Đầu thật nặng……..
Lâu Ánh Thần híp mắt lại nhìn cảnh sắc đang nhanh chóng tụt ra sau, không chút phản kháng để mặc cho ám vệ mang y rời đi.
Thật ra trên người y trừ chỗ con mắt ra thì không có vết thương nào khác, cảm giác vô lực, rất nhiều là do nguyên do khác.
Có chút vết thương, nhưng là ở nơi không thể nhìn thấy.
Mệt rồi……. Thân tâm kiệt quệ.
Chậm rãi nhắm mắt lại, y phóng túng cho ý thức chìm sâu vào hắc ám….
Nhìn con lang được đặt nằm trên giường, sắc mặt Thiên Mạch Doanh bình tĩnh đến mức dị thường, hắn dùng ngón tay mò lên chỗ vết máu dần loan ra, quay đầu nhìn Địch Việt Lăng đang chờ đợi một bên hỏi: “Thương thế của nó thế nào?”
Địch Việt Lăng ngây ra một chút, nhíu mày, đáp: “Cho phép thuộc hạ kiểm tra một lần.” Hắn có hơi kháng cự với việc tiếp cận con lang này, vết máu dính trên vuốt lang và vị đạo đang tản phát ra từ miệng nó khiến hắn từng trận buồn nôn, nhưng không thể biểu hiện ra ngoài, ngưng trụ hơi thở ngồi xổm trước giường cẩn thận kéo mở con mắt nhìn thì máu thịt mơ hồ ra một lần, quan sát rất lâu, thần sắc dần dần ngưng trọng, Thiên Mạch Doanh tự nhiên là chú ý tới biểu tình dị thường của hắn, nhưng không làm phiền, đứng ở một bên đợi hồi báo của hắn. Không lâu sau, Địch Việt Lăng rút từ tay áo ra một tấm khăn lụa lau sạch vết máu dính trên tay, nói: “Con lang này……. tương đối may mắn.” “……”
Thiên Mạch Doanh không nói gì, đợi hắn tiếp tục.
Địch Việt Lăng lần này ngừng lại tự nhiên không phải vì chờ đợi chủ tử hỏi tiếp, chỉ là trong lúc đó, cần tổ hợp lại ngôn từ để tiếp tục nói, “Con hổ đó bị thương sau gáy, vốn sẽ không thể làm ra động tác gì, một kích cuối cùng đó, cũng chỉ là chiếm một chút ngạc nhiên ngoài dự liệu mới đắc thủ mà thôi. Móng vuốt đó, nếu gần thêm một chút nữa, thì con mắt này cũng hư rồi, kỳ dị là nó lại khéo như thế, không ít không nhiều mà chỉ rạch lên lớp mí mắt, bên trong thì một chút cũng không bị tổn thương tới…… kỳ quái….. thật là kỳ quái!”
Trong mắt Thiên Mạch Doanh lấp lóe gì đó, chỉ là “nga” một tiếng, đồng dạng không nói tiếp nữa.
Lần này Địch Việt Lăng cũng không còn gì nói nữa, ngẩng đầu nhìn chủ tử, không biết bản thân tiếp theo nên làm gì, tuy trên mặt là biểu tình nghi hoặc và bất minh, nhưng trong lòng lại nghĩ ngàn vạn lần đừng nói là bảo ta trị khỏi cho mắt của con lang này a…….. cho dù là mí mắt, chỗ tinh tế như vậy, cũng không phải dễ dàng động đến đâu, Nhưng bất đắc dĩ, Thiên Mạch Doanh mở miệng, chính là: “Trị khỏi cho nó.”
“Chủ tử……. đây…….. con lang và người là……. bất đồng a……”
Hắn không thể bảo một con lang ngoan ngoãn nằm đó, cho mình làm thủ thuật a….. cho dù con lang này có thông tuệ hiểu tính người, nhưng cầm một mớ dao kéo như vậy, hắn không chút hoài nghi con lang này sẽ bổ tới cắn chết mình, huống hồ cũng không thể nào điểm thụy huyệt, quỷ mới biết các huyệt vị trên người lang nằm ở chỗ nào, có giống người hay không. Nghĩ tới đó Địch Việt Lăng liền nhăn nhó mặt mày, tay bất giác cũng xoa xoa ở vị trí trái tim, thật sợ cũng bị ai đó móc ra.
“Đêm dài lắm mộng, chút chuyện nhỏ này, ta cũng thật không tin ‘tản y nhân’ ngươi không trị được, cần thứ gì cứ phân phó.”
Tản y nhân, đây là xưng hào khiến cho một kẻ luôn không nghiêm túc với mọi chuyện như Địch Việt Lăng thần sắc chấn động, trầm mặc một lúc, bất đắc dĩ nói: “Nước nóng, dao lá liễu, kéo nhỏ, băng vải, rượu mạnh, thuốc cầm máu. Cứ như vậy đã…..” Lời vừa nói xong, bên ngoài đã truyền tới một tiếng gót chân điểm rất nhẹ, nghĩ chắc là ám vệ chờ đợi để đi chuẩn bị đồ.
Nói đến cái xưng hô Tản y nhân này, đã mấy năm nay không có nghe thấy rồi, Địch Việt Lăng cũng coi là người niên thiếu phú quý, lúc bảy tuổi được vị Tản y nhân đời trước nhìn trúng chọn làm người truyền nhân kế thừa y bát, hai mươi tuổi xuất sư, trên giang hồ lang bạt vài năm, nhưng nhìn thấu sự đạo mạo an nhiên của chính phái và âm hiểm tàn độc của tà phái, cuối cùng không còn ý định nổi danh, ẩn đi danh hào Tản y nhân, lại vì một số cơ duyên xảo hợp mà lạc đến dưới trướng Hãn Hình Cung. Hôm nay đột nhiên nghe được xưng hô này, vẫn là nhịn không được một trận thương tâm, lộ ra bên ngoài, là biểu tình tang thương hoàn toàn tương phản với bình thường.
Thiên Mạch Doanh thấy vậy, tự nhiên hiểu rõ tâm trạng của Địch Việt Lăng, cũng không nói nhiều, tự mình ngồi một bên, nhấc chén trà lên uống.
Rất nhanh ám vệ mang thứ cần thiết tới.
Địch Việt Lăng bỏ khí cụ vào nước đun rất lâu, lấy ra đặt trong mâm bạc, dùng rượu mạnh rửa tay, lúc này mới cầm miếng băng vải lên, nhưng lại là tẩm rượu, che mũi miệng của con lang lại. Cho đến khi thấy con lang hôn hôn trầm trầm như đã ngủ say, lúc này mới cầm con dao trong mâm lên…….
=====================
Khi Lâu Ánh Thần tỉnh lại, phát giác trên mắt trái bị băng một lớp vải, bên trong có từng tia đau đớn, nhưng vẫn còn có thể chịu được.
Xảy ra chuyện gì?
Ẩn ẩn chỉ nhớ được bản thân hôm qua hình như cắn chết một con hổ, đột nhiên lại có chút sợ hãi muộn màng, một con hổ a….. nói lại nếu không phải con hổ đó bị nhốt nuôi dưỡng trường kỳ nên mất đi thiên tính nhạy bén, thì y cũng sẽ không bảo toàn toàn thân được. Run rẩy một cái coi như tỉnh hẳn, rồi suy nghĩ xem tiếp đó xảy ra chuyện gì nhưng nghĩ hoài không ra, thậm chí tại sao ở trong căn phòng này y cũng không nhớ, đầu óc mờ mờ mịt mịt chỉ cảm thấy có chút ngưng trệ, y cũng lười phí cân não nữa, nhìn ra sắc trời âm trầm ngoài cửa sổ, cho rằng sắc trời còn sớm, quay đầu vùi về nơi nằm ngủ vừa rồi chuẩn bị ngủ tiếp.
Còn chưa nằm được một phút, cửa bị mở ra, là ám vệ hằng ngày chiếu cố y, bưng một hộp cơm màu đỏ, đi thẳng vào, còn có chút tia mưa mát lạnh.
Thì ra là trời mưa rồi, không phải là nguyên do sắc trời còn sớm a……
Ám vệ không nói nhiều lời, mang hộp cơm để lên bàn mở ra, lấy ra lại là cơm hỗn hợp trộn đủ loại rau thịt.
……. Đây là ý gì?
Lúc nào thì dã thú lại đổi sang ăn chay???
Lâu Ánh Thần mơ hồ cũng quên mất bản thân kỳ thật không có đánh mất khẩu vị của nhân loại, mắt thấy ám vệ đó mang thức ăn tới trước mặt mình, hơi ngừng một lát, rồi cũng không kén chọn gì, chậm rãi ăn.
Ăn thứ này rồi không biết tại sao lại đột nhiên thanh tỉnh lại, phần nội dung chọn lựa mất ký ức kia tràn vào đại não. Tối hôm qua y không những đã đại náo yến hội, hình như…… con mắt bị tổn thương….. khó trách lại có vết băng này….. sau khi liên hệ mọi chuyện với nhau cũng không có suy nghĩ sâu gì thêm, vì lúc bị mang đi thần trí chinh là có chút mê ly rồi, lúc trị liệu con mắt lại còn hít một lượng lớn rượu mạnh, cho nên ký ức sau đó của y vô cùng ái muội không rõ.
Nương theo động tác nhai, lớp lông trên chỗ bị băng bó bắt đầu ma sát với băng vải, Lâu Ánh Thần không quen nâng vuốt lên cào mấy cái, lòng thầm nói thủ pháp băng bó này quả thật giống như gói bánh bao, chằng chéo qua còn không phải được rồi sao, việc gì phải bao luôn một lỗ tai của y vào trong không biết là tên lang băm nào. Động tác của y nhẹ nhàng, nhưng ám vệ lại kinh hoảng không thôi, nghĩ tới mệnh lệnh của cung chủ, cũng không cố kỵ tính nguy hiểm của con lang này, nhanh chóng bước tới, ổn trọng nắm chặt lấy cái móng lần thứ hai nhấc lên.
Nói không ngạc nhiên là giả, Lâu Ánh Thần tuy không có tâm tư tổn thương ngươi, nhưng ám vệ này lúc bình thường trừ việc đưa cơm tới cho y thì không hề tiếp cận vào trong vòng năm mét, dù sao phục vụ một con lang không biết lúc nào sẽ bạo phát thì
Nhưng mà hiện tại, lại thấy gương mặt tuấn tú có chút trầm muộn đó tiến sát lại, rất gần, rõ đến mức có thể nhìn thấy mỗi một sợi chân mày.
Dám vào lúc một con lang đang ăn mà tiếp cận, lá gan của người này, cũng thật lớn đi
Nhưng nghĩ lại chắc là an bài của tên chủ tử biến thái kia đi.
Lâu Ánh Thần nghĩ, người ta hay nói cơm no rượu say rồi thì sinh ham muốn, y liếm liếm lên miệng rồi đột nhiên nổi lên lòng chọc ghẹo, liền nhân động tác đó mà đưa lưỡi ra liếm lên cổ của người đó……..