toe toét, trước khi Long Y Hoàngtỉnh lại càng không rời khỏi nàng nửa bước, chăm sóc nàng từng li từngtí chờ nàng tỉnh dậy.
Vẫn đợi từ giữa trưa cho đến chạngvạng, hắn cũng không rời khỏi, sắc trời dần dần chuyển sang vàng, ángmây nơi chân trời bắt đầu ánh vàng, ánh mặt trời bao phủ khắp hoàngcung, vô cùng tráng lệ.
Ngủ nửa ngày lúc này Long Y Hoàng mới chút động tỉnh, nàng khẽ nhích tay, cau mày than nhẹ, như đang bị đau đớn hành hạ.
Phượng Trữ Lan vẫn duy trì độ nhạy cảm sắc sảo, thấy nàng có chút động tĩnhvội vàng vọt tới bên giường, cầm tay nàng, khẽ gọi: “Y Hoàng, đã dậychưa?”
Long Y Hoàng mơ mơ màng màng mở mắt ra, khuôn mặtPhượng Trữ Lan hiện lên mờ nhạt không rõ, nhưng hình ảnh trong đầu lạirất rõ nét, hình ảnh máu chảy đầm đìa… Phượng Ly Uyên bị thương, ánh mắt ác độc của Tử Tuyển, còn có Mộ Dung Xá Nguyệt đột ngột xuất hiện kíchđộng nàng, như một tảng băng ném vào đáy lòng.
Trữ Lan... Là Trữ Lan sao?
Hai mắt chua xót bất luận nàng cố gắng ra sao cũng không mở to được chứđừng nói đến nhìn rõ dung mạo chập chờn của người trước mắt, nhưng mà,có một việc không thể kéo dài, tuyệt đối không thể kéo dài.
Cổ họng rất đau, hai tay đau đớn không thể động, Long Y Hoàng chỉ gian nan lắc đầu: “Trữ Lan… Trữ Lan…”
"Ừ, ta ở đây.” Phượng Trữ Lan cười, nắm chặt cổ tay nàng.
"Ly Uyên… Ly Uyên… Mau đi xem hắn… Nhanh đi….” Sắc mặt Long Y Hoàng càngđau đớn, giọng đứt quãng, cả người dường như không còn sức lực.
Nụ cười Phượng Trữ Lan sượng lại, sửng sốt hồi lâu, mới cúi đầu giả vờkhông hiểu: “Người ta đã chết, nàng còn lo lắng cái gì nữa?”
"Không có... Hắn không chết... Hắn không thể chết được, thật sự không thể chết được..." Long Y Hoàng cố sức lắc đầu, hai tay rõ ràng đã bị thươngkhông thể động còn muốn tóm lấy vạt áo Phượng Trữ Lan, thỉnh cầu hắnnhất định phải đi xem Phượng Ly Uyên.
Thanh kiếm đó… Nếu vẫn còn ở trong cơ thể hắn thêm giây phút nào thì tất cả mọi thứ đều phí công.
Ý thức Long Y Hoàng mơ hồ, tầm mắt cũng không rõ ràng, cả người đau đớnvô cùng, hoàn toàn không chú ý đến nụ cười vui vẻ của Phượng Trữ Lan dần ảm đạm đi.
"Được, ta đây liền đi xem hắn, nàng nghỉ ngơicho tốt đi.” Phượng Trữ Lan hờ hững đáp, từ từ thả tay Long Y Hoàng lêngiường, dặn dò cẩn thận: “Đừng chạm đồ vật lung tung, tay còn bị thươngđó.”
Long Y Hoàng ậm ừ lên tiếng, Phượng Trữ Lan nhanh chóng đứng lên rồi bước đi.
Kế tiếp, tối hôm đó, Long Y Hoàng cũng không còn nhìn thấy Phượng Trữ Lan nữa.
Phượng Trữ Lan đi rồi, nàng bất giác ngủ thiếp đi, ngủ thẳng đến nửa đêm mớitỉnh dậy, mà khi tỉnh dậy tinh thần đã khá hơn nhiều.
Trongphòng dày đặc mùi thuốc đông y, tất cả đồ vật bày trí rất quen thuộc…Nhưng hình như thiếu vật gì đó khiến nàng cảm thấy trống vắng.
Hỏi qua cung nữ, Long Y Hoàng biết giờ đã qua canh ba, lúc này nàng mới nhớ tới Phượng Trữ Lan chưa có trở lại.
Từ khi nàng và Phượng Trữ Lan hòa thuận, hàng đêm cùng phòng, dù hắn cóviệc không thể trở lại cũng sẽ phái người thông báo với nàng một tiếng,hay là hơn nửa đêm nàng tỉnh giấc cũng thấy hắn ngủ say bên cạnh mình.
Nhưng bây giờ, người đâu?
"Thái tử đâu?" Long Y Hoàng thật sự không ngủ được, xuống giường mang giày, đi khắp phòng một vòng.
"Nô tỳ không biết, khi ngài ấy đo cũng không có dặn dò gì.” Cung nữ cúi đầu đáp.
Long Y Hoàng cảm thấy lòng lạnh lẽo —— nàng, hình như nói sai gì đó.
"Đi xử lý chuyện khẩn cấp sao? Vừa đi không lâu?" Long Y Hoàng tiếp tục hỏi.
"Lúc chạng vạng Thái tử điện hạ đã đi, đến giờ vẫn chưa thấy về.” Cung nữ trả lời rõ ràng.
Long Y Hoàng lạnh thấu tim, đi ra phía cửa: "Ta đi tìm hắn."
"Thái tử phi nương nương, ban đêm gió to, ngài có nên..." Cung nữ vội vàng ngăn lại.
Long Y Hoàng lắc đầu, đẩy cửa phòng đi ra ngoài, lúc này nàng không có tâm tình để ý gió có to hay không.
Long Y Hoàng đi đến đại sảnh trước, lại đến ngự thư phòng, thậm chí còn cố ý đến hậu cung dạo một vòng, khiến nàng khó hiểu chính là Phượng Trữ Lancũng không có ở đó.
Hỏi người xung quanh, ai cũng đều đáp không biết Phượng Trữ Lan đi đâu, từ chạng vạng đã không thấy bóng dáng.
Long Y Hoàng uể oải đi về, hy vọng khi về phòng đã thấy tên kia nằm trên giường ngủ rồi.
Tại sao lại thành thế này… Khi đó nàng mơ mơ màng màng, rốt cuộc đã nói gì?
Trên đường dẫn đến Thái y viện, Long Y Hoàng giống như bị sét đánh tức thìnhớ tới một chuyện, cất bước chạy vào thái y viện.
Cây cốidọc đường đi lắc lư trong gió, âm thanh như tiếng quỷ khóc, làm người ta sợ hãi, mà càng gần tới phòng xác, bầu không khí càng lạnh lẽo, âm khídày đặc.
Ngoài cửa có người canh gác, Long Y Hoàng mới antâm hơn, đi vào trong, thân phận của mình như giấy thông hành thuận lợira lệnh cho hai thị vệ mở cửa, mời nàng vào.
Trong phòng đặt không ít tảng băng và đá lạnh, dù âm khí dày đặc nhưng lại có thể duytrì xác chết không bị thối rửa vào mùa hè, bên trong đốt đèn lam, ánhđèn làm trung tâm để nhìn rõ đường đi, hai bên cũng đặt vào giườngtrắng, ánh sáng u ám, hoàn toàn không phân biệt đõ trên đó có cái xácnào không.
Long Y Hoàng chà xát chà xát cánh tay, nhìn xungquanh một vòng, không có ý quấy rầy người đã an nghỉ, chỉ vội vàng muốnbiết thi thể Phượng Ly Uyên ở đâu.
Nàng kéo thị vệ giữ cửavào: “Thi thể Duệ vương đâu?” Nghe nói, trong hoàng cung, chỉ cân hoàngthân quý tộc chết một cách bất thường đều sẽ đặt ở đây trước tiên, đợisau khi kiểm tra xong mới có thể an táng ở hoàng lăng, xem ra, nơi đâytập trung không ít oán hồn.
Thị vệ đành nói: “Xin Thái tử phi đi theo thuộc hạ đến nơi này.”