Tuy thảm cỏ đã bị phủ một tầng tuyết rất khó đi, nhưng đối với lang mà nói thì không phải là vấn đề gì. Đội ngũ chỉ cần dùng công sức nửa ngày là có thể chạy lên đỉnh núi, trên đỉnh tản phát ra ánh mặt trời cũng không ấm áp nóng bức lắm, Lâu Ánh Thần thở ra một đám sương, quay đầu nhìn tứ phía, phân biệt địa hình.
Con Á hạc đang tự đào đào bên gốc cây, moi ra một khúc rễ nhai nhạo nhạo trong miệng co rút mũi, nói: “Gần đây tựa hồ không có dấu vết của thức ăn.” Bình thường mà nói thì ở những nơi cỏ rậm hoặc trên mảng đất trống rộng rãi sẽ có lưu lại chất bài tiết hoặc dấu chân của những thú nhỏ, nhưng suốt cả đường đi tựa hồ đều không có phát hiện ra hai thứ này.
Luôn cảm thấy có gì đó không đúng.
“…….” Nhẹ nhàng than thở, Lâu Ánh Thần nhíu chặt mày, “Tình huống này…… có lẽ là quá lạnh, động vật đều đã di chuyển rồi, còn không chính là……. có thợ săn rất lợi hại các ngươi cảm thấy, loại nào có khả năng cao hơn?”
Y đang hỏi đám lang, tựa hồ không ngờ rằng sẽ bị hỏi, đội ngũ có chút ngưng trệ. “Tuy ta hy vọng là vì nguyên nhân quá lạnh, nhưng mà…… tựa hồ……. không phải như thế.”
Một con lang già thán khí, nó nhìn cành cây không xa lắm, bắt đầu ngửi từ gốc cây lên, “Khí vị không phải rất nồng liệt, chắc đã lưu lại khá lâu ai da, cũng may cũng may, ít nhất còn có thể cầu khẩn thứ đó rời khỏi một hai ngày.” Nhãn thần khi quay đầu nhìn những con lang khác tựa hồ đã mang chút quái dị, nó lại thêm một câu, “Ách, ba bốn ngày cũng được.”
“……. Ngươi” Lâu Ánh Thần không nói gì vẫy tai, thầm nói hóa ra khứu giác của sinh vật Á hạc này không có nhạy bén bằng lang, hơn nữa, lực quan sát cũng đặc biệt chuyên sâu, “Ngươi nhìn rõ xung quanh.”
Á hạc có chút kỳ quái ngẩng đầu nhìn bốn phía, lại phát hiện tựa hồ trên mỗi một thân cây đều có mấy đạo sẹo như thế, có vài cây thậm chí có thể nhìn ra vừa mới bị rạch không lâu, vì trên chỗ cây bị rạch còn chưa có nhiều bông tuyết rơi vướng vào, chỉ đông một tầng băng mỏng chưa bao lâu. Chỗ rừng cây mà chúng dừng lại căn bản chính là mảnh đất của một hung thú thường xuyên lui tới.
Lia lia miệng, Á hạc chọn lựa trầm mặc, tuy nó không cảm thấy con quái vật chưa xuất hiện đó có uy hiếp gì lớn, nhưng vẫn ý thức được trước mắt bản thân bảo trì trầm mặc vẫn là lựa chọn tốt nhất.
Vì Lâu Ánh Thần tựa hồ đang do dự, quyết định chuyện trọng đại gì đó.
Mà trên thực tế, cũng chính xác là như thế.
Lâu Ánh Thần kiếp trước là sát thủ, cho nên phương án đầu tiên y nghĩ tới là phân tán tiến hành, y không quen hành động theo đội ngũ, như vậy sẽ ảnh hưởng đến sự phát huy thực lực của mình, cũng sẽ sớm để lộ cho mục tiêu hơn, hơn nữa, phân tán đội ngũ ít nhất có thể bảo đảm một nửa trở lên còn sống.
Nhưng mà, tình huống trước mắt, già yếu quá nhiều, làm sao phân đội? Gặp phải địch nhân còn chưa rõ là loại vật nào……. Hậu quả nghĩ cũng không cần nghĩ. Mà, vạn nhất dã thú đó không chỉ có một con, mà là một đàn thì sao?
Vứt bỏ đám già yếu, Lâu Ánh Thần tự tin bản thân có thể hoàn mỹ lợi dụng kẽ hở của người khác chém giết mà ẩn trốn, sau đó chạy thoát
Nhưng y cảm thấy hiện tại mình không thể làm như thế. Không phải y mềm lòng, mà là làm như vậy ‘hậu di chứng’ sẽ rất lớn, các phương diện nếu không phân tán, chỉ có thể toàn thể hành động, loại hành động này thật ra cũng tương đương với tự sát, mục tiêu quá lớn, gánh nặng quá nhiều…….. Lâu Ánh Thần dùng nhãn thần nhìn mấy con lang số lượng cũng không nhiều, mấy con lang đó là lang già run run rẩy rẩy…… rất lâu, hung tàn trong mục quang chuyển thành bất đắc dĩ.
Nếu y cắn chết những kẻ già yếu ở chỗ này, sẽ thu hút dã thú tới, hiện tại y làm không được.
Tựa hồ chú ý đến sự dữ tợn trong thần tình của Lâu Ánh Thần, mấy con lang già co lại bên nhau, hành động của chúng nói rõ chúng cũng hiểu được chuyện gì có thể phát sinh dưới tình huống nguy cơ này, thanh lang ở một bên cũng tính toán đối sách trong đầu, đồng dạng, nó nghĩ tới thứ mà Lâu Ánh Thần nghĩ tới, hơn nữa còn nhận định, nếu như bản thân làm đầu lĩnh, thì nó sẽ dùng phương pháp cắn chết kẻ già yếu.
Dù sao đây là phương pháp tốt nhất để cho đám lang trẻ khỏe được sinh tồn.
Con ngươi thanh lang lưu chuyển không lâu trên bộ mặt khó xử của Lâu Ánh Thần, đổi lên thần sắc càng thêm thâm trầm.
Ngươi sẽ chọn lựa thế nào?
Ta vô cùng hứng thú.
Triều Lạc Môn không quan tâm làm sao rời khỏi, nó không có kinh nghiệm trải qua nguy cơ thế này, có chút thấp thỏm chờ đợi, ánh mắt chợt lấp chợt lóe đặc biệt sáng rỡ. Xích Nha cũng là vẻ mặt không sao cả, nó xác thực cảm thấy không sao hết, dù sao bản thân đã xác định mục tiêu, chính là đi theo lão đại, vậy là đúng.
Không khí bất tri bất giác càng lúc càng quái dị.
Tất cả ánh mắt đều dừng lại trên mặt Lâu Ánh Thần.
“…… Tạm thời vẫn không cách nào xác định kẻ địch có bao nhiêu.” Lâu Ánh Thần cuối cùng hồi thần, đối với một mớ ánh mắt nhiều như vậy có chút không thích ứng, nhẹ giọng ho khan một chút mới từ từ nói, “Toàn thể dùng tốc độ nhanh nhất để rời khỏi chỗ này, những ai có lực chiến đấu thì bao quanh vòng ngoài, kẻ già yếu thì ở bên trong….. bảo trì thể lực, chúng ta không có quá nhiều thời gian, nhanh chóng hành động.”
“……” Á hạc mở miệng, nhưng lại không nói gì, đảo đảo mắt trắng, chủ động đảm nhận tả tiên phong.
Ai cũng không biết dã thú mà chúng phải đối mặt là thứ gì, không biết có bao nhiêu con, thậm chí ngay cả khi chạy ra khỏi ngọn núi này thì vùng đất tiếp theo có phải càng nguy hiểm hơn không cũng không biết. Đi một bước tính một bước, cũng chỉ có thể như vậy.
Thanh âm lụp xụp, là tiếng bước chân giao nhau hỗn tạp, dường như vì chứng thực cho sự suy đoán của Lâu Ánh Thần, một tiếng gào ngao ô từ xa truyền tới, Lâu Ánh Thần kinh ngạc một chút, Á hạc lại dừng bước lại, nghi hoặc thấp giọng lẩm bẩm: “Sao lại giống như gấu ngựa? Chúng không phải nên ngủ đông sao?”
Gấu……..?
Lâu Ánh Thần đột nhiên có một dự cảm không tốt, ẩn ẩn, cảm giác tựa hồ có thứ gì đó đã bị bỏ lỡ.