Lãnh Cung Thái Tử Phi

Chương 132: Kích động



Nụ hôn dây dưa hồi lâu, sợ còn tiếp tục nữa sẽ xảy ra chuyện nên Long Y Hoàng vội tách ra, cười hì hì nhìn Phượng Trữ Lan, điệu bộ rất đắc ý lại rất gian manh, đắc ý như đã ăn uống no say.

Phượng Trữ Lan chiều nàng chỉ dịu dàng nói: “Trọng Cẩn nói ả đã ở Hình bộ, mời nàng đến xem.”

"Tìm được nhân chứng nào?" Long Y Hoàng cười nói: "Mẫu hậu thật là bản lĩnh, hay Trọng Cẩn bộc phát?"

"Không, cũng không phải... Bị bắt do tội trộm cắp," Phượng Trữ Lan lắc đầu: "Nhân chứng thì không tìm được, nhưng có người khai báo ả ta ăn cắp châu báu của nhà khác, hơn nữa nhân chứng vật chứng đều đầy đủ, tạm thời ả ta khó thoát tội, chỉ giam lại trước."

"Ăn cắp?" Long Y Hoàng kinh ngạc: "Đường đường là một Vương phi, muốn cái gì thì có cái đó? Sao lại đi ăn cắp?"

"Ta cũng không rõ, hình như có liên quan đến nàng, cho nên Trọng Cẩn muốn nàng đi một chuyến." Phượng Trữ Lan không biết làm thế nào cười nói.

"Ta muốn tiến cung..." Long Y Hoàng thì thào, dựa sát vào người Phượng Trữ Lan, nghiêng mặt, cảm thán: “Thời cơ vừa đến, ta không muốn để mất.”

"Ngoan, đi Hình bộ trước," Phượng Trữ Lan vuốt tóc nàng, dỗ: "Hơn nữa hiện giờ trong cung đang rất loạn, nàng đi cũng không có ai có tâm tình để ý nàng."

"Loạn?" Long Y Hoàng ngẩng đầu, dáng vẻ mờ hồ: "Sao loạn?"

Phượng Trữ Lan bật cười, cốc nhẹ lên trán nàng: "Đều chuyện tốt nàng làm, giờ phụ hoàng và mẫu hậu đang bị chuyện của Phượng Ly Uyên làm rối bời, nàng còn giả vờ?"

"Ta thật sự không biết..." Long Y Hoàng cười khẽ ẩn giấu chút giảo hoạt: “Hơn nữa bọn họ cãi nhau đâu có liên quan gì đến ta.”

"Sau khi hạ chỉ bắt giam Vân Phượng Loan, dĩ nhiên phụ hoàng không thể không quản, với lại, còn có chuyện của nàng… Giờ đang rất huyên náo đấy, hoàng cung giờ rất loạn, trước tiên chúng ta đừng đi, cẩn thận chạm phải hố lửa,” tay Phượng Trữ Lan đến Hình bộ trước, nàng có biết ả ta ăn cắp cái gì không?”

"Nếu ta biết thì là thần thánh rồi." Long Y Hoàng lắc đầu thấy buồn cười nói.

"Là của hồi môn của nàng." Phượng Trữ Lan nói gằn từng chữ, cả người Long Y Hoàng chớp mắt cứng đờ, Phượng Trữ Lan như không phát giác vẫn tiếp tục nói: "Không biết là ai tìm được một tên nam nhân, nói trên người hắn có giấu châu báu của nàng, sau đó trải qua thẩm tra xác định đúng là của hồi môn của nàng, mà tên nam nhân đó, Trọng Cẩn tra được từ khẩu cung của hắn rằng có người bảo cha hắn làm phu xe dùng châu báu này làm thù lao, không biết tại sao cha của hắn đột nhiên mất tích, cho nên hắn mới giấu những châu báu đó đi."

Long Y Hoàng trầm mặc một hồi, ngẩng phắt đầu lên: "Phu xe?"

"Đúng vậy, Y Hoàng, hồi môn của nàng không phải vẫn niêm phong trong ngân khố sao? Sao lại bị trộm?" Phượng Trữ Lan nghi hoặc không thôi.

"... Cái này, ta sẽ giải thích cho chàng, nói ra rất dài dòng… Cũng đã qua lâu rồi, chúng ta đến Hình bộ thôi." Long Y Hoàng không muốn nhắc đến, Phượng Trữ Lan cũng không ép, hắn gật gật đầu.

"Oa ——" Tiếng con nít khóc chợt truyền đến, Long Y Hoàng vội quay đầu lại, chỉ thấy nhũ mẫu ôm Kỳ Hàn đang khóc dữ dội hấp tấp đến gần: “Thái tử, Thái tử phi nương nương, hoàng thái tôn khóc liên tục không ngừng… Nô tì không có biện pháp.” Nhũ mẫu cúi đầu áy náy bẩm.

"Không sao, để ta ôm một lúc," Long Y Hoàng thuận tay ôm lấy Kỳ Hàn, Kỳ Hàn ôm cổ nàng gắt gao, dần dần dừng khóc, Long Y Hoàng đảo mắt xung quanh: “Ca ca đâu? Không phải huynh ấy luôn trông Kỳ Hàn sao? Đi đâu rồi?”

"Sáng sớm hôm nay thiếu công tử vội vàng đi ra ngoài, còn đi đâu thì nô tỳ cũng không biết.” Nhũ mẫu cúi đầu đáp.

"Ca ca?" Long Y Hoàng bỗng dưng ngẩn ra.

Mấy khắc sau, Hình bộ.

Long Y Hoàng hao hết lời mới khuyên Kỳ Hàn đừng khóc nữa, tiếp đó vội vàng lôi kéo Phượng Trữ Lan đến Hình bộ, Trọng Cẩn cung kính chờ đợi đã lâu.

Chính sảnh Hình bộ rất lớn rất đơn giản lại đem lại cho người ta khí thế uy nghiêm, trời rất nóng cũng cảm thấy lạnh toàn thân.

Chính sảnh đặt bàn án, sau bàn án là tấm bình phong, giấy trắng mực đen viết một chữ rồng bay phượng múa, Hình.

Trọng Cẩn đang lưỡng lự trước bàn án, Long Y Hoàng vội vàng chạy vào: “Trọng Cẩn!”

"Vi thần tham kiến Thái tử phi." Vừa nhìn thấy Long Y Hoàng đã đến, Trọng Cẩn vội vàng chắp tay hành lễ.

"Đừng câu nệ lễ tiết! Nói cho ta biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Long Y Hoàng hơi cấp bách khó đè nén được, thời điểm Phượng Trữ Lan bước qua bậc cửa thì thấy nàng đang cầm cánh tay Trọng Cẩn lắc lắc.

"Mời Thái tử phi nương nương nhìn những vật này," Trọng Cẩn nghiêng người, để Long Y Hoàng nhìn rõ bao nặng trịch được đặt trên bàn án, bao đã được mở ra một giác, bên trong rất nhiều châu báu ngọc thạch ánh sáng rực rỡ, Trọng Cẩn liếc mắt nhìn vẻ mặt Long Y Hoàng hơi cứng ngắc, đi đến trước bàn án, mở toàn bộ ra: “Mời Thái tử phi nương nương nhìn thật kỹ nhưng châu báu nữ trang này, có đúng là vật phẩm hồi môn của ngài không?”

Long Y Hoàng từ từ bước lên, cầm lấy một sợi dây chuyền nạm vàng khắc bảo thạch màu quý giá rực rỡ, Phượng Trữ Lan vô thanh vô tức tiêu sái đi đến cạnh nàng, cũng cúi đầu nhìn, Long Y Hoàng im lặng hồi lâu mới gật đầu: “Quả thật là hồi môn của ta không sai… Mặc dù lúc đó ta không có xem kỹ từng cái, nhưng nữ trang do chính tay thợ kim hoàn triều đình Huyền quốc chế tạo đều có ký hiệu biểu tượng riêng,” Long Y Hoàng chỉ chỉ vào sợi dây chuyền vàng, mặt bên có khắc một chữ nếu không nhìn kỹ sẽ không thấy, Huyền: “Trọng Cẩn, sao ngươi tìm được những thứ này?”

"Thái tử phi nương nương chờ một lát, vi thần cho gọi nhân chứng vào." Trọng Cẩn lại cúi người đúng quy củ, sau đó gọi thị vệ dẫn nhân chứng vào.

"Trang sức rất đẹp, lúc nàng gả cho ta sao không thấy nàng đeo?” Phượng Trữ Lan cười cầm một cái trâm gài tóc, tua vàng dài rũ xuống, phía đuôi cây trâm là một phượng hoàng bay múa, mắt phượng được dùng hồng ngọc đính lên.

"Kỳ thật ta chỉ là..."

"Dĩ nhiên, những thứ này đều là hồi môn của nàng, nàng muốn làm gì thì làm, ta cũng không có quyền can thiệp không phải sao?” Phượng Trữ Lan cười nhẹ không dấu vết, đặt cây trâm xuống, nhưng không nhìn Long Y Hoàng, hạ mi: “Y Hoàng, đã qua rồi đúng không? Với nàng mà nói đều đã qua…”

Long Y Hoàng nhanh chóng gật đầu: "Đã qua."

Phượng Trữ Lan nhếch môi cười, hơi hơi gật gật đầu.

Chỉ chốc lát, hai thị vệ đã dẫn người đến, người nọ cả người bẩn vô cùng, sắc mặt ảm đạm, nhìn qua cũng đã ngoài hai mươi.

Trọng Cẩn đang muốn giới thiệu cho nam tử kia về Long Y Hoàng và Phượng Trữ Lan để hắn không được vô lễ, nhưng Long Y Hoàng không chờ được liền hỏi: “Ngươi là ai?”

Vừa nhìn thấy tư thế của Long Y Hoàng, còn dáng vẻ dè dặt của Hình bộ thượng thư bên cạnh đó, người nọ dù có trì độn cũng hiểu Long Y Hoàng không phải người đơn giản, bất giác cạch một tiếng quỳ rạp xuống đất, cúi đầu thưa: “Thảo dân tên là Lý Quế Giáp, ra mắt phu nhân!”

Trọng Cẩn đang muốn mở miệng uốn nắn hắn thì Long Y Hoàng lại cầm dây chuyền trong tay đưa ra trước mặt hắn, lạnh lùng hỏi: “Những trang sức này từ đâu ngươi có?”

"Là… Là của phụ thân thảo dân để lại.” Lý Quế Giáp run run, cúi đầu không dám nhìn đồ trang sức kia.

"Phụ thân ngươi sao lại có nó!" Giọng Long Y Hoàng lạnh hơn.

"Ông... Ông ấy chỉ nói là một quý bà yêu cầu ông đánh xe giúp mình, nửa canh giờ là được…” Giọng nam tử run run.

"Chỉ nửa canh giờ, lại cho nhiều châu báu thế này, chẳng lẽ phụ thân ngươi không nghi ngờ gì?” Long Y Hoàng nhấc tay mở tập văn kiện trên bàn xem qua.

"Bởi vì, bởi vì nhà thảo dân rất nghèo túng… Cho nên phụ thân thấy nhiều châu báu như vậy nên không suy nghĩ nhiều.” Lý Quế Giáp run giọng đáp.

"Thế phụ thân ngươi đâu?" Long Y Hoàng cười lạnh hỏi tiếp.

Cả người Lý Quế Giáp càng run dữ dội hơn: "Tới… Tới nay cũng không tìm được… Không biết ông đã đi đâu.”

"Chẳng lẽ ngươi không báo quan sao? Mặc kệ ông mất tích?” Long Y Hoàng nheo mắt, Phượng Trữ Lan ho nhẹ hai tiếng, Long Y Hoàng hiếm khi nghiêm túc ngoảnh lại nhìn hắn, im lặng.

"Phu nhân có lẽ không biết, quan lại ở chỗ thảo dân đều là đen ăn đen, nếu thảo dân đi… Hẳn sẽ không nhận.” Lý Quế Giáp quỳ mọp xuống, Long Y Hoàng chỉ có thể nhìn được quần áo bẩn và đầu tóc rối loạn của y.

"Vậy, ngươi có nhận ra người đã mời phụ thân ngươi là ai không?” Nàng lạnh lùng hỏi.

"Nhận ra nhận ra... Lúc đó đúng lúc thảo dân cũng ở đó, chẳng qua khi đó không biết thân phận của người nọ, hôm nay mới biết.” Lý Quế Giáp khẩn trương đáp.

"Là ai?"

"Vương phi Duệ vương phủ."

Long Y Hoàng cười thư thái, nhấc váy đi đến, nửa quỳ bên cạnh Lý Quế Giáp, đẩy lọn tóc trước trán hắn ra, nâng cằm hắn: “Được, tạm thời ngươi chịu khó ở lại Hình bộ một chút, ta sẽ tới đón ngươi, tiện thể giữ lại mạng cho ngươi… Chậc, nhìn thế này, vì chạy trốn hẳn đã chịu không không ít đúng không? Lại không buông những châu báu đó ra?”

Dáng dấp Lý Quế Giáp thanh tú, lúc này chỉ cắn răng không nói.

"Duệ Vương phi đâu?" Long Y Hoàng đứng lên, hỏi Trọng Cẩn.

"Ở trong ngục." Trọng Cẩn đáp.

"Trữ Lan, chúng ta đến đó xem đi.” Long Y Hoàng đi được hai bước, bỗng dừng lại, ngoảnh đầu cười nhìn Phượng Trữ Lan.

Phượng Trữ Lan gật đầu đồng ý, bước đến cạnh Long Y Hoàng trực tiếp nắm tay nàng, hai người cùng đi về phía đại lao.

Hai người rẽ trái quẹo phải, chốc lát cũng đến địa lao, lính ngục dẫn đường cho họ đến trước một phòng giam, Long Y Hoàng vẫn chưa thấy bóng dáng Vân Phượng Loan thì đã nghe được một giọng nói rất quen thuộc.

Nàng dừng bước, cẩn thận lắng nghe đối thoại giữa Vân Phượng Loan và người nọ.

Phượng Trữ Lan thấy nàng dừng lại hắn cũng dừng theo, tò mò nhìn về phía phòng giam, chỉ thấy bóng lưng nam tử rắn rỏi.

Thân ảnh người nọ đối mắt với nhà gia, khẩu khí thương tiếc mà tuyệt tình: “Vân Phượng Loan, không ngờ ngươi lại trở nên thế này, lại suy bại đến nổi phải ăn cắp.”

"Ta không có trộm! Tuyệt đối không có!" Trong phòng giam truyền ra âm thanh khác, là tiếng con gái, nàng ta kích động giọng nói to hơn bình thường: “Ta không hề trộm! Cái đó là cái gì ta cũng không biết!”

"Không biết không thể nào, Trọng Cẩn cũng đã phái người đi điều tra, hôm đó quý phụ đến nhà tên kia đích thật là ngươi, còn mang thai mà chạy loạn đến chỗ đó, chẳng lẽ không đáng chú ý sao?” Long Diệp Vũ cười khẩy: “Hơn nữa, những trang sức đó rõ ràng là hồi môn của Y Hoàng, người đừng cho là ta hồ ngôn loạn ngữ, trước ngày nó xuất giá, là chính ta cùng thúc thúc trắng đêm không ngủ chọn lựa châu báu trong bảo khố làm hồi môn cho nó, hầu như tất cả châu báu ta đều nhìn qua, chỉ cần liếc mắt là dễ dàng nhận ra, lẽ nào ngươi cho rằng bây giờ ngươi có thể thoát tội được ư?”

"Không thể nào!" Vân Phượng Loan hét to, Long Y Hoàng nghĩ có lẽ ả ta đã quát rách cả họng: “Sao có thể là hồi môn của ả! Sao có thể! Chắc chắn có người vu tội cho ta! Từ trước đến giờ ta… Ta vốn không cho động vào đồ gì của ả! Tất cả châu báo đều lấy trực tiếp từ ngân khố trong Vương phủ!”

"Không đúng," Long Diệp Vũ cách cây gỗ, nghi ngờ đánh giá Vân Phượng Loan bên trong: “Theo ta được biết, hồi môn của Y Hoàng được đưa thẳng đến trong phủ Thái tử, sao có thể chạy vào Duệ vương phủ?”

Nghe hai người đối thoại, lập tức tâm tình Long Y Hoàng trở nên phức tạp.

Bây giờ quả là cơ hội tốt, nếu nàng nắm lấy cơ hội này, giấu đi bí mật kia không nói cho bất kỳ ai thì cũng sẽ không ai biết khi đó chính nàng đã cho người vận chuyển hồi môn của mình đến Duệ vương phủ để cứu Phượng Ly Uyên vượt qua nguy hiểm, hơn nữa còn khiến Vân Phượng Loan mang thêm một tội danh, tương lai diệt trừ ả ta càng đơn giản hơn, nhưng không nói trong lòng nàng rất rối rắm.

Nói ra, thì Vân Phượng Loan sẽ được phán vô tội, bởi lẽ trước đây là nàng đem châu báu vào Duệ vương phủ, cũng là đồ vật của người ta, cho dù Vân Phượng Loan lấy để mua chuộc người khác cũng có thể lấy đại một cái cớ để thoát tội.

Thấy sắc mặt Long Y Hoàng bất thường, Phượng Trữ Lan quan tâm: "Y Hoàng, sao thế?"

Long Y Hoàng cúi đầu: "Không có gì..."

"Đừng khiến mình quá mệt, nào thích làm thế nào thì làm thế đó." Phượng Trữ Lan nhẹ nhàng vuốt ve má nàng, khóe mắt cong cong.

"Trữ Lan... Ta vẫn luôn chính trực, đúng không." Long Y Hoàng cắn cắn môi: "Ta chưa từng vì muốn hại người mà vu khống cho ai, đúng không?"

"Ừm," Phượng Trữ Lan gật gật đầu: "Y Hoàng bất kể làm điều gì đều có nguyên tắc của mình."

"Hồi môn của ta... Là chính ta gọi người đưa đến Duệ vương phủ, đã lâu trước kia, ta chỉ là…”

"Ta biết rõ, nàng không cần giải thích," Phượng Trữ Lan lại gật gật đầu, đôi mắt lấp lánh, rồi nhéo mũi nàng, cười bảo: “Một rương hồi môn của nàng đột nhiên biến mất sau một đêm, cũng không có ai phát hiện ra điều gì khả nghi cho nên ta nghĩ có lẽ nàng đã lấy đi làm việc gì rồi.”

"Lúc đó quả thật ta không hề động đến một phân tiền của phủ Thái tử, thật không có!” Long Y Hoàng căng thẳng chợt kéo góc áo hắn, thanh minh cho mình.

"Ta biết, quả thật không thiếu xu nào... Bất quá, Y Hoàng, nàng và ta cần gì phải chia rạch ròi như thế? Đều là phu thê không phải sao?” Phượng Trữ Lan cười rất sâu: “Chẳng lẽ nàng vẫn không tin ta?”

Long Y Hoàng lắc đầu lia lịa.

"Vậy là được rồi, chúng ta cùng đi xem thử đi, dù nàng cảm thấy bất an… Chắc chắn còn cách giải quyết khác.” Phượng Trữ Lan siết chặt tay Long Y Hoàng, ấm áp trong lòng bàn tay truyền đến đáy lòng nàng.

Chợt Long Y Hoàng cảm thấy rất yên tâm, lo lắng lúc nãy cũng tan thành mây khói.

Nàng ngoan ngoãn đi theo Phượng Trữ Lan, đi qua bức tường, bước thẳng vào trong nhà giam.

Long Diệp Vũ vừa thấy hai người đến đây, ngừng lại một chút: “Các ngươi cũng tới.”

Phượng Trữ Lan gật gật đầu, quay đầu nhìn sang thì thấy phòng giam ẩm ướt và mờ tối, Vân Phượng Loan đứng sau thanh gỗ, trừng mắt nhìn Long Y Hoàng.

Ả mặc bộ quần áo trắng toát, lại dính chút bẩn, trang sức trên búi tóc cũng bị lấy đi, tóc hơi lộn xộn, rất giống nữ quỷ.

"Long Y Hoàng!" Ả vội vả đi về hướng Long Y Hoàng, hai tay bám chặt song gỗ, đầu ngón tay như muốn bóp chặt cây gỗ, ả không cam lòng trừng trừng: “Chính ngươi đã đổ tội cho ta đúng không! Ngươi cố ý đem hồi môn của mình vào vương phủ! Chờ đến ngày hôm nay đúng không! Ăn cắp vốn không phải là tội lớn, nhưng ngươi thông đồng với hoàng hậu, cấu kết với Hình bộ thượng thư! Cố ý chỉnh ta thành thế này đúng không!”

"Nếu là dùng trang sức của ta, ta không có lời nào để nói, dù sao từ trước đến nay ta chưa từng quan tâm đến những thứ đó,” Long Y Hoàng khinh miệt liếc mắt nhìn ả một cái rồi nhìn sang chỗ khác ngay tức khắc, giũ tay áo: “Nhưng mà không chỉ có vấn đề ăn cắp đấy chứ? Nếu trước đây ngươi không cấu kết với người khác muốn giết ta thì sao có ngày phải lưu lạc đến mức này?”

"Ta không có! Không có! Ngươi có chứng cớ gì! Giết ngươi là rõ ràng là người khác! Là người võ lâm minh!" Vân Phượng Loan run cả người, giọng nói cũng run rẩy.

"Ngươi cũng biết là người của võ lâm minh?” Long Y Hoàng nghiêng người, liếc xeo ả: “Chẳng lẽ còn dám nói không biết nữa ư? Có phải vì ngươi biết người đó là người của võ lâm cho nên lợi dụng ân oán giữa võ lâm và hoàng thấy để hãm hại ta?”

"Ta... Ta thật không có!" Vân Phượng Loan vội vã thanh minh.

"Không phải ngươi? Thế khi ta vừa mới chạy xuống xe, tại sao ngươi lại vội vã giục phu xe đánh xe đi mau? Lại không dám dùng phu xe của vương phủ hoặc của hoàng cung, bây giờ tên phu xe đó đâu?” Long Y Hoàng cười khẩy: “Đổi vấn đề khác, tại sao lại khéo đến thế, thời điểm ta chỉ có một mình ngươi lại muốn vào thị trấn chơi? Vì sao ngoại trừ tên phu xe ra ngươi không mang theo ai khác? Vì sao biết rõ mình đang mang thai không thích hợp đến nơi nguy hiểm nhưng vẫn khăng khăng đi cho bằng được?”

"Ta..." Vân Phượng Loan há miệng thở dốc, nhất thời không thể phản bác.

"Bây giờ chỉ còn thiếu chứng cứ mà thôi, sớm muốn gì cũng sẽ đến, hà tất gì phải ngạc nhiên? Từ lúc ngươi bắt đầu muốn giết ta nên nghĩ đến kết cục ra sao.” Long Y Hoàng nhìn Vân Phượng Loan tái mặt, nhếch môi không có chút cảm tình, trong lòng hơi đắc ý.

"Là ngươi muốn giết Y Hoàng!" Long Diệp Vũ chợt kinh hãi! Không thể tin nhìn người trong phòng giam: "Vân Phượng Loan, Y Hoàng cùng lớn lên với ngươi, chẳng lẽ ngươi vì một tên nam nhân mà muốn giết nó! Hơn nữa nó cũng không hề chọc giận ngươi cái gì!"

Long Diệp Vũ từ khiếp sợ dần dần phẫn nộ, siết chặt tay thành nắm đấm, tựa như một phút sau hắn không nhịn được sẽ vọt vào phòng giam trực tiếp đánh chết Vân Phượng Loan.

"Ca ca, đừng quá xúc động, bản thân muội sẽ xử lý tốt.” Long Y Hoàng không nhanh không chậm bước đến trước mặt Long Diệp Vũ, giọng hờ hững: “Trước đây vì ta đã đáp ứng với Phượng Ly Uyên sẽ không tổn thương đến ả cho nên vẫn luôn nhịn đến bây giờ, nhưng đã không thể chịu đựng được nữa, hơn nữa, chính ả gieo gió gặt bão, ta cũng không có ra tay làm hại ả không phải sao?”

Vân Phượng Loan chấn động mạnh, răng chạm vào nhau run lên: “Long Y Hoàng! Đồ tiện nhân! Ngươi có chồng mình còn chưa đủ! Còn đi quyến rũ hắn! Tiện nhân! Ngươi chết cũng không đáng tiếc!”

Long Y Hoàng muốn đánh cho ả một bạt tai, vừa xoay người thấy trước Vân Phượng Loan là thanh gỗ chắn, cũng lười động thủ, chẳng may đánh vào cây gỗ thì mình chịu thiệt rồi.

Đột nhiên ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân dồn dập, Long Y Hoàng thôi dùng ngôn ngữ kích động Vân Phượng Loan nữa, vô thức xoay đầu nhìn ra ngoài.

Phượng Ly Uyên phong trần mệt mỏi vội vã chạy đến nhà giam.

Hắn thấy Long Y Hoàng, Phượng Trữ Lan và cả Long Diệp Vũ đều ở đó, bất giác ngừng lại, thả chậm cưới bộ, từ từ đi qua

"Những châu báu kia rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Tâm tình Phượng Ly Uyên thấp thỏm, đi đến trước mặt Long Y Hoàng, nhìn nàng không chớp mắt: “Nàng nói cho ta biết, nhưng châu báu đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!”

"Đích thật là hồi môn của ta," Long Y Hoàng cười đón nhận tằm mắt hắn, chỉ cảm thấy hơi khổ sở: “Như thế nào?”

"Ta đã cảm thấy kỳ quái... Khi đó tại sao đột nhiên có người tặng nhiều châu báu đến thế,” Phượng Ly Uyên lắc đầu lầm bầm, lùi về sau một bước, ngẩng phắt đầu lên: “Là nàng…”

"Là ta, quả thật trùng hợp, thật trùng hợp, khi đó ta chỉ muốn giúp ngươi thoát khỏi khốn cảnh, không nghĩ tới, hôm nay lại giúp ta một đại ân,” Long Y Hoàng không muốn nhìn hắn, quay đầu đi: “Ngươi nên biết, hiện tại mẫu hậu và phụ hoàng đang gay gắt, nếu giờ ta nói Vân Phượng Loan hoàn toàn đã trộm hồi môn của ta, ngươi nói xem, mẫu hậu sẽ làm gì nàng ta? Chẳng lẽ ngươi cho rằng dựa vào thế lực hiện giờ của phụ hoàng có thể đối kháng với mẫu hậu sao?”

"Y Hoàng!"

"Đừng gọi Y Hoàng!" Long Y Hoàng cả giận nói: "Ta và ngươi đã không liên quan gì! Hơn nữa ta cũng không vi phạm lời thề với ngươi trước đây, Phượng Ly Uyên, ta đã nói ta dù chết cũng không ra tay tổn thương nàng ta… Hôm nay, ta hoàn toàn không ra tay động đến nàng, đều là nàng ta gieo gió gặt bão! Là khi đó ả muốn giết ta trước! "

"Y Hoàng..." Đôi mắt Phượng Ly Uyên yếu ớt, giọng hơi thê lương: “Nguyên Khải vẫn còn nhỏ, nó không thể rời khỏi mẹ.”

"Đúng vậy, con ngươi còn nhỏ, chẳng lẽ con ta cũng rất lớn sao!" Long Y Hoàng nghe xong giải thích của hắn, càng phẫn nộ hơn: "Ngươi muốn ta nhớ đến con ngươi, trước đây khi ả cấu kết với người ngoài giết ta có nhớ đến Kỳ Hàn của ta hay không!

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv