Quân Linh thật sựphải đi, Long Y Hoàng quả thật không nỡ, đứng ở cửa cung, cùng một đámngười tiễn hắn, băng tuyết tan, thời tiết so ngày xưa lạnh hơn một chút, nàng giao Kỳ Hàn cho Phượng Trữ Lan, sau đó mình bước lên, giống nhưkhi Quân Linh đến, trước mặt mọi người cho hắn một cái ôm sâu sắc.
Phượng Trữ Lan đứng một bên, tuy rằng không nói cũng không biểu hiện gì, bấtquá mùi vị khó chịu trong lòng không phải là giả, nhưng công phu nhẫnnại của hắn là hạng nhất, vẫn không biểu hiện ra ngoài.
Long Y Hoàng ôm chặt chẽ Quân Linh, nhếch môi, lại nhếch môi, muốn nói cái gì, rồi lại không nói nên lời.
"Được rồi, nha đầu," Quân Linh cười, vỗ vỗ vai nàng, ngẩng đầu nhìn, vừa lúcnhìn thấy Phượng Trữ Lan ôm đứa bé lẻ loi một mình như oán phụ: "Nhìnxem, phu quân và con của ngươi ở bên kia, ngươi ôm người khác ở trướcmặt hắn, hắn sẽ nghĩ thế nào?"
"Quân Linh, ngươi phải nhớ ta." Long Y Hoàng lẩm bẩm, thả lỏng hai tay, một lát sau, từ từ thả xuống.
"Đương nhiên, ta nhất định sẽ nhớ ngươi." Quân Linh cười nói.
"Không cho phép vì chuyện của mẹ ta mà cãi nhau với Cảnh Lân thúc thúc," hốcmắt Long Y Hoàng đỏ ửng: "Ngươi biết dù sống hay chết, trong lòng ngườichỉ có phụ thân."
"Ta biết, ta chỉ là muốn ở cùng nàng ấy,"Quân Linh nghĩ nghĩ, còn nói thêm: "Nha đầu, ta không ở đây, ngươi phảitự chăm sóc mình cho tốt biết chưa? Ta có thể giúp ngươi được một lần,nhưng ta không thể luôn luôn ở bên cạnh ngươi giúp thêm lần nữa, rấtnhiều chuyện, cuối cùng dựa vào chính mình.."
"Ừm." Long Y Hoàng ngoan ngoãn gật gật đầu.
"Còn có con trai của ngươi," Quân Linh cong môi, cười ấm áp, nhìn Y Hoàngcàng thương yêu thật lòng hơn so với khi nhìn con gái mình: "Thật sự rất đáng yêu, nhớ kỹ khi nó lớn hơn một chút, nhất định phải mang về để tanhìn, ca ca, thúc thúc của ngươi, bọn họ chắc chắn rất vui mừng."
"Vậy ngươi nhất định cũng phải nói cho họ biết, ta ở đây rất ổn đừng bận tâm cho ta."
"Ta sẽ." Quân Linh nhếch mi: "Chẳng qua, nha đầu, ngươi thật sự ổn chứ?"
"Ngươi xem ta có chỗ nào không ổn?"
"Ở đây nửa tháng, ta cũng nghe được một vài tin đồn, đều nói khi ngươi ở Thái tử phủ..."
"Quân Linh! Ta đã nói vài lần, cũng qua rồi! Hơn nữa trong hoàng cung, ngươicũng hiểu được, có vài thứ không thể tin." Long Y Hoàng hơi kích động,vội hỏi: "Mấy ngày nay ngươi cũng nhìn thấy, hắn đối với ta rất tốt."
"Thế nhưng..." Quân Linh không kiềm được nghi ngờ, trước hắn cũng đã từnghỏi qua vấn đề này, nhưng đều bị Long Y Hoàng ậm ờ không nói, hắn đi hỏi Phượng Trữ Lan, Phượng Trữ Lan chỉ tóm tắt một câu đơn giản "Là ta cólỗi với nàng", rốt cuộc hỏi cũng chẳng được gì, kết quả càng khiến hắnlo lắng.
Trước đó hắn còn ở đây, nhìn Long Y Hoàng khôngvui, hắn cũng không tiếp tục truy vấn, nhưng giờ hắn phải đi rồi, điềurất không yên lòng, vẫn là Long Y Hoàng.
"Ta đương nhiên làrẩt ổn, Quân Linh, dù nói sao đi nữa, ta cũng không thể làm mẹ mất mặtđược." Long Y Hoàng cong môi tươi cười, nụ cười đó làm Quân Linh hoảnghốt, phảng phất như trở lại mười chín năm trước, lần đầu tiên gặp GiangNgạn Chỉ.
Vào ngày thành thân, quả thật hắn đã mất hết mặtmũi, nhưng dù sao cũng nhịn xuống, chẳng qua một năm sau, nghe nói nàngsinh con trai, lúc đầu còn rất cao hứng, sau trong lúc vô tình nghe cung nữ thảo luận chuyện này, lại suy tính ngày nàng mang thai, kết quả làmhắn không cười nổi.
Nếu như tính ngày không lầm, đúng là mấy ngày trước khi hắn cùng Giang Ngạn Chỉ chuẩn bị cử hành hôn lễ, khi ấy, Long Tử Khanh cũng vừa đến không lâu... Hai người đó vừa hòa thuận.
Lại một năm sau, Giang Ngạn Chỉ lại sinh thêm đôi long phượng, dù thế nàoQuân Linh cũng không cao hứng nổi, phái sứ giả tặng lễ vật, sau đó chovài quan viên lui về, thật sự đem tin tức về cuộc sống của bọn họ đèxuống, bản thân đã nghĩ không muốn nhớ đến nàng nữa.
Hắn nhớ rõ, khi đó Giang Ngạn Chỉ đã từng nói, nàng nhất định sẽ trở lại gặphắn, thế nhưng... Hắn đợi mười mấy năm, đến cuối cùng, vẫn là bản thânkhông chờ được nên chạy đến.
Nhưng mà hiện tại, nàng rõ ràng đã đi sớm...
Con trai con gái của nàng rất xuất sắc, tài hoa dung mạo đều nổi tiếng, nhất là con gái... giống như thế.
Quân Linh cười hơi đau khổ: "Y Hoàng, nếu mẫu thân ngươi còn sống, nhất định nàng sẽ kiêu ngạo vì ngươi."
Long Y Hoàng gật gật đầu, tươi cười sáng lạn, hạnh phúc vô cùng.
Quân Linh rốt cuộc rời đi, cáo biệt với mọi người vài câu, liền lên xe ngựa, Long Y Hoàng đứng trước cửa cung nhìn theo hắn, mãi cho đến khi đoàn xe biến mất không thấy nữa.
Nàng vốn muốn tiễn Quân Linh đi xa hơn chút nữa, song có thể Quân Linh cho rằng làm thế sẽ chiếm nhiềuthời gian ở nàng, để hai cha con Phượng Trữ Lan và Phượng Kỳ Hàn đứngbên ngoài phơi gió lạnh thì thấy áy náy, chỉ cho nàng tiễn ở cửa thành,Long Y Hoàng lại đứng ở đó thật lâu, mãi cho đến khi Hoàng đế và Hoànghậu phải về cung, phái người nhắc nhở nàng, lúc này nàng mới hồi phụctinh thần, mà đoàn xe của Quân Linh đã không còn thấy bóng dáng.
Từ từ xoay người, Long Y Hoàng lại ngây dại.
Phượng Trữ Lan vẫn ôm Kỳ Hàn hơi hiếu động đứng tại chỗ, tựa như tượng tạc,ánh mắt nhìn nàng trong veo như nước, mặc dù có chút ý cười, nhưng không cảm thấy ấm áp.
Vừa nhìn qua, rất giống như bị người ta rũ bỏ...
Long Y Hoàng biết mình có hơi quá, chẳng qua... Vị trí của Quân Linh tronglòng là khác biệt, cho dù nàng buông bỏ tình cảm, nhưng lúc chia tay vẫn thấy khó chịu buồn bã.
Nàng đi đến trước mặt Phượng Trữ Lan, cười hì hì đỡ Phượng Kỳ Hàn: "Phượng Trữ Lan, chúng ta về thôi."
Phản ứng của Phượng Trữ Lan lúc này đây rất chậm chạp, nhìn chăm chú nàng một hồi lâu, mới từ từ gật đầu.
Nụ cười không giận không hờn, thậm chí hơi lạnh lẽo, nhưng lại như muốn xuyên thủng Long Y Hoàng..
Hai người cũng lên xe ngựa, chỉ chốc lát, đội ngũ khởi hành hồi cung.
Cuối cùng nàng cũng không còn tiếp tục đặt Quân Linh ở trong lòng, lúc nàyđây gặp lại, làm Long Y Hoàng buông bỏ được, sóng vai cùng Phượng TrữLan ngồi trong xe ngựa, nàng giơ tay liên tục chọc Kỳ Hàn, sau đó nhẹnhàng nhéo nhéo mặt nó, lại hôn một cái, ngoảnh đầu lại nhìn Phượng TrữLan hiếm khi imlặng như thế, hơn nửa đoạn đường, cũng không nói một chữ.
Long Y Hoàng cười cười, dù trong lòng cũng hiểu được vài điều, nhưng vẫn giả ngu: "Phượng Trữ Lan, tại sao ngươi không nói gì thế? Nhìn Kỳ Hàn nè,quả thật rất ngoan, cũng không khóc không quấy tí nào..."
Phượng Trữ Lan đem tầm mắt từ từ chuyển đến trên mặt Long Y Hoàng, gật gật đầu, nhưng cũng chỉ "Ừm" một tiếng.
Vừa rồi khi Long Y Hoàng tiễn Quân Linh, lời nói và hành động lúc đó đãkhiến tâm tình hắn dâng lên hạ xuống nhiều lần, cũng không biết nên nóithế nào mới diễn tả được.
Hắn hiểu Long Y Hoàng, nhưng bởi vì vậy mới hoài nghi chính mình.
"Ngày trước, Quân Linh đau khổ yêu mẫu thân ta rất nhiều, ta cũng không biếttrong lòng hắn hiện giờ như thế nào..." Long Y Hoàng vén rèm cửa, nhìnra bên ngoài: "Vẫn hơi lo lắng cho hắn, dù sao, ta và hắn cũng có mộtđoạn chuyện xưa nha..."
Không khí sau lưng nàng đột nhiêntrở nên kỳ dị, Long Y Hoàng từ từ nhìn lại, thấy Phượng Trữ Lan vẫn luôn nhìn mình, một luồng khí lạnh dâng lên, nàng nói: "Phượng Trữ Lan, rốtcuộc ngươi sao thế..."
"Nàng và tên đó có chuyện xưa gì?"Trong mắt Phượng Trữ Lan chợt bắn ra ánh sáng sắc bén, giống như con báo ngang tàng sắp bạo phát dã tính.
"Còn có thể có cái gì? Tavà hắn luôn luôn quang minh lỗi lạc, trò chuyện cũng không cố ý che dấu, ngươi hẳn đã sớm biết rõ." Long Y Hoàng trừng mắt vô tội nhìn hắn,không biết tại sao nữa, thấy Phượng Trữ Lan để tâm đến thế, trong lòngnàng vô cùng vui vẻ, thậm chí còn có cảm giác muốn đùa giỡn hắn ác liệthơn nữa.
“Ta muốn nghe chính miệng nàng nói.” Phượng Trữ Lan tómlấy cổ tay nàng, ánh mắt càng sắc bén, lực đạo trên tay cũng mạnh hơn:“Ta muốn nghe nàng nói, ta phải biết tất cả những cái nàng gọi là“Chuyện xưa” đó.”
Lúc này, Phượng Trữ Lan thật sự nổi giận,liên tục ép Long Y Hoàng vào trong góc xe ngựa, Phượng Kỳ Hàn bị kẹpgiữa hai người chịu bất hạnh, oa oa kêu to hai tiếng, rồi khóc.
Tiếng khóc hết sức vang dội, Phượng Trữ Lan chấn động, sau đó thả tay Long Y Hoàng, còn mình thì ngồi cách ra xa.
Long Y Hoàng thu tay, vừa nhìn đã thấy trên cổ tay lưu lại vết đỏ sẫm, nhìnKỳ Hàn khóc trong lòng mình, nhanh chóng vỗ về nó, nhẹ nhàng vỗ vàongười nó, dịu dàng dỗ dành.
Long Y Hoàng không quen dỗ dànhcon nít, nhìn rất vụng về, nhưng Phượng Kỳ Hàn khóc một lát thì dừng,khịt khịt mũi, nghiêng đầu ngủ, xung quanh mắt đỏ ửng.
Long Y Hoàng vươn tay, lau giọt nước mắt còn vương trên khóe mắt con trai,ngẩng đầu, thấy Phượng Trữ Lan kéo rèm, đang nhìn cảnh sắc bên ngoài cửa sổ.
"Phượng Trữ Lan, ngươi tức giận?"
Phượng Trữ Lan đờ người, không đáp, cũng không quay đầu lại, năm ngón tay lại nắm chặt bức rèm cửa sổ hơn.
Long Y Hoàng hết cách: "Cho dù ngươi tức giận, cũng không nên tổn thương KỳHàn, nó còn nhỏ..." Dứt lời, Long Y Hoàng chỉnh lại tấm chăn để PhượngKỳ Hàn nằm trong đó thoải mái hơn.
Phượng Trữ Lan giống như giận dỗi nhìn ngoài cửa sổ, không để ý tới nàng.
Long Y Hoàng giương mắt, nắn nắn cổ tau vừa bị hắn làm đau, thờ ơ nói: “Cáigọi là chuyện xưa giữa ta và Quân Linh, cũng không có gì cả, hắn là bằng hữu thân thiết của phụ mẫu lúc sinh tiền, thậm chí còn là vị hôn phucủa mẫu thân, quan hệ giữa ta và hắn chính là như thế..."
Không phải đáp án vừa lòng, Phượng Trữ Lan quay lưng không nhìn nàng.
Long Y Hoàng nhìn thoáng qua bóng lưng bướng bỉnh của hắn, đột nhiên nở nụcười, cảm thấy lúc này Phượng Trữ Lan rất đáng yêu: "Nếu nói đặc biệtmột chút, thì cũng chỉ có hắn là nam nhân đầu tiên ta yêu, không hơn,ngươi còn tưởng rằng có cái gì?"
"Không hơn?" Phượng Trữ Lan cuối cùng cũng có chút động tĩnh, căm giận phất rèm, xoay lưng đối mặtvới Long Y Hoàng, vẻ mặt phẫn nộ: "Đây còn chưa hết ư? Chẳng lẽ nàng còn muốn nói cho ta biết tình ý giữa các ngươi? Có lẽ là đã từng thề nonhẹn biển?"
Long Y Hoàng sửng sốt, buồn cười nói: "Nói cả buổi, hóa ra ngươi để ý đến việc này?"
"Lần đầu tiên hai người trò chuyện trước mặt ta, ta đã nhìn ra, nàng quảthật khiến cho ta để tâm đến chuyện đó!" Phượng Trữ Lan nổi trận lôiđình, hung hăng nghiến răng nghiến lợi: "Hơn nữa ta nhìn ra được nàngvới hắn là tình cũ chưa dứt, vậy nàng muốn đem... Kỳ Hàn, nàng muốn đemKỳ Hàn bỏ ở đâu?"
"Tình cũ chưa dứt?" Long Y Hoàng nhíu mày: "Là có chút không nỡ... Mà thôi..." Thấy sắc mặt Phượng Trữ Lan gần như xanh mét, nàng nuốt nuốt nước miếng, tốc độ nói chuyện chậm dần.
Hắn... Có cần phải tức giận đến vậy ư?
"Ta cũng không tin nàng đối với hắn chỉ là có chút không nỡ, nếu không phải có Kỳ Hàn, nàng nhất định sẽ đi cùng hắn, đúng không? Đúng vậy, ngườita đường đường là vua của một nước, ngoại trừ hơn lớn tuổi một chút,những thứ khác cũng rất xứng đôi với nàng, làm sao nàng lại không cảmmến hắn chứ? Hơn nữa vừa rồi, bộ dáng lưu luyến không muốn rời như thế,ôm một lần lại một lần, người bên ngoài nhìn vào, còn tưởng rằng hắn mới là trượng phu của nàng!" Sắc mặt Phượng Trữ Lan rất khó coi, nhất thờinói rất nhiều lời mà không hề suy nghĩ, thần sắc rất xúc động: "Có hắn ở đây, ngay cả Kỳ Hàn nàng cũng không nhìn tới!"
"Ta... Saunày sẽ rất khó để gặp lại hắn nữa, cho nên đã nghĩ thừa dịp chưa ly biệt nên ở chung với hắn một chút, vả lại, ta đâu phải mặc kệ Kỳ Hàn? Giờhắn đã đi rồi, sau này thời gian rảnh ta đương nhiên sẽ dành tất cả choKỳ Hàn." Long Y Hoàng hiếm khi nghiêm túc, thề son sắt.
"A," Phượng Trữ Lan đột nhiên cười lạnh một tiếng, nhíu mày, tư vị không đúng: "Cũng chỉ có Kỳ Hàn?"
"A? Không, không phải..." Long Y Hoàng dừng lại.
Phượng Trữ Lan hung hăng trừng mắt nhìn nàng, liếc mắt, tiếp tục thở phì phì mà quay đầu.
Hắn cũng không biết tại sao mình lại tức giận đến như thế, có một số việc,hắn nghĩ lại nghĩ, nhưng mà từng câu từng chữ từng hành động chân thậtxuất hiện trước mặt hắn, vẫn nhịn không được mà phát cáu.
Long Y Hoàng ôm Kỳ Hàn, quơ quơ cánh tay, ngẩng đầu lên giống như đã tỉnhngộ, đôi mắt ngạc nhiên nhìn về phía Phượng Trữ Lan, kinh ngạc nói:"Phượng Trữ Lan, chẳng lẽ là... Ngươi ghen?"
Phượng Trữ Lankiên quyết quay đầu nhìn sang nơi khác mạnh hơn, Long Y Hoàng chỉ nhìnthấy hai tai hắn đỏ ửng, thật lâu thật lâu, đều không thấy hắn xoay lại.
Lại một lát sau, xe ngựa ngừng, Long Y Hoàng nhìn ra ngoài, đã đến cửahoàng cung, đẩy rèm cửa, Hoàng đế, Hoàng hậu cũng đang từ từ xuống xe,cửa cung một đám đông người đang đứng nghênh tiếp.
Nàng nhìn nhìn Kỳ Hàn đang ngủ say trong lòng, không đành lòng đánh thức nó, vỗnhẹ nhẹ vào bả vai Phượng Trữ Lan: "Phượng Trữ Lan, đến rồi, chúng taxuống xe đi."
Phượng Trữ Lan bất động, Long Y Hoàng lắc đầu, tự mình xuống xe trước.
Cùng các cung nữ trở về tẩm cung, dọc đường đi, nàng quay đầu nhìn ra saukhông dưới mười lần, nhưng đều không thấy bóng dáng Phượng Trữ Lan đâu,nhưng một bước vượt qua cửa phòng, giao con cho nhũ mẫu, Phượng Trữ Lancũng một cước vượt qua cánh cửa, theo đuôi vào cửa ngay sau nàng.
Vừa vào cửa hắn đã ra một mệnh lệnh, chính là muốn tắm rửa, bộ dạng đó vô cùng bướng bỉnh.
Long Y Hoàng bất đắc dĩ, cởi áo choàng lông cừu trên người xuống, thấy KỳHàn đặt trên giường đang chuyển mình, không kìm lòng nổi đi tới, nửa quỳ một bên, cẩn thận kéo chăn đắp cho nó.
Chỉ chốc lát, cáccung nữ lục tục đem nước ấm vào, ánh mắt Phượng Trữ Lan quét nhanh bónglưng Long Y Hoàng, đi thẳng đến phía sau bình phong, rất nhanh, bêntrong liền vang lên tiếng nước ào ào.
Đến nỗi làm Long YHoàng nghi ngờ không biết Phượng Trữ Lan có phải ngay cả y phục cũngkhông cởi nhảy thẳng vào nước không nữa.
Các cung nữ đượccho lui xuống, Long Y Hoàng ai oán nhìn bình phong, mà tiếng nước bêntrong như cố tình phát ra tiếng to, vang lên không ngừng, Kỳ Hàn đangngủ bị làm ầm ĩ, vài lần cau mày, suýt nữa là thức giấc.
Nếu nó thức giấc, nhất định sẽ khóc to.
Long Y Hoàng kéo chăn cẩn thận, rồi bước đến trước bình phong, bực tức nói:"Phượng Trữ Lan, động tác của ngươi có thể nhỏ chút được không? Suýt nữa Kỳ Hàn bị người đánh thức!"
Tiếng nước bên trong ngừng một lúc, rồi tiếp tục vang lên.
Long Y Hoàng chán nản, kêu vài lần cũng không có hiệu quả, đành phải xoayngười đi vào trong tẩm thất, tiếp tục nhìn Kỳ Hàn.
Một látsau, dù muốn hay không tiếng nước cũng ngừng, cả người Phượng Trữ Lanđầy hơi nước từ sau bình phong đi ra, sương mù vờn quanh, trường bào màu trắng đơn bạc, tóc dài rơi tán loạn, từng giọt nước rơi xuống.
Sau khi hắn đi ra, trùng hợp, Liễu Thiên Trừng cũng tới.
Mặt mày Liễu Thiên Trừng đỏ ửng, cười rạng rỡ, đi đến, thấy Phượng Trữ Lan, đầu tiên là hành lễ, sau đó hứng thú nói: "Thái tử điện hạ, thần thiếpmới hồi phủ, gia phụ đối với yêu cầu lần trước của ngài đã có hồi âm..."
Phượng Trữ Lan cực kỳ không kiên nhẫn: "Câm miệng! Đi ra!" Gầm lên một tiếng,lập tức dọa sắc mặt Liễu Thiên Trừng từ đỏ sang trắng, cả người run rẩyđứng tại chỗ.
Long Y Hoàng hơi không chịu được, từ bên trong đi ra: "Phượng Trữ Lan, hôm nay ngươi rất kỳ quái, tại sao lại nóng nảy đến thế, người ta cũng không có chọc gì đến ngươi."
"Đi ra!" Phượng Trữ Lan không để ý đến Long Y Hoàng khuyên bảo, đôi mắt hung ác trừng Liễu Thiên Trừng.
"Nhưng... Thái tử, tin tức này không phải là ngài vẫn luôn..." Giọng Liễu Thiên Trừng bắt đầu run run, mặt đầy vẻ hoảng sợ.
"Ta bảo ngươi đi ra! Chẳng lẽ muốn ta mời ngươi đi!" Phượng Trữ Lan đúng là nổi nóng, từng chữ không hề lưu tình.
Liễu Thiên Trừng bị oan ức, nức nở một tiếng nhỏ, xoay người chạy nhanh ra ngoài.
"Phượng Trữ Lan..." Long Y Hoàng cảm thấy khó hiểu, mới tiến lên phía trước được hai bước, lại bị hắn mạnh mẽ kéo lại.
Phượng Trữ Lan đứng cách cửa lớn khá xa, nhưng hắn nhẹ nhàng vung tay lên, hai tấm cửa gỗ lớn lập tức bị một lực đạo mạnh mẽ làm khép lại.
Tiếng vang rất lớn, làm đáy lòng Long Y Hoàng bất giác tràn ngập sợ hãi.
Phượng Trữ Lan không chờ nàng lên tiếng, kéo kéo kéo, trực tiếp kéo nàng đếncạnh giường, dịu dàng trước đây không hề thấy nữa, thay vào đó là cáukỉnh và phẫn nộ khó hiểu.
"Chờ một chút..." Long Y Hoàng kinh hãi, muốn thay đổi cục diện, nhưng nàng đã bị Phượng Trữ Lan đặt ở dưới thân.
Bây giờ Phượng Trữ Lan không hề dịu dàng, thậm chí ra sức kéo y phục trên người nàng, tàn nhẫn hôn khắp người nàng.
Đau đớn trên người càng làm Long Y Hoàng hỗn loạn: “Phượng Trữ Lan ngươi bình tĩnh một chút… Có chuyện gì từ từ nói.”
Phượng Trữ Lan không để ý tới nàng, thẳng tay xé rách y phục còn vướng víu trên người, cả người đè lên nàng...
Vì thế, bên trong một mảnh xuân kiều diễm ướt át, ván giường bị cỗ lựcmạnh mẽ làm chuyển động, tiếng kẽo kẹt kẽo kẹt bên tai không dứt, còn có cả tiếng vang làm người ta không khỏi đỏ mặt tim đập dồn dập.
"... Phượng Trữ Lan...", dưới sự mạnh mẽ mà hắn tiến vào, giọng Long Y Hoàng bắt đầu đứt quãng, dồn dập, thở hổn hển: "Ngươi… rốt cuộc làm sao thế?"
Hắn quả thật rất thô bạo, chưa được bao lâu, lập tức khiến cả người nàng đỏ hồng, từng đợt từng đợt đau đớn xen lẫn khoái cảm đánh úp lại, thậm chí suýt nữa nàng hôn mê
"Nàng nói!" Phượng Trữ Lan hung hăngcắn răng, lúc này mới thả chậm động tác, giọng điệu hung ác: "Giữa nàngvà hắn, còn có chuyện gì?"
"Ai... Cùng ai có chuyện gì..." Long Y Hoàng ôm chặt cơ thể Phượng Trữ Lan, cố sức mở mắt.
"Quân Linh! Trừ tên đó ra còn có thể là ai!" Phượng Trữ Lan càng giận dữ hơn, Long Y Hoàng hoảng sợ thở gấp.
"Không... Không có gì a... Ta chỉ là, chỉ là trước đây nói với hắn... Ta thích hắn mà thôi..."
"... !" Suýt nữa Phượng Trữ Lan mất đi lý trí, may mà Long Y Hoàng kịp thời nói tiếp câu sau.
"Nhưng... Nhưng hắn cự tuyệt ta không chút đắn đo... Trong lòng hắn dù sao chỉ có mẫu thân... Ta hiện tại, ta... Ta không thích hắn chút nào..."
"..." Phượng Trữ Lan tiếp tục trầm mặc.
"Hắn hiện tại chỉ là bằng hữu của ta mà thôi... Ta xem hắn như bằng hữu... Phượng Trữ Lan, ngươi tin ta..."
Động tác của Phượng Trữ Lan hoàn toàn cứng ngắc, đình trệ, thở hổn hển, nhìn chằm chằm gương mặt Long Y Hoàng, chợt thấy khóe mắt nàng có chút ướtướt.
"Đau... Phượng Trữ Lan... Đau quá..." Long Y Hoàng siết chặt vai hắn, giọng điệu nghẹn ngào.