Tấm gương lãnh chúa cặn bã cho chúng ta biết rằng nhất định phải mở rộng tầm nhìn, học thêm kiến thức khoa học văn hóa, chỉ sinh hoạt ở lục địa Vanus khép kín là không đủ
46.
Cho dù tôi có mù thì địa vị hôm nay và tình thế thuận lợi của lãnh địa chúng tôi cũng không dễ bị lung lay.
Thế lực của chúng tôi càng ngày càng mạnh, dần dần trở thành thế lực mạnh nhất phía bắc. Tất cả mọi người đều biết không sớm thì muộn chúng tôi sẽ đánh một trận với Ancel.
Đã gần ba năm kể từ lần đầu tôi trông thấy Frius, hai năm trước Frius đã khôi phục hoàn toàn, có thể duy trì hình người bất cứ khi nào hắn muốn, song hắn không rời đi mà vẫn luôn ở cạnh tôi.
Tôi có hơi sợ, lại không dám chủ động nhắc đến đề tài này.
Tôi rất hài lòng với cuộc sống hiện tại. Trên có già – mẹ tôi và Anna, dưới có trẻ – em trai tôi, đại thần văn võ đều rất có năng lực, ngày ngày được Frius chở đi hóng gió, buổi tối có thể ôm Frius ngủ – quả là đông ấm hạ mát.
Duy chỉ có một điều khó nói chính là bắt đầu từ một năm trước Frius sẽ thường thường làm một ít chuyện không tốt với tôi lắm. Tôi chỉ là một lãnh chúa mù không mạnh bằng hắn, hắn lại là một con rồng đực trưởng thành mạnh mẽ biết ma pháp, khi biến thành người cũng mạnh hơn tôi không biết bao nhiêu lần, vả lại tôi còn là tên hèn trọng sĩ diện da mặt mỏng. Cho nên dưới phân tích lý tính cộng thêm tình cảm quấy phá tôi chọn cách thành thật nằm im, khi hắn yêu cầu bức thiết thì thụ động phối hợp, khi hắn hết sức kích động thì bình tĩnh đề nghị hắn không nên biến trở về hình rồng. Là một lãnh chúa nhỏ đã từng có nền tảng yếu kém dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, đức tính tiết kiệm đã khắc sâu vào tận xương cốt của tôi, nếu Frius biến về hình rồng thì giường sẽ sập, tôi sẽ rất đau lòng.
Tôi nghĩ nuôi một con rồng thật là khó khăn, Ancel nuôi rồng đen của gã nhiều năm như thế cũng thật cực khổ.
Anna bưng bữa sáng lên cho tôi, sau khi nghe tôi oán giận thì hơi do dự, đoạn nói với tôi:
– Adam, không phải ai cũng nuôi rồng như người đâu.
Tôi vểnh tai, vô cùng hiếu học:
– Vậy những lãnh chúa hoặc quốc vương khác ở chung với rồng của bọn họ như nào?
Anna muốn nói gì đó.
Bấy giờ tôi nghe được tiếng bước chân của Frius. Trong những năm này tôi đã có thể dễ dàng phân biệt được tiếng bước chân của bọn họ.
Tiếp theo tôi nghe được câu nói mà Frius thường nói kia: “Anna đi nghỉ đi, ta tới trông nom Adam.”
Tôi nghe thấy Anna nhẹ nhàng rời đi, còn hắn thì kéo ghế ngồi xuống cạnh tôi, đoạn dùng thìa múc một muỗng canh đưa tới bên miệng tôi, nói vô cùng bình tĩnh:
– Đừng nghe Anna, tất cả lãnh chúa đều ngủ cùng rồng của mình.
Tôi nuốt canh, suy nghĩ một lát. Mặc kệ điều Frius nói là thật hay giả thì tôi cũng không thể kiểm chứng được, bởi toàn bộ lục địa Vanus chỉ có tôi và Ancel có rồng, mà hiện giờ chúng tôi lại đang đối nghịch nhau. Biết đâu nếu có cơ hội tôi sẽ tìm Ancel hỏi thử xem gã làm thế nào để có thể ở chung thân thiết với rồng của mình hơn hai mươi năm.
47.
Nhưng Frius không cho tôi cơ hội này.
Trận chiến cuối cùng giữa chúng tôi và Ancel rốt cuộc vẫn đến.
Tôi không thể nhìn được nhưng lại nghe được vô số người thuật lại trận chiến truyền kỳ ấy. Cảnh tượng hai rồng quyết đấu mà bọn họ mong đợi cũng không hề xảy ra.
Có người nói con rồng đen của Ancel vốn đang bay vòng rít gào trên bầu trời, nhưng khi Frius theo đội quân của tôi bay tới từ nơi xa thì rồng đen cảm nhận được hơi thở và uy áp phát ra từ Frius thì khựng lại một chốc, đoạn lập tức từ trên trờ hạ xuống nằm phủ phục trên mặt đất. Đó là tư thế thuần phục, như thể thần dân bái lạy đức vua của mình.
Thắng làm vua thua làm giặc, mất đi trợ lực lớn là rồng đen khiến Ancel dẫn binh tháo chạy, bị một toán binh sĩ dưới trướng của tôi chặn giết ở đồng cỏ.
Dù không có cơ hội gặp mặt Ancel để giao lưu kinh nghiệm nuôi rồng thì tôi cũng có thể đoán được kinh nghiệm của gã khác rất nhiều so với tôi. Chẳng hạn như tôi nghe nói rồng đen của Ancel không biết ma pháp, cũng không thể biến thành hình người, thậm chí còn không thể tùy ý biến đổi kích cỡ hình thể như Frius.
Không thể biến thành hình người, còn không thể thu nhỏ hình thể lại? Frius mới chỉ thử một lần mà tôi đã không chịu nổi, nếu như hơn hai mươi năm phải trải qua như vậy chẳng phải Ancel rất vất vả ư?
Sau khi hiểu rõ điều này tôi không khỏi càng thêm đồng tình với người đồng nghiệp Ancel cần cù nuôi rồng hơn hai mươi năm đã chết kia.