Mắt thấy con cự hình lang này tiếp cận, Lâu Ánh Thần ngược lại bình tĩnh xuống cho dù chỉ là ngoài mặt. Thói quen chức nghiệp bên ngoài lâu dài đã dạy cho y biết cách áp chết phản ứng quá độ của thần kinh khi nguy hiểm cận kề, y một mặt uy hiếp phát ra tiếng gầm thấp, một mặt cố sức lết thân thể về sau. Trong não tính toán tiếp theo nên làm thế nào.
Y sẽ không ngây thơ cho rằng con lang này sẽ tha cho y, cũng không cho rằng bản thân sẽ bị trực tiếp cắn chết Bởi vì trong mắt của đối phương y nhìn ra được sự hứng thú. Cường giả (kẻ mạnh) đứng trên đỉnh chuỗi sinh vật sẽ không lập tức tiêu diệt thứ gây nên hứng thú cho nó ít nhất sẽ chơi đùa một trận, trước khi nó chán ghét, an toàn của bản thân là có thể kéo dài một chút. Mà trong một chút này, chính là cơ hội duy nhất để y chạy thoát.
Mù mịt đến đáng thương.
Con người luôn cảm thấy khoảng cách của bản thân đến tử vong là rất xa, cho đến một ngày nọ tử vong đột nhiên xuất hiện sau lưng, mới sẽ hoang mang thất thố, hành động điên rồ.
Nhưng điểm không giống của Lâu Ánh Thần là, cuộc sống của y thời thời khắc khắc đều dẫm lên ranh giới sinh tử, không biết lúc nào sẽ bị người theo dõi, không biết ở chỗ nào sẽ bị ám sát, không biết nuốt một miếng cơm có phải là có độc…… cuộc sống của y vẫn luôn như vậy, cho nên y biết phương pháp tự cứu nhanh chóng. Nhưng đó là khi đối thủ của y là nhân loại y có thể nhìn rõ nhược điểm của nhân loại, sau đó tiến hành công kích mang tính phản kháng đối với nhược điểm đó, tiếp theo chạy thoát. Nhưng trước mắt là lang, khiến đáy lòng y vô phát xem nhẹ sự run sợ.
Có một xung động từ trong huyết dịch trào ra, muốn y phải thần phục, hướng đến vị vương giả đó lắc đuôi cầu xin tồn tại, biểu thị trung thành của bản thân.
Nếu như y là người khác, thì đã thuận tùng bản năng hiện làm dã thú của mình, nhưng mà, y là Lâu Ánh Thần, cho dù không cần người khác quỳ lạy, y cũng phải làm một người tự do!
Y và những con lang khác, bất đồng Càng tiếp cận, càng có thể cảm giác được một khí thế đặc biệt.
Vốn dự định chơi một lát, Lang Vương lại đột nhiên thay đổi chủ ý, nó tiếp cận hai con mắt tương đối khiến nó thỏa mãn, tán thưởng sự áp chế sợ hãi và bướng bỉnh kiên cường trong đó, thanh âm trầm thấp, mang theo bá khí vương giả nói: “Làm nô lệ của ta, hoặc là, chết”
Thân cây cao ngất ngất ngưỡng, cành cây um tùm che phủ bầu trời, mảng rừng đang lúc giữa trưa ngược lại là một mảng hôn ám âm trầm. Một vài bóng đen từ bên trong nhanh chóng xẹt qua, ngang qua lùm cây phát ra tiếng xào xạt, tựa như u linh, rồi cứ vậy di động ra xa.
Đó là ba thân ảnh lang mạnh mẽ.
Ở đây dường như là vùng đất của lang, một loại sinh vật đứng thẳng trên đỉnh của chuỗi thế giới động vật ở đây, bọn chúng hưởng thụ sự thỏa mãn có thể tùy ý giết chóc.
Nhưng là đột nhiên, hai thân ảnh ngăn chặn đường đi của chúng.
Đồng dạng là hai con lang.
Hai quân đối kháng, trong một lúc, sát khí tứ phía, những con chim ẩn nấp trên lá cây nghỉ ngơi nhất thời kinh sợ bay tán loạn, trong không gian trừ lá cây phiêu phiêu sau cơn gió, chỉ còn lại tiếng gầm gừ của lang.
“Là các ngươi” Con hồng lang bị bao vây ẩn tàng hận ý lộ ra răng nanh trắng dày.
“Ngươi không nên phá vỡ quy củ Hồng Tiêu!”
Kẻ ngăn chặn đồng thời nghiêm trận đối kháng, tuyệt không để yếu thế.
“…… Thế nào, mảnh lãnh địa này lúc nào là do các ngươi làm chủ? Phong Khởi còn có Lôi Lạc?”
Giống như nhân loại, quần lang ở đây trừ Vương ra, cũng phân rất nhiều bang phái, mà hai nhóm đang đối kháng trước mặt này, là hai nhánh thế lực trong số đó.
“Ở đây không phải là địa bàn của ai, các ngươi nên biết, mấy năm nay con mồi có thể săn được đã dần dần giảm ít, nếu như tiếp tục vì ham muốn riêng lạm sát, sẽ dẫn đến cái giá mà các ngươi tuyệt đối không thể trả nổi.”
Lôi Lạc chính nghĩa kiên định lạnh giọng nói, nó liếc mắt nhìn hai con công lang (sói đực) bên cạnh Hồng Tiêu, trong lòng tính toán nếu như động thủ sẽ có bao nhiêu cơ hội có thể giành thắng.
Hồng Tiêu khinh khi cười nhạo: “Bớt nói mấy lời chính nghĩa đi, các ngươi là muốn độc chiếm lãnh địa này thôi.”
“……Ngươi”
“Được rồi, Lôi Lạc, chúng ta không phải đến để cãi vã.” Phong Khởi thản nhiên tiến tới, nhãn thần dịu hòa tản mạn trước đây lúc này đột nhiên bén nhọn vô cùng. Nó trầm mặc đối diện đám lang chiếm ưu thế về nhân số trước mặt: “Hồng Tiêu, cho dù ngươi nghĩ muốn đạt được một lúc vui vẻ, cũng nên suy nghĩ đến hậu quả khi mùa đông, trước mắt là mùa phồn thịnh, nếu như ngươi quá mức săn bắt, đến mùa đông, chịu khổ cũng chính là ngươi, đừng làm chuyện không suy xét hậu quả.”
Hồng Tiêu mặt không biểu tình vẫy đuôi, tựa hồ có chút cố kỵ, nó hung hăng trừng mắt nhìn Lôi Lạc một cái, tâm không cam tình không nguyện quay người đi, trầm mặc một khắc, vẫn là li khai….
Chạy
Bất luận ở đâu cũng tốt…….
Tiếng hít thở gấp gáp, tựa hồ khiến người lo lắng y có phải là muốn xé rách phổi hay không, kéo lê một chân bị thương, Lâu Ánh Thần dùng hết khí lực hướng đường rừng quanh co chạy thục mạng, cánh cây bụi rậm cứa lên thân thể, da lông đã rất thê thảm dần dần phủ lên một tầng màu đỏ, nhưng y đã không có thời gian để cố kỵ chuyện đó.
“Ta cho ngươi một chút thời gian, nếu như ngươi có thể chạy ra khỏi lãnh địa này, vậy thì, ta liền bỏ qua cho ngươi.”
Đại khái mười phút trước, y cự tuyệt thần phục, y không muốn làm nô lệ, không liên quan đến danh dự, chỉ là ngạo khí từ trong cốt tủy huyết dịch điều khiển y phản kháng việc bị người nô hóa! Sau đó, Lang Vương tựa hồ ngoài dự liệu, nhưng cũng không phẫn nộ, chỉ nói một câu như vậy, sau đó bắt đầu cùng y chơi trò chơi cường giả.
Đuổi bắt, sau đó, giết xẻo……
Lâu Ánh Thần không biết con lang đó có thân phận gì, cũng không biết nó khi nào sẽ đuổi theo, nhưng y biết bản thân hiện tại yếu đuối đến mức ai cũng có thể ức hiếp, cho nên y muốn phản kháng, trốn chạy trên lộ tuyến vận mệnh, liều mạng hướng phía trước xông tới, cho dù đốt sạch đến giọt tinh lực cuối cùng, y cũng sẽ không từ bỏ.
Phổi, bị tia gió hút vào kích thích càng đau.
Chân sau, mỗi một bước chạm mặt đất đều giống như muốn bẽ gãy xương liên tục công hãm……
Nhưng không quan hệ, còn đau nói rõ là y còn sống y không sợ tử vong, nhưng đồng dạng y vẫn khát vọng sinh tồn!
Thân thể……. rất đau……..
Tốc độ có thể phát giác được là dần dần trở nên chậm hơn, nhưng y nhìn thấy được đoạn cuối cánh rừng ý thức đột nhiên vượt qua cực hạn của thân thể, Lâu Ánh Thần không khống chế được kích động, có cơ hội….. y nhào tới đó, mắt thấy càng lúc càng gần ranh giới lãnh địa
Thân thể đột nhiên nặng xuống, sau lưng truyền tới một nỗi đau quen thuộc, trong mũi dâng lên một vị đạo khiến y hoảng sợ lang…….
Thì ra là thế…..
Không phải là không có đuổi đến……
Nó chỉ là chờ sẵn ở đây, khiến bản thân khi nhìn thấy được hy vọng sẽ dập tắt……
Còn cho rằng có thể chạy khỏi mệnh trời……
Ta……
Thật ngây thơ…….
Thật mệt…….
Lang Vương có hơi ngạc nhiên về thể lực của Lâu Ánh Thần, thời gian y xuất hiện ở biên giới so với dự liệu của nó sớm hơn rất nhiều, nhưng nó không có khả năng sẽ bỏ qua cho y một con lang cự tuyệt thần phục, nó từ trong lùm cây ẩn thân nhào ra, cắn chặt sau lưng có hơi gầy đến trơ xương của Lâu Ánh Thần, đẩy ngã y trên mặt đất, áp chế, sau đó nó thấy đôi con ngươi lúc này hoàn toàn không có phản xạ lại thân ảnh của nó, trân trân nhìn về lối ra, như con thiêu thân khát vọng được bay ra ánh sáng, trân trân nhìn mãi, sau đó hóa thành hắc ám tuyệt vọng…….