“Ta nếu như thất thủ, cũng liền không cần ở nơi này của ngươi rồi, hiện tại đi là được.”
Một câu nói này, ít nhất trong Hãn Hình Cung, chỉ có một mình Mục Miên mới dám….. tự phụ như thế. Nhưng nhìn thái độ của Thiên Mạch Doanh, rất hiển nhiên là đã rất quen thuộc, hắn gật đầu một cái, “Cũng tốt, ta cũng gấp không thể đợi rồi cho ngươi thể hiện một chút vậy.”
Mục Miên rốt cuộc là người nào, có thể trên đời này trừ Thiên Mạch Doanh thì không ai biết cả, hắn xuất hiện vào thời kỳ Hãn Hình Cung đang ở trên đỉnh cao, sau đó đột nhiên trở thành Lâu Chủ của Thất Phong Lâu. Vừa bắt đầu tự nhiên là có người phản đối không phục, nhưng vì Cung Chủ và thủ đoạn nặng gấp đôi đè ép xuống, hiện nay đã qua ba năm, Thất Phong Lâu cũng từ một bộ dáng không ai thèm để mắt phát triển thành địa vị số một số hai trên giang hồ, những kẻ đã chứng kiến thực lực của Mục Miên tự nhiên sẽ không nói gì nữa, chỉ là sau khi sóng gió lặn xuống, tâm tư của chúng nhân lại chuyển hướng sang suy đoán lai lịch của hắn. Dựa theo loại năng lực thân thủ đó thì không thể nào lại không có chút tiếng tăm trên giang hồ, thế là có người đồn thổi nói Mục Miên là ám chi (thế lực ngầm) của Thiên Mạch Doanh, nằm trong đám người từ lúc bắt đầu đã trợ giúp kiến tạo nên Hãn Hình Cung, mà ngày nay đại sự đã thành, cho nên lộ mặt ra ngoài. Cũng có người cho rằng hắn là ẩn sĩ giang hồ, nhưng Mục Miên thực sự là còn quá trẻ, cho nên người tin điều này không nhiều, nhưng bản thân hắn, xác thực là có mấy phần phiêu lượng khí chất như tiên hạ phàm. Còn có rất ít người cảm thấy hắn là tình nhân của Thiên Mạch Doanh, giang hồ ai cũng biết Hãn Hình Cung Cung Chủ tuy không háo sắc nhưng nam nữ đều ăn, chỉ là lời đồn này đồn đãi cực kỳ mập mờ, dù sao lời đồn cũng là đang nhắc tới hai vị có nụ cười như la sát.
Cho nên ít nhất ngoài mặt, Mục Miên là một người bí ẩn, giang hồ xưng tụng là “Mục Công Tử”.
Men theo đường đá nhỏ quanh co một đoạn, Thiên Mạch Doanh dừng lại ngoài cửa tiểu viện, vừa muốn mở cửa, lại nghe thấy bên trong có tiếng la mắng khiến hắn hơi ngoài ý muốn, khóe mày hơi nhướng, trong lòng cũng hiểu rõ mấy phần, quay đầu cười nói với Mục Miên: “Chẳng qua là buông thả mấy ngày, con vật đó lại bị người ức hiếp ha ha……” Mục Miên hiểu rõ vị chủ tử này đã tức giận nên không nhiều lời, hắn so với bất cứ ai cũng rõ hơn quy tắc ở đây, thật ra cũng không thể hoàn toàn trách hạ nhân, dù sao đối với thứ mà bề trên của họ không còn cảm thấy hứng thú, bản thân cũng bị liên lụy vào nguy cơ bị “biếm vào lãnh cung”. Tiến tới đẩy cửa mở ra, nhìn thấy một hạ nhân thanh y đang dùng gậy gỗ chọc vào trong ***g, thỉnh thoảng có thể nghe được tiếng gầm gừ của dã thú khi tức giận.
Hai, cũng thật là…… làm quá rồi
“Khụ khụ……”
Mục Miên giả ho mấy cái, thấy người đó không kiên nhẫn quay đầu, “Ai a” Một chữ a cuối cùng nghẹn ở trong cổ họng không thể thốt ra, rất lâu, bịch một tiếng cây gỗ rơi xuống đất, run rẩy tê liệt quỳ xuống, “Chủ tử….. ngài….. chủ tử tha mạng……” Mồ hôi cũng muốn tuôn như mưa. Thiên Mạch Doanh nụ cười càng sâu, đầu hơi hơi nghiêng một chút sang Mục Miên đứng bên cạnh, chớp mắt một cái, sau đó dùng giọng điệu so với bình thường còn dịu dàng hơn nói: “Ngươi tên là gì.”
“Thuộc…. thuộc hạ…… Tiếu Ninh Nhi…..”
Dùng chữ hoảng loạn bất an để hình dung tâm trạng của Tiếu Ninh Nhi vào lúc này là tuyệt đối chính xác, hắn không dám suy đoán ý tứ của Cung Chủ, chỉ đành bò trên đất chờ phán quyết.
“Nga” Thiên Mạch Doanh phát ra một tiếng ái muội bất minh, lại nói, “Ngẩng đầu lên.”
Tiếu Ninh Nhi tâm tình kinh ngạc, sau đó lại là vui sướng, hắn đối với tướng mạo của mình rất tự tin, cho rằng đây là một thời cơ tốt để bản thân thăng lên, vội vàng ngẩng đầu, làm ra bộ dáng tinh tế đáng thương.
Mục Miên ở một bên nhìn, trong lòng thầm nói tiểu nhân nhi này cũng có mấy phần tư sắc, mày liễu đẹp mắt, đôi môi đỏ mọng, giữa hai chân mày quả thật có mấy phần tư sắc câu hồn, đáng tiếc hắn không gặp may, quay người nhìn sang chiếc ***g, rồi không còn dành một chút tinh lực nào cho hai người kia nữa.
Cái ***g không có thứ gì che chắn, cho nên có thể nhìn được con lang đó rất rõ ràng, ấn tượng đầu tiên, là một con lang toàn lông trên người dính đầy dầu mỡ, nhưng khi nhìn thẳng vào con mắt độc nhất màu tím đậm đó, Mục Miên liền kinh ngây. Con lang này, rất kỳ lạ.
Bình thường mà nói thì cảm tình của thú có bi có hỉ, nhưng biểu hiện ra thì lại rất đơn giản, ít nhất cho nhân loại hiểu rõ thứ đơn giản đó, thuần túy là vui sướng, thuần túy là tức giận……. nhưng trong con mắt của con lang này, lại cho Mục Miên thấy được tình tự thâm thúy như của nhân loại.
“Khó trách……..”
Nhẹ nhàng nói vậy, Mục Miên thầm cười, hắn có thể hiểu tại sao Thiên Mạch Doanh không thèm để ý tới hai con cáo tuyết vực được đưa tới, nhưng lại để tâm đến con súc sinh có màu lông xám này. Sau lưng đột nhiên có một tiếng kêu thảm, hắn ít nhiều ai thán, quay đầu không chút kinh ngạc nhìn máu tươi đầy đất, bình tĩnh hỏi: “Đến mức đó sao?”
Người dám chấp vấn Thiên Mạch Doanh, cũng chỉ có hắn thôi.
“Ha ha….”
Người kia không có dự tính giải thích cái gì, làm ra một thế tay, trong viện liền có thêm hai ám vệ, Thiên Mạch Doanh lấy khăn lụa trong tay áo ra lau sạch máu trên tay, nhàn nhã nói, “Dọn dẹp chỗ này một chút, thuận tiện tắm rửa sạch sẽ cho tiểu đông tây này. Mang đến gặp chúng ta.” Thả tay ra, mảnh khăn lục nhiễm máu phiêu phiêu rơi xuống nằm trong đám lá rụng.
“Vâng.”
Ám vệ không nói nhiều lời, phi thân rời đi, trong viện rất nhanh chỉ còn sót lại Thiên Mạch Doanh và Mục Miên hai người.
“Thật ra, ta càng ngoài ý muốn chính là ngươi lại đặt con lang đó….. ở đây.”
Mục Miên đột nhiên như đang suy nghĩ nói ra.
Thiên Mạch Doanh dẫn hắn đi đến chính đường, tùy tiện trả lời: “Thật ra ta cũng không nghĩ tới.” Ngừng một lát, lại nói, “Pha trà cho ta đi, ta hoài niệm trà Ngô Khê của ngươi pha.”
“…..Được a……”
Bản thân quả thật giống như một người vợ nhỏ bị moi ra từ ngóc ngách nào đó trong đá, sau khi tẩy rửa sạch sẽ sẽ bị tú bà kỹ viện đến đánh giá tư sắc rồi đưa ra giá cả.
Lâu Ánh Thần rất bất đắc dĩ nhìn hai kẻ đang ngồi trước mặt kia, lỗ mũi hung hăng hít một cái, kết quả lại tự mình run rẩy, người tẩy rửa cho y lại còn dùng tới thứ gì đó giống như tinh dầu thơm, cho nên hại y hiện tại toàn thân đều là một cỗ hương thơm kỳ quái.
“…… Phụt….. ha ha…..”
Thiên Mạch Doanh không biết tại sao bật cười trước tiên, chỉ một tiếng, rồi cầm ly trà lên che giấu khóe miệng không kìm được nhếch lên kia.
Mục Miên nhìn con lang lông toàn thân ướt nhẹp dính lại với nhau một cái, lại nhìn sang Thiên Mạch Doanh kìm nén không thôi, hỏi: “Cười cái gì?”
“Không, không có gì.”
Thiên Mạch Doanh không muốn phân hưởng với người khác, ngậm miệng không nói, nhưng nụ cười trên mặt không giảm, loại nhãn thần đánh giá đó quét qua người Lâu Ánh Thần, dẫn tới Lâu Ánh Thần một trận mồ hôi lạnh, bất giác lui lại một bước, lòng nghĩ: Đây không phải là chọn vợ, đây là chọn cừu chờ bị mổ.