Lưu Sa liếc mắt qua, thân thể lùi về một bước, sau đó vì thế bổ tới của thanh lang mà lăn một đường, sau đó lật người đè con lang vốn đang muốn cắn mình xuống dưới, “Ngô” Không chút khách khí, nó cũng khè răng nanh ra. Thanh lang không cho nó cơ họi tổn thương tới mình, gần như đồng thời, thân thể bắn ra, hung hãn cắn vào cổ Lưu Sa.
Bất luận là sinh vật nào, phần cổ đều là nơi yếu nhược nhất. Đối với sự sắc bén của thanh lang, Lưu Sa có sự tán thưởng thoáng qua, nhưng nó biết hiện tại không phải là lúc để biểu dương người khác, chân sau đá ra đồng thời thân trước rụt lại, cả người cứ như thế búng lên cao, tuy tư thế này không đẹp đẽ gì, nhưng cũng thoát hiểm tránh được công kích, vừa mới đáp xuống, nó nhanh chóng chạy tới chỗ Xích Nha đang nằm trên đất không thể động đậy: “Hư, nguy hiểm ghê, ngươi chắc sẽ không thật sự muốn giết ta đi……” Hồi phục lại thái độ nhàn tản bất kính, nộ ý không lâu trước đó dường như chỉ là ảo giác.
Thanh lang lật người lại, hung dữ trừng mắt nhìn Lưu Sa, sát ý càng thêm nồng liệt.
“Ngươi đáng chết.” Nó từng từ từng chữ thốt ra.
“Hả?” Lưu Sa giả bộ kinh ngạc, “Tại sao? Chính là vì nhìn thấy chuyện của ngươi và tiểu gia hỏa này sao……. hay là nói người đang giận cá chém thớt?” Giận cá chém thớt?
Giận cá chém thớt cái gì?
Thanh lang cảm thấy buồn cười, dư quang khóe mắt đảo qua Xích Nha thỉnh thoảng lại thống khổ giãy dụa, trong lòng một trận phân tâm. Chính lại lúc xao lãng này, trước mắt một bóng đen phóng ta, khi hồi thần, thân thể binh một phát bay ra. Lực xung kích vô cùng lớn, sau khi lăn đi năm ba mét thì hung hăng đụng vào vách núi, chỉ cảm thấy xương cốt một trận đau nhức, xém chút nữa đã hừ ra tiếng.
“Ai da, tiểu quỷ, quả nhiên vẫn không có kinh nghiệm đánh” Lười biếng đứng tại chỗ vừa nãy thanh lang đã dứng, Lưu Sa một chút cũng không biểu hiện ra sự hổ thẹn mà kẻ đánh lén nên có, đắc ý vẫy đuôi, híp mắt lại lấp lóe hưng phấn vì gian kế đạt thành.
“Khụ khụ……” Tuy không bị thương, nhưng bị dính một mồm cát khiến thanh lang ho mấy tiếng, đến khi đứng lên, ánh mắt đã xung huyết thành màu xanh tím: “Ngươi con mẹ nó”
Hỗn đàn vô sỉ……..
“Ta sẽ giết ngươi……..”
Cảnh tượng mấy ngàn con xà tụ tập đi tới không phải là dễ thấy được.
Nhưng Lâu Ánh Thần một chút cũng không cảm thấy vinh hạnh
Lang Vương đối lưng dựa vào phía sau y, trầm ổn nói: “Đột kích từ bên trái, chỗ đó có đá để đặt chân ngàn lần cẩn thận.”
Thuận theo góc độ của nó nói nhìn sang, Lâu Ánh Thần quả thật nhìn thấy từng phiến đá nhỏ liên tiếp, chỉ là cho dù cái khối gần nhất cũng cách bọn họ ước chừng mười mét, dưới tình trạng không có đà chạy rất khó cỏ thể nhảy tới đặt chân lên một chỗ nhỏ như vậy.
“Ông trời có phải là đang đùa với chúng ta không………”
Lâu Ánh Thần cười khổ liên tục. “Lúc này có phải là cần xuất hiện thêm một con boss không?”
“??” Lang Vương lắc lư lỗ tai một chút biểu thị nghi hoặc, nó không hiểu boss là gì, nhưng còn chưa kịp hỏi, mấy con xà đã không nhịn được mê hoặc mà bắn tới, nếu đơn giản chỉ có ba con thì Lang Vương còn chưa thèm đặt vào mắt, nó nâng vuốt trước lên nhắm chuẩn mục tiêu hung hăng vỗ tới, chỉ nghe thấy hai tiếng phụt phụt, con xà vừa bắn qua vẫn còn đang ở giữa không trung đã bị đập thành hai đoạn. Lâu Ánh Thần liếc mắt một cái rồi chú ý qua bên này của mình, không có học theo phương pháp của Lang Vương, y nhảy lên tránh khỏi con xà tấn công tới, sau đó nhân trọng lực thân thể đè xuống, dùng vuốt dẫm con xà thành đám bã bầy nhầy, tuy có chút buồn nôn, nhưng lại thích hợp với mình dù sao y không có sức cánh tay mạnh như Lang Vương.
Hơn nữa từ phương diện tâm lý mà nói thì dùng vuốt cắt địch nhân thành hai đoạn khiến y cảm thấy quái dị.
Mùi vị huyết tanh dần dần tản rộng ra, đám xà càng thêm xao động, không ngừng có xà bắn tới, dưới chân cũng không còn là đất trống hoàn toàn, cắn nát con vừa bổ tới, Lâu Ánh Thần nhanh chóng cúi đầu, khi chân sau chạm đất thì dẫm lên một con xà, chân bị quấn lấy, y mở miệng cắn nó, cũng không quản có độc hay không, hàm răng cắn vào nếm được vị huyết tanh đầy miệng.
“Cố gắng đừng cắn!” Lang Vương ở chỗ không xa có chút lo lắng gọi tới, bản thân thì lại lanh lẹ kéo xé con xà quấn lấy chân mình.
Thật là……
Loại chuyện này, hoàn toàn không có cách nào tránh khỏi a….
Đầu lưỡi trong miệng có chút tê dại, Lâu Ánh Thần tự nhiên biết là xà có độc, nhưng nếu so với bị xà cắn chết, y thà chọn lựa bản thân cắn chết xà.
Không biết qua bao lâu, thể lực dần dần có chút không chống nổi, tuy còn không có tìm được cơ hội để xông ra, nhưng vòng bao vây của đám xà cũng coi như đã giãn ra không ít, liếm liếm đám lông dính máu bên miệng, Lâu Ánh Thần cảm thấy huyết quản trên trán cứ dần dần phình lên, động tác hơi có ngưng trệ quay đầu nhìn Lang Vương đang đối lưng với mình một cái, hỏi: “Ngươi nói chúng ta có thể bị xà ăn luôn ở chỗ này không?”
Lang Vương không quay đầu, khẩu khí trả lời bình tĩnh dị thường: “Sẽ không.”
“Thật là lạc quan…..”
“….. Ta đã nói ngươi là của ta.”
“….. A.”
Nghĩ một chút mới hiểu rõ ý tứ của đối phương, Lâu Ánh Thần phát ra một âm sắc đơn điệu coi như ngầm thừa nhận, nhưng trong lòng lại than thở, Lang Vương thật ra cũng là một gia hỏa rất…… con nít.
Thần kinh hơi buông lỏng một chút, lúc này mới phát hiện sau lưng có chút ngứa ngáy, y theo tiềm thức cho rằng có xà nhảy lên, vừa định bắn ra, nhưng dư quanh lại nhìn thấy đó là cái đuôi của Lang Vương, không biết tại sao, cái đuôi đó vẫn luôn đảo qua lại trên lưng y, trước đó vì cơ thịt quá mức khẩn trương cho nên không cảm giác được: “Sao vậy?”
“……”
Lang Vương không đáp, bóng lưng gần trong gang tấc lại có chút cứng lại.
“Này này, ngươi chắc sẽ không” Trong lòng chấn động, Lâu Ánh Thần lập tức xoay chuyển cơ thể, chỉ một giây này, đám xà vốn đang ở trên mặt đất đột nhiên phản kháng, mười mấy con viu viu bắn tới như cung tên, Lâu Ánh Thần chỉ nhìn thấy trước mắt đen đi, Lang Vương đã như bay tới sau lưng y, sau đó lập tức ý thức được mình làm cái gì, cũng không quay người, lao tới đám xà vốn là do Lang Vương đang xử lý.
Đáng chết……..
Không cho phép ở bên nó
Không cho phép dùng ánh mắt đó nhìn nó
Phần tử bạo nộ trong huyết dịch đột nhiên sôi sục bạo phát, thanh lang gầm lên xông tới chỗ Lưu Sa, thanh âm đó khiến Xích Nha thần tình có chút hoang mang đột nhiên thanh tỉnh lại mấy phần, nó lắc lắc lư lư đứng lên, vừa định đi, chân sau đã một trận đau đớn, cả người lại tê liệt ngã xuống đất. Không quan tâm tới hai con lang đang cắn xé nhau kia tại sao lại khai chiến, nó chỉ biết con thanh lang đó đối với mình có uy hiếp, mà con lang còn lại là bộ hạ của con lang đã giành đi lão đại của nó.
Hai tên đều không phải là đồng bạn…….
Lảo đảo chống đỡ thân thể đứng lên, Xích Nha cắn răng bắt đầu di động, nó muốn tìm một nơi để liếm vết thương, hiển nhiên chỗ này không phải là nơi lý tưởng của nó. Chưa đi được mấy bước, chỉ nghe thấy sau lưng một trận gầm rú, theo đó là thanh âm đập cánh của một số động vật nào đấy, trong lòng liền động, theo tiềm thức muốn đi xem thử đã xảy ra chuyện gì, nhưng mà thần trí lại lần nữa mơ hồ khiến đường nhìn trước mắt nó có chút dao động, “Đáng chết…….” Xích Nha cắn nát miệng, nó lắc đầu mấy cái hy vọng có thể nhìn rõ một chút, nhưng cảm giác kiệt quệ cực đại khiến nửa thân dưới của nó phịch một tiếng ngồi bệch xuống, rồi không thể dứng dậy nổi nữa.
“Ngươi muốn đi đâu”
Rất lâu, thanh âm lạnh băng băng vang lên sau lưng, Xích Nha nghe thì lại có cảm giác như từ một nơi rất xa vọng tới.
“Muốn chạy trốn?”
Thanh âm đó tiếp tục vang lên.
Chạy trốn? Ai? Ta sẽ chạy trốn?
Thật là chuyện cười……..
Dựa vào thiên tính kiêu ngạo từ xương cốt, Xích Nha lại cố gắng đứng lên, vậy mà thành công chuyển thân qua, không nhìn rõ được con lang trước mắt, mở miệng cắn tới, nhưng thân thể kiệt quệ không cho nó thêm chút năng lực nào nữa, hàm răng nhiễm đầy máu của mình đặt ở trước ngực đối phương, sau đó buông thõng, nó binh một tiếng ngã xuống đất, cuối cùng ngất lịm đi.
“Này……. ngươi” Trong lòng một trận khẩn trương, thanh lang toàn thân đầy vết thương lần đầu tiên cảm thấy hoảng sợ bất an, nó ngây dại nhìn Xích Nha ba bốn giây mới hồi thần lại, dùng hàm răng ngậm cổ nhấc đối phương lên, tuy rất nặng, nhưng thể lực còn lại của nó vẫn đủ để mang ‘con mồi’ này tha đến nơi an toàn.
Trước khi rời đi nó đặc biệt nhìn một cái về huyệt động tại vách đá mà nó đã dụ Lưu Sa vào, một mạt cười lạnh hiện lên khóe môi.
Xích Nha, chung quy vẫn là của ta.
Ai cũng đừng mong cướp đi.