Buổi sáng ngày hôm sau, đám lang nhanh chóng di chuyển, trên đường có từng gặp qua một đám trâu rừng tựa hồ không có uy hiếp gì lớn, đám lang toàn thể đồng ý áp dụng thái độ tránh đi. Sau đó một đường chỉ lo sợ chứ không có gì nguy hiểm đến dược đỉnh núi.
“Tại đây là phải phân ra rồi? Ai……”
Triều Lạc Môn than đặc biệt dài, một bộ dạng không nỡ tách xa đồng loại khác, nhưng gương mặt đó nhìn thế nào cũng đều cảm thấy giống như đang diễn trò. Á hạc đeo biểu tình không quan tâm, ngồi xổm trên đất dùng chân sau gãi gãi lỗ tai, đối với nó mà nói chia tay căn bản chính là chuyện thường xuyên như cơm bữa không có quan hệ gì hết. Xích Nha trung thành nằm trong một bãi cỏ mềm cách không xa lão đại của nó, dưỡng thần giữ sức chờ đợi để đi một lộ trình nhiệt huyết. Thanh lang đối đầu với nó lại ngoài dự liệu của một số người chỉ lo chuyên tâm hít hửi dưới gốc cây còn sót lại mùi của những kẻ săn mồi khác, nhìn cũng không thèm nhìn qua sinh vật bên này một cái.
“Này này này, lẽ nào không có ai thương cảm một chút sao?”
Có lẽ là thấy không có ai thèm để ý đến mình, trong lòng Triều Lạc Môn bắt đầu có chút bất bình. Câu nói này chỉ đổi lấy được cái liếc mắt trắng dã của mấy dã thú gần đó, vẻ mặt đầy thần thái khinh bỉ ‘hài tử không được dạy dỗ’. Thế là cuối cùng kẻ sầu muộn vẫn là Triều Lạc Môn.
Còn về nhân vật chính
Không có biện pháp, mang nhi tử mà……
Liên quan đến nguyên nhân gấu con quấn lấy mình, Lâu Ánh Thần trước tiên nghĩ tới là trên người mình có dính máu gấu, khí vị mà, nhưng vì không có nước để tẩy rửa, những huyết dịch đó đã khô cứng trên đám lông, y không ngại phiền chán lăn lăn trên làn tuyết, nỗ lực kỳ vọng chùi sạch được mớ máu đóng này, sau đó sẽ cho con gấu con biết mình và nó thật ra không cùng một giống. Bất đắc dĩ chính là, cái cục lông đen bên mình đó cũng rất có hưng trí mà nằm theo, lăn qua lăn lại, dùng băng tuyết để tẩy sạch đám lông mềm vốn dĩ đã rất sạch sẽ, nhưng có lẽ là do thân thể của nó có hơi mập tứ chi có hơi ngắn, mới lăn một cái bụng ngữa lên trời liền không trở mình lại được. (= = |||||) Đánh giá lớp da bụng phấn hồng của cục lông đó nửa ngày, ‘bảo mẫu’ mang vẻ mặt khổ sở đi tới dùng mũi để lật nó lại, sau đó lặng lẽ nhìn đối phương hưng phấn kêu ‘ngao’ một tiếng rồi lại một lần nữa trở lưng tứ chi chổng trời nhe răng khè vuốt.
“Ha ha ha ha ha, ‘lão đại’ nhi tử của ngươi thật ngốc!”
Triều Lạc Môn thấy bên này vui lập tức chuyển lực chú ý qua, sau đó dương dương đắc ý cười nói, “Giống như thú con trong tộc lang của chúng ta, đều là mới sinh ra không bao lâu liền đẩy chúng đi, cho chúng tự sinh sống ”
Lâu Ánh Thần lạnh mặt, cười đến âm trầm: “Ý của tiểu tử ngươi là lão tử không phải lang, đúng không”
“Ách…… cũng không phải a……. nào có, ta tiếp tục đi đau buồn đây”
Tự chán ghét mình vô vị, Triều Lạc Môn biết điều chạy đi, lắc lư sang chỗ khác, lại không biết nên chơi cái gì.
“Gia hỏa này cũng giống y như hài tử…….” Lâu Ánh Thần cảm thấy đầu càng đau. Nhưng Xích Nha lại nói: “Lão đại, Triều Lạc Môn tên tiểu tử này……. là vừa mới thành niên không lâu, chiếu theo tuổi tác của lang tộc, nó có thể được xem là ‘hài tử’ đó…….”
……..
Con đó là……. hài tử?
Nhìn thân hình không kém mình bao nhiêu của Triều Lạc Môn, Lâu Ánh Thần nửa ngày mới hồi thần, an ủi chính mình: Không quan hệ, đây là lang, ngươi lại không phải mới bắt đầu đã đầu thai làm lang a, ‘nửa đường xuất gia’ không biết không có tội…… nghỉ ngơi đủ rồi, cũng không có thứ gọi là ngôn từ cáo biệt gì, Lâu Ánh Thần và Á hạc chạm vào cổ nhau, biểu thị chút luyến tiếc khi chia tay, sau đó Á hạc không chút lưu luyến quay người ẩn vào trong cánh rừng màu trắng. “Nên nói hắn không có thần kinh mới đúng, hay hắn không có tình cảm mới đúng?” Xích Nha có chút không phục, tuy trước đó có chút quá khích với Á hạc, nhưng dù sao sau khi đi theo Lâu Ánh Thần cũng không còn chọc tới đối phương nữa, mà hiện nay thấy gia hỏa đó không nói một lời cứ thế rời đi, lại phát hiện nó chả phải là thứ tốt đẹp gì.
“Vốn là không cùng một đường.”
Lâu Ánh Thần nhìn thế thì rất thoáng, quay người đối diện với một hàng bảy con lang nói: “Tại đây chia tay thôi, bảo trọng.”
Mấy con lang trong đám cung kính hơi hơi cong đầu xuống, mà Triều Lạc Môn lại tràn đầy không nỡ: “Nếu không phải cần đi tìm vợ của ta, ta nhất định đi theo các ngươi”
“…….”
Vợ…… không nghe lầm chứ…….
Lâu Ánh Thần hoài nghi lỗ lai của mình hít sâu một hơi, một bộ phận hệ thống báo cáo cảnh giác nào đó trong đại não tự động chọn lựa không thèm nhìn đối phương. Nhìn sang thanh lang, ánh mắt tên đó bình tĩnh không dao động, giống như là kẻ xa lạ bình thường chia tay.
Bỏ đi…….
Lời nói lên tới miệng cũng đành nuốt trở về, Lâu Ánh Thần bỏ đi cơ hội nói chuyện với nó, cúi đầu ngậm gấu con lên, sau đó quay người chậm rãi đi về hướng tây. Xích Nha chặt chẽ theo sát, sau khi chạy đi chừng mấy trăm mét mới lặng lẽ quay đầu, nghi hoặc nhìn nhìn thanh lang, thời gian tiếp xúc của lão đại nó với thanh lang đó không dài bằng nó, hoặc là vì một nguyên nhân nào khác, nó luôn cảm thấy, trong nhãn thần đó của thanh lang tựa hồ đang ấp ủ âm mưu gì đó.
Nhưng không quan hệ, dù sao sau này, tên đó không có cơ hội nữa
Lộ trình của hai con lang dù sao cũng không náo nhiệt bằng một đàn, hơn nữa còn ngậm theo gấu con, Lâu Ánh Thần cũng không dám chạy quá nhanh. Đi đi dừng dừng không có xung đột gì, cuối cùng khi mặt trời sắp xuống núi thì đã lên đến đỉnh núi.
Nhưng khi phóng tầm mắt ra xa, trước mắt chúng vẫn là một dải trắng xóa như cũ, tịch dương từ từ bị nuốt chửng dường như cũng đang chế nhạo sự nhỏ bé của chúng.
“Lão đại Có cần đổi đường đi suốt đêm?” Xích Nha có chút lúng túng hỏi, lang là động vật hoạt động vào chạng vạng, đương nhiên, trong đêm tối đồng dạng cũng có thể hành động, nhưng Lâu Ánh Thần biết gấu là động vật sống ban ngày, nếu như hai bên không phối hợp, vậy sẽ khá mệt mỏi.
“Trước tiên nghỉ ngơi một chút, những thứ khác khi cần lại nói…… tìm một nơi an toàn để bỏ tiểu gia hỏa này xuống, ta đến phụ cận xem thử có thể đào được thức ăn gì không.”
“Ai? Vậy ta”
“Giúp ta trông coi con gấu con này”
“Nga……”
Hiểu rõ Xích Nha cũng có tâm tư muốn đi cùng, Lâu Ánh Thần an ủi đụng đụng lên đầu nó, mang gấu con đang chơi đùa rất cao hứng vứt lại cho Xích Nha: “Đi theo anh ngươi, thành thật đợi ta về”
Gấu con cũng không biết có nghe hiểu hay không, ‘ngao’ một tiếng, cái đầu nhỏ khiến người ta lo lắng đó rớt xuống từ cổ y.
“Trông nó cho tốt.” Câu cuối cùng là nói cho Xích Nha nghe, cũng không quản bộ dạng mắt trừng mỏ há ngu ngốc của đối phương, Lâu Ánh Thần chạy nhanh đi.
Thương thế trên người chóng lành hơn so với dự tính thậm chí nói, có chút nhanh đến không thể tin.
Nhưng chuyện không thể tin nổi xảy ra trên thân thể này cũng rất nhiều rồi, Lâu Ánh Thần cũng không tính nghiên cứu sâu, một mặt chạy nhanh một mặt dùng cái mũi nhạy bén hít hửi những khí vị yếu ớt trong không khí.
Trong đám cỏ là nơi là thỏ và chuột đồng thích ở nhất, Lâu Ánh Thần thuần thục moi moi móc móc ở những chỗ này, phát hiện hai tổ thỏ đã bị bỏ lại, nhưng không tìm thấy một chút thức ăn nào.
Kỳ quái……..
Cho dù là mùa đông cũng không đến nỗi thức ăn khan hiếm thành thế này
Trong bụng vang lên một trận ọt ọt, Lâu Ánh Thần cúi đầu dùng miệng cắn cắn vài miếng tuyết, tuyết băng lạnh khiến cho dạ dày trống rỗng hơi dễ chịu một chút, y tiếp tục dùng lỗ mũi thăm dò trong đám cỏ, không bỏ qua một dấu vết nào. Nhưng là, một tiếng kêu thảm ‘ngao ô’ truyền tới từ trong rừng khiến y đột ngột nhảy lên, ánh mắt nhìn sang bên đó, trong lòng vô cùng khẩn trương.
Thanh âm đó, là Xích Nha
Chết tiệt, có địch nhân!
Không có thời gian để ngẫm nghĩ, y quay đầu chạy về, chỉ nghe thấy trong mấy tiếng kêu thảm thỉnh thoảng đó, xen lẫn vào là tiếng gầm gừ xa lạ…… tuyết đọng ở một vài thân cây rơi xuống, chất thành một đống nhô lên trên mặt đất, rừng cây đột nhiên an tĩnh xuống, tĩnh mịch một mảng.