“Thâm sơn đại thụ che phủ bóng,
Chỉ nghe sơn ca không thấy người
Muội nếu hữu tình đáp một câu,
Tránh để A ca tìm khắp núi”
Tiếng ca từ trong núi vang vọng truyền ra, người nghe được không trông ngóng, thôn nhỏ hiền hòa, không tranh thế sự.
Nam nhân bị gọi là “Lão Tam Nhi” là một hộ làm thợ săn trong thôn, thân hình không cao, tướng mạo không xuất chúng, chẳng qua cần cù chịu khó, trung hậu thật thà, năm này lấy được một người vợ hiền đức dịu dàng. Hắn hướng tới chỗ phát ra tiếng ca nhìn nhìn, hắc hắc cười ngốc nghếch, đứng trước cửa nhà mình chỉnh lại y phục, gọi: “Thúy Nhi, ta trở về rồi……”
Một nữ tử áo quần giản đơn chạy ra đón, trên đầu phủ một chiếc khăn màu đỏ, trên y phục bám đầy tro bụi, gương mặt tuy không mấy vị khuê tú tiểu gia bích ngọc, nhưng cũng có khí chất đặc thù của người miền núi. Cô cười bẽn lẽn, tiếp lấy bao đồ trong tay của chồng: “Hôm nay bẫy được không ít thứ a, có mệt chưa, ta đã làm cơm rồi.”
“Ân, ân, ta đi rửa mặt đã, lập tức tới liền.” Lão Tam Nhi phúc hậu cười ngốc, luống cuống tay chân mang ba con thỏ nhốt vào cái ***g gỗ ở bên cạnh nhà, vui sướng rửa tay.
Lâu Ánh Thần từ chỗ cao sau khi quan sát tình hình xong không có tiến vào trong thôn, y lo lắng bị người phát hiện, tuy nhìn thấy được có nhân loại tồn tại y rất kích động, nhưng y vẫn còn lý trí để nhớ bản thân hiện tại là một con lang. Ở trong mảnh rừng ngoài thôn loay quay hết nửa ngày, y quyết định buổi tối sẽ lại đến một lần, lý do tương đối buồn bực.
Trộm đồ ăn.
Vì với tình trạng hiện tại của thân thể, săn con mồi có thể hình lớn là không mấy khả năng sẽ thành công, mà giờ y lại đói khát lắm rồi Ăn cái có sẵn kia thì đỡ hơn, tuy có chút áy náy với người ta. Còn không thì, đợi khi bản thân hồi phục thì lại đến đây “báo ơn”. Cứ tính toán thế, bước tiếp theo chính là phải đợi trời tối, mà câu nói đợi chờ là kéo dài tuyệt đối là chân lý, nước chất đầy trong bụng đã tiêu hóa sạch, hồi phục lại lớp da bụng teo tóp nhăn nheo dính sát lại, chỉ cảm thấy trong đó luôn có trận trận co rút, Lâu Ánh Thần khó chịu co ro trong lùm cây, cái miệng bắt đầu cắn nhai mớ cỏ xanh trên đất. Ta không phải muốn làm dương……
Nhưng mà…… ta đói…..
Đột nhiên bên tai vang lên tiếng chế giễu ngày đó của Lang Vương đối với y, trong lòng Lâu Ánh Thần lại một trận mất mác. Không biết nó ra sao rồi chắc là không chết được đâu dù sao nó là Vương. Còn có Phong Khởi và Mãnh Cáp, không biết có thể chạy thoát hay không, Lôi Lạc nữa? Còn có ngân lang
Phù Xuyên sẽ dẫn tất cả chạy lên đỉnh núi đi….. suy nghĩ hồ loạn một hồi, đại não bắt đầu ẩn ẩn đau nhức, Lâu Ánh Thần luôn tin tưởng luận điểm động não nhiều sẽ tiêu hao chất béo, y liếm liếm cái miệng khô héo.
Khổ sở nuốt hai ngụm cỏ xanh, bỏ đi, vẫn là ngủ một chút vậy….. nếu không sẽ càng đói.
Trăng lên giữa trời, nhiệt độ bắt đầu lạnh xuống. Cách biệt nhiệt độ quá lớn giữa ngày và đêm khiến đám cỏ trên mặt đất phủ lên một tầng sương mù nhàn nhạt.
Lâu Ánh Thần thuần túy là bị lạnh mà tỉnh, ánh trăng mê người lại không cách nào thưởng thức nổi, y lãnh tĩnh nghe ngóng tiếng vang xung quanh một hồi, trừ tiếng cú kêu cú cú lúc có lúc không, thì trong trời đất ngay cả tiếng gió cũng không có.
Rất tốt………
Từ chỗ co ro hết nửa ngày trèo ra, lắc rơi đám cỏ vụn, Lâu Ánh Thần gắng sức ưỡn lưng một cái, xương cốt phát ra tiếng lách cách lách cách, cơ thịt có chút chua xót cũng dễ chịu đi rất nhiều, nhưng một giây sau đó…… cảm giác đói bụng càng thêm mạnh mẽ. Cố dậy lên mười hai phần tinh thần, y nhanh chóng chạy tới con đường nhỏ để vào trấn, không chút lo lắng sẽ bị người phát hiện, nhà nông bình thường chính là mặt trời mọc thì làm việc mặc trời lặn thì nghỉ ngơi, sẽ không giống như chỗ y từng ở, sáng sớm còn có một đám cú đêm phòng bị. Nhẹ nhàng dẫm trên mặt đất, mớ cỏ phát ra âm thanh ma sát xào xạt, không khí thanh lãnh khiến y liên tiếp run rẩy mấy cái, chuyển mắt, thôn làng đã gần ngay trước mắt.
Tâm tình phức tạp.
Lâu Ánh Thần đánh giá thôn trang đã chìm vào giấc ngủ này, trong lúc hoảng hốt trong lòng dấy lên cảm giác lạc lõng
Bớt đi một trận buồn bã, y lại hồi phục sự nhạy bén ban đầu, lanh lẹ xông vào thôn, thuận theo mùi vị trong không khí mà tìm kiếm, không lâu liền dừng lại trước một căn nhà đất bình thường. Trước cửa truyền tới mấy tiếng gừ thấp của chó, nhưng lại nhút nhát giống như lúc đang sợ hãi, mà không phải khí thế mười phần để thị uy. Cái này cũng không khó lý giải, Lâu Ánh Thần dù sao cũng là con lang đã có kinh nghiệm trải qua bao chuyện. Mùi vị huyết tanh đã kết dính trên người y, dung nhập vào trong máu thịt xương cốt y, những thú nhỏ thông thường hoàn toàn không thể nào có khí thế để chống lại. Y lãnh đạm nhìn con chó vàng co ro trong động run rẩy, quay người rời khỏi căn nhà này.
Đối với tình cảnh như vậy, chỉ khiến y càng thêm nhận rõ hoàn cảnh hiện tại của mình……
Không thể…… làm nhân loại nữa. Tuy không có quá nhiều bận tâm, nhưng mà……. vẫn cảm thấy trong lòng có một khoảng trống, gió sẽ thổi vào đó, rất lạnh……
Không dám quá to gan lớn mật đi vênh vang, Lâu Ánh Thần nhanh chóng chọn một căn nhà có mùi vị của nhiều gia cầm, phóng người nhảy qua tường thấp, nơi đặt chân vừa khéo là một chuồng gà làm bằng gỗ. Che giấu một chút phiền muộn, y nhanh chóng chạy tới cái tổ gà làm bằng lau sậy.
Các loại gia cầm được nuôi dưỡng cũng không hề đánh mất đi cảm giác nhạy bén trời sinh, chúng ngửi được sự nguy hiểm trong không khí, cục cục kêu lên, loạn thành một đoàn. Cửa ***g mở ra, con ngươi màu tím trong bóng đêm lấp lóe, màu sắc mang theo độ băng…….
“Tiếng gì vậy?”
“Ân? Sao vậy?”
“Hình như trong vườn có tiếng gì đó, ngươi ngủ đi, ta đi xem thử…… nói không chừng là con chồn.”
Lão Tam Nhi khoác áo ngoài lên, xoa xoa con mắt lờ đờ, tiện tay cầm theo ngọn nến trên bàn, chỉ nghe thấy tiếng vỗ cánh ở hậu viện càng vang lớn hơn, trong lòng cảm thấy có vấn đề, suy nghĩ rồi lại cầm theo cái dao thái rau dựng ở trước cửa, mở cửa đi ra.
Lâu Ánh Thần cắn đứt cổ của năm sáu con gà mái, nuốt hết một mồm lông gà, sau lưng vang lên thanh âm mở cửa cạch két một tiếng khiến y nhất thời cảnh giác, bị người phát hiện? Làm sao lại…… hiện tại y còn không nghĩ tới có xung đột gì với nhân loại, cuối đầu ngậm lên hai con gà đã ngoẹo cổ, đang chuẩn bị chạy đi, lỗ tai nghe được tiếng vật gì đó xé gió lao tới, rất linh hoạt nhảy lùi một cái, tránh được công kích, sau đó xông về hướng vật thể bay đi, hung ác phát ra tiếng gầm thấp.
Lão Tam Nhi cảm thấy, nếu không phải là các loại chồn hoặc hồ ly từ trên núi xuống, vậy thì chỉ có thể là người đến trộm gà. Nhẹ nhàng đi đến cạnh tổ gà sau hậu viện, ngọn nến yếu ớt không cách nào chiếu rõ được thân ảnh màu xám lay động đó, nhưng mà nghe thanh âm cũng biết, tuyệt đối không phải là động vật nhỏ nhắn gì, trong lòng lập tức khẩn trương, nhưng vì tiếng kêu thảm của con gà mái mà gia đình đã nuôi bao năm, hắn vẫn cố cổ vũ lá gan cầm lấy một cây gậy thô nặng bên cạnh người ném qua.
Không có truyền tới tiếng cây gỗ đụng vào dã thú, thanh âm rơi vào hàng rào khiến hắn hiểu đại gia hỏa lần này rất lợi hại.
Sau đó, một giây kế tiếp, hắn không tự chủ được ngã ngồi lên đất, tại một cự ly cách hắn ngoài sáu bảy mét, một con mắt quái dị lạnh lùng nhìn chăm chăm hắn.
Đó là con mắt màu tím trước giờ chưa từng thấy qua.