Sắc mặt hắn thoáng cái đã trở nên trắng bệch. Môi run rẩy, đôi mắt không cam lòng nhìn ta, “Sao ngươi lại làm vậy với hắn? A!”
Ta cười lạnh, nói nhỏ, “Hắn muốn ta chết, ta đáp lễ hắn như thế cũng là chuyện đương nhiên thôi! Nếu hắn trở thành Hoàng quốc hoàng đế thì trên đời này có chỗ cho Diệp gia chúng ta dung thân? Ta phải bảo vệ muội muội, có cái gì sai?”
Khoé môi hắn phiếm ý cười, nói nhỏ, “Bản thân ta vốn có thể đáp ứng yêu cầu của ngươi, bất quá, ngươi nghĩ xem, tại sao Vấn Thiên lại để tâm đến gia sự của Diệp gia như thế? Cơ hồ có thể nói là hắn dùng cả phần lớn thời gian để nghĩ cách đới phó với Diệp gia?”
Ta nghe vậy ngẩn người, một hồi lâu mói nói, “Ngươi nói….!”
Hắn cười nói, “Là bởi vì rất nhàn rỗi! Như ngươi biết, hắn vốn là thái tử, mặc dù công vụ cũng xem như bận rộn nhưng chung quy lại rất nhàn! Một khi hắn không trở thành hoàng đế thì sẽ có hậu quả gì, Diệp tiểu thư, ngươi nên nghĩ kỹ 1 chút? Ta nói cho ngươi biết! Làm một vương gia thì sẽ rất nhàn rỗi, nếu nhàn rỗi thì ngày ngày sẽ tìm đến Diệp gia để gây chuyện! Diệp tiểu thư, ta nói có đúng hay không?” Hắn che miệng. Nôn ra một bụm máu tươi!
“Ngươi đau lòng cho hắn sao? Theo ta biết, lúc đầu Hoàng thượng không hề có ý định lập Đường Vấn Thiên làm thái tử” Ta cười lạnh. Lúc này, bọn họ lại diễn trò phụ tử tình thâm thì quá là không hợp lý! Hắn hẳn sẽ vì tính mạng của mình mà kéo Đường Vấn Thiên xuống vực! Hãy cho ta thấy sắc mặt ghê tởm của con ngươi khi vì sinh mạng mà hi sinh cả tiền đồ của chính con trai mình đi! Ta đã không chờ nổi nữa rồi!
Hắn cười khẽ, “Vấn Hiên sức khoẻ không tốt! Đình Hiên lai rất háo sắc!”
Ta phe phẩy tay, “Ngươi có nhiều con như vậy mà sao lại chỉ đề cập đến 3 người bọn hắn? Những người khác mặc dù có hơi tầm thường 1 chút nhưng cũng có thể lên ngôi hoàng đế! Ngươi cứ việc chọn ra 1 người!”
Sắc mặt hắn thoáng cái đã xanh mét, lạnh lùng nói, “Việc này không cần nhọc đến Diệp tiểu thư quan tâm! Nếu Diệp tiểu thư muốn ta phế trữ trọng lập thì nên cho ta cơ hội để lựa chọn! Diệp tiểu thư, phiền ngươi lấy hoàng chiếu ở dưới gối của ta ra đây, ta sửa 1 chút là được rồi!”
Ta nghe vậy mỉm cười. Làm theo lời hắn nói, tìm thấy hoàng chiếu bên dưới gối nằm. Bên môi nở nụ cười, cầm nghiên mực và đưa cho hắn. Hắn nhìn chằm chằm vào mặt ta, khẽ cười nói, “Diệp tiểu thư, ngươi có thể tự mình sửa hoàng chiếu! Rất dễ dàng!”
Ta cũng không khách khí với hắn, mở hoàng chiếu ra, phần lớn nội dung phía trên chỉ là ca tụng công đức. Phần cuối cùng có viết, “Ngày ta qua đời cũng là ngày truyền ngôi cho đại hoàng tử. Khâm thử.”
Ta không khách khí thêm vào 1 nét bút, cuối cùng đã sửa thành: ngày ta qua đời cũng là ngày truyền ngôi cho nhị hoàng tử! Khâm thử!” Ném bút, ta thu hoàng chiếu lại. Để nó vào dưới gối như cũ.
Nâng hoàng đế dậy, ta nở 1 nụ cười thật to với hắn.
Trong mắt hắn dần dần lộ ra tia khó hiểu!
Quay đầu lại, ta nhìn gương mặt kinh ngạc của Thụy thái y, lúc này độc dược đã làm hắn không nói được! Ta cười nói, “Thụy thái y, Diệp Dược Nô tuy dụng độc không tinh nhưng cũng biết đến 1 đạo lý! Đó là, có độc dược thì chắc chắn có giải dược! Ta tin Thuỵ thái y hiểu những lời ta nói, phải không?” Nhìn đôi mắt ngày càng trở nên thất kinh của hắn, ta biết, ta đã đoán được rồi!
Trong đôi mắt hoàng đế dần dần lộ ra ý cười, khóe môi cũng bắt đầu cười, cả người cũng đang cười!
Cũng không biết đang cười cái gì! Lòng ta phát hoả, tay liên tục tìm kiếm, lấy ra 1 lọ đan dược (thuốc viên) từ người Thuỵ thái y, chuyển tầm mắt lên gương mặt Thuỵ thái y. Hài lòng khi nhìn thấy vẻ kinh ngạc trong mắt hắn
Ta lấy 1 viên ra, nhét vào miệng hoàng đế, hắn cố gắng nuốt xuống!
“Diệp Dược Nô ta nói sẽ giả độc của ngươi thì quả quyết sẽ không lừa ngươi! Bây giờ độc đã giải rồi, tuồng kịch của ngươi cũng nên đến lúc hạ màn rồi!” Ta vỗ vỗ tay. Rất muốn đem giải khai đầu óc hắn xem rốt cuộc bên trong có chứa cái gì! Tại sao lại lừa gạt Đường Vấn Thiên trở về, bày ra vở kịch không đầu không cuối này! Làm trong cung ngoài cung gà chó không yên (*), còn đem truyền ra ngoài.
Hắn nhìn chằm chằm ta một hồi lâu mới nói, “Ta tưởng rằng, một đời danh y, sẽ dựa vào năng lực của chính mình để giải độc! Mà không phải tìm thứ có sẵn!” Trong thanh âm của hắn tràn ngập vẻ không cam lòng. Cứ như thể việc ta cướp giải dược từ Thuỵ thái y để giải độc cho hắn làm cho hắn thất vọng đến cỡ nào!
Ta buông tay, “Nếu là ngươi thì sẽ không thể đoán được Thuỵ thái y cất giấu giải dược ở chỗ nào! Hơn nữa,có giải dược không dùng mà phải tự mình hao tâm tổn sức, ta không phải kẻ ngu! Còn nữa, lần này giải độc cho ngươi cũng nhờ cả vào Thuỵ thái y! Nếu không phải Thuỵ thái y còn luyến tiếc trần thế thì hắn hắn quyết sẽ không đem theo giải dược bên mình! Chỉ là bởi vì hắn chưa đủ quyết tâm mà thôi!” Nếu không nghe được cuộc đối thoại trong phòng sách thì ta cũng không đoán ra hắn vẫn còn luyến tiếc nhân thế! Hắn cũng sợ chết!
Một mắt hắn hỏi ta có sợ hay không nhưng làm cho ta thấy được đôi tay đang run rẩy của hắn! 1 người sợ chết tất nhiên sẽ để lại cơ hội sống cho chính mình
Hoàng đế cười cười, nói nhỏ, “Nếu ngay cả ta cũng cứu, không bằng, cũng nhân tiện cứu Thuỵ thái y luôn đi! Ta muốn biết tại sao hắn lại muốn trẫm chết!” Đôi mắt hắn chậm rãi phát sáng lên.
Có như thế cũng không nghĩ ra! Ta nhìn hắn một hồi lâu mới nói, “Sợ là vì không biết ngươi sẽ truyền ngôi cho hoàng tử nào! Nếu dựa theo tình lý mà nói thì Thụy thái y tất nhiên sẽ muốn ngài truyền ngôi cho Tam hoàng tử! Bất quá, hắn lại cản trở Tam hoàng tử ở ngoài cung! Nhị hoàng tử sức khoẻ không tốt, như vậy, ngoài 3 ngươi bọn họ thì còn có ai xứng đáng lên ngôi hoàng đế?”
Bên môi hoàng đế lộ ra ý cười, nói, “Ta nghĩ ngươi đang hoài nghi Đường Tiển.”
Ta buồn cười, “Vốn cũng là hoài nghi hắn, bất quá, ta thấy cấm vệ quân bên ngoài, họ thấy ta và Thuỵ thái y tiến vào cũng không buồn lên tiếng, rõ ràng là họ đứng về phía ngài! Nếu như Tiển Vương gia cố tình đoạt ngôi vị hoàng đế thì sẽ không mời thái y cho ngài mà sẽ trực tiếp giết chết ngài cũng được! Cho nên, đáp án duy nhất đó là, người nổi loạn chính là vị hoàng tử đứng cùng chiến tuyến với Thuỵ thái y! A! Hoàng gia, quả nhiên là chốn đầy rẫy tranh đấu! Tâm cơ các hoàng tử vị thành niên cũng nặng như thế, có thể thấy được trong các đứa con của Hoàng thượng, không phải chỉ có này ba người hắn mới được xem là xuất sắc đâu!” Ta hữu ý vô ý nhắc nhở. Cẩn thận quan sát phản ứng của 2 người bọn hắn
Sắc mặt của Thuỵ thái ytrắng bệch, vẻ mặt của hoàng đế lại đầy hứng thú
“Ngươi nghĩ hắn làm vậy là vì cái gì?” Hắn khóe môi lộ tươi cười.
“Hôm nay ta ta nghe thấy hắn nói chuyện với đệ tử của mình trong phòng sách, phát hiện, Thụy thái y thật sự là 1 phụ thân tốt! Vì con gái, cái gì cũng có thể từ bỏ, kể cả tánh mạng! Hả! Trời không còn sớm nữa, Dược Nô nên cáo lui rồi!” Nói thêm gì đi nữa thì cũng chạm đến điều cấm kỵ trong cung! Vạch trần hoàng nam tử thông đồng với Thụy thái y thì ta tin kết cục của ta cũng giống với Thuỵ thái y. Nói đến đó chắc Hoàng đế cũng đã rõ ràng rồi!
Hắn bình tĩnh nhìn ta một hồi lâu, nói nhỏ, “Xem ra Dược Nô cô nương đã biết rồi! Cô nương thông minh như thế, cũng khó trách hắn….” Hắn nuốt nửa câu sau lại vào họng.
Ta khó hiểu nhìn hắn, mục đích đến đây hôm nay đã đạt được, Đường Vấn Thiên sau khi tiến cung, đối mặt với kết cục này, ngươi sẽ có vẻ mặt thế nào? Nghĩ đến đây, ta đột nhiên rùng mình một cái.
Mắc quần áo ít đi sao?
“Mặc dù đã lập Nhị hoàng tử, nhưng ta cũng không biết hắn có thể sống đến bao lâu! Ta sợ đến lúc đó, khi hắn ra đi thì ta cũng không còn trên đời! Di chiếu kia liền không còn giá trị, không phải sao?” Hắn nói với ta.
Ta khẽ rùng mình, hay cho ngươi, Đường lão đầu! Trong lúc ta bất tri bất giác đã bị hắn tính kế! Hắn hữu ý vô ý bảo ta sửa lại thành Đường Vấn Hiên chính là muốn ta ra tay chữa bệnh cho Vấn Hiên!
Ta cười lạnh nói, “Hoàng thượng chớ lo lắng, Dược Nô cam đoan rằng Nhị hoàng tử sẽ ngồi trên ngôi vị hoàng đế mà sống cho đến khi có con nối dõi mới thôi!”
Nói cách khác, hắn tính kế mặc dù đã thành công nhưng ta có thể khống chế thời gian sống của Đường Vấn Hiên!
Ý cười bên môi hắn vẫn không thay đổi, “Như vậy thì tốt rồi! Như vậy thì tốt rồi!”
Ta hừ lạnh một tiếng, phất tay áo nói, “Như thế, Dược Nô xin cáo lui!”
“Dược Nô tiểu thư đi thong thả!” Khí lực trong thanh âm của hắn đã hồi phục. Xem ra đã không còn việc gì nữa rồi.
Ta cầm hòm thuốc như trước, chậm rãi lui ra, đang định đi ra khỏi Băng Tuyết cung nhưng lại nghe thấy thanh âm của Đường Vấn Thiên và Đường Đình Hiên. Hắn đã tiến cung rồi!
Chú thích
(*) Gà chó không yên: náo loạn