Phù Xuyên rất phiền muộn.
Nó nghĩ không ra tại sao Lang Vương luôn rất trầm ổn lại đột nhiên trở nên ngốc nghếch như vậy, Lâu Ánh Thần rơi xuống nước đích thật là nguy cơ, nhưng vào lúc này không phải càng cần phát huy sức mạnh đồng đội để đi tìm sao? Tự dưng lại vứt bỏ vương vị tìm sống tìm chết trăm suy ngàn nghĩ cũng không hiểu được tình huống nên nó chỉ có thể tin tưởng cái gọi là kẻ đang điên cuồng trong tình yêu thì đều ngu si, nghĩ lại câu nói này cũng là do Lâu Ánh Thần nói cho nó.
“Ta lại……. gây họa rồi……..” Mộc Bàn rất suy sụp nghiên đầu, nếu như không phải do nó chạy đi đập băng thì cũng sẽ không gây ra một chuỗi việc này, Lưu Sa lần này không đả kích nó, không mấy dịu dàng cắn lên lưng nó một cái, kéo ra một đám lông rồi nhổ đi, nói với Phù Xuyên: “Chúng ta đi tìm Vương thôi, gia hỏa đó, kích động lên thì không biết sẽ làm ra cái gì” Thật ra nó cảm thấy Lang Vương xảy ra chuyện là việc không có khả năng, trừ khi gia hỏa đó nhìn thấy di thể trôi nổi của Lâu Ánh Thần. Mà Lâu Ánh Thần đó, cũng không giống gia hỏa đoản mệnh, tuy nhìn thì giống kẻ nhiều tai nhiều nạn.
“Cũng đúng, nhưng ta cảm thấy trước tiên nên nói rõ thì tốt hơn, ta vẫn chỉ công nhận gia hỏa đó là Vương.” Biểu tình của Phù Xuyên có chút tản mạn, nhưng khẩu khí thì rất chân thật. Lời nói vừa phát ra đã bị một đám lang xung quanh vứt cho một ánh mắt trắng dã: “Đừng phí lời nữa có được không, còn rầy rà thì nói không chừng Vương không còn nữa.”
……. Cái đám nít ranh này Phù Xuyên tự nhiên là cố ý biểu hiện thái độ như thế, cho dù rất thỏa mãn với phản ứng của đám lang này, nhưng bị vứt cho ánh mắt trắng dã vẫn là không vui. “Không có ý kiến thì liền xuất phát đi.” Nó ngậm gấu con đang kêu chi chi loạn lên, đi theo vết máu nhỏ trên mặt tuyết bắt đầu tìm kiếm.
Vết chân tạp loạn của đám lang đi qua nơi có vết máu liền xóa sạch dấu vết, giống như trước giờ chưa từng tồn tại thứ đó.
=========================
“Còn đau không?” Lâu Ánh Thần cẩn thận dùng đầu lưỡi liếm qua kẻ ngón chân của Lang Vương, bên trong vết thương bị băng rạch rất nhiều, có mấy đạo còn rất sâu. Trong miệng đã có một cỗ huyết tanh, y ngẩng đầu nhìn Lang Vương, đối phương vẻ mặt thong dong, khóe môi còn mang theo ý cười như ẩn như hiện. “Vẫn tốt.” Khi chuẩn bị lên đường tìm kiếm bọn Phù Xuyên, Lâu Ánh Thần nhìn thấy vết máu trên mặt đất khi đi qua, lúc này mới phát giác vết thương trên chân của Lang Vương so với lúc nhìn thì nghiêm trọng hơn, thế là lúc gần đi lại quyết định tạm thời nghỉ ngơi, ít nhất để hoàn tất trị liệu rồi lại lên đường. Thanh lang ở một bên mặt không biểu tình trừng mắt nhìn đôi này, càng nhìn càng cảm thấy không khí nhẹ nhõm đó thật chướng mắt, nó liếc sang Xính Nha đang nằm nhắm mắt giả ngủ ở kế bên, đột nhiên hỏi: “Lâu Ánh Thần, ngươi có từng hận gia hỏa này không?”
Kêu cái tên rất khó xử, thanh lang trực tiếp xưng hô vị Lang Vương nhìn không thuận mắt đó là ‘gia hỏa’. Tuy nói Lâu Ánh Thần nhìn cũng không thuận mắt, nhưng khi nhìn vẻ mặt của Xích Nha thì vẫn đành tạm thời gọi cái tên này lên.
Vấn đề này khiến Lâu Ánh Thần ngây ra một lúc, nghi hoặc nhíu mày quay nhìn Lang Vương, tên này chậm chậm đứng lên, không giấu được vẻ mặt khẩn trương.
“Nga…..” Lâu Ánh Thần lắc lắc lỗ tai, đối với việc Lang Vương đem chuyện của họ nói cho người khác y thấy rất không vui, nhưng thấy biểu tình ‘khả ái’ hiếm thấy của đối phương, cũng không tính nổi giận đối mặt nói với Lang Vương: “Chắc là đã từng đi. Ngươi nên biết là lúc nào.” Vừa nói xong Lang Vương liền lại gần, cả đầu dán vào ***g ngực y, hối lỗi chạm chạm, y như con chó cưng cỡ lớn, Lâu Ánh Thần lại cười nói: “Nhưng mà, không có yêu, thì sao có hận, dù sao hiện tại ta không hận nữa, ngươi cũng không cần quá hổ thẹn.” Đỏ mặt nói hết, Lâu Ánh Thần phát hiện bản thân càng lúc càng không giỏi nói ra mấy lời bộc lộ nội tâm này, lúng túng quay đầu đi, sau đó trong lỗ tai truyền tới một chút âm thanh quen thuộc, y nghi hoặc dựng cổ lên nhìn quanh tứ phía, âm thanh đó là tiếng bước chân.
Lang Vương và thanh lang cũng nghe thấy, hai con lang đồng thời nghiêm túc đứng lên, nhưng không áp dụng phòng bị.
Mắt thấy lùm cây xào xạt bị tách ra, Phù Xuyên thắng không kịp trực tiếp nhào qua mang cả gấu con cùng với Lâu Ánh Thần trực tiếp tiếp xúc thân mật, binh một tiếng thật lớn khiến Lang Vương một trận đau lòng, vội xông qua kéo Phù Xuyên ra, thuận tiện một vuốt đánh bay gấu con: “Các ngươi ân phận một chút cho ta!”
“…… Vương……. A Thần……”
Phù Xuyên có chút không dám tin vào cảnh tượng trước mắt, tuy tin rằng hai con lang này sẽ không chết dễ dàng nhưng lúc này nhìn thấy hai người vẫn bình an như thế thì thật sự cũng có chút kinh hỉ quá mức, chuyển mắt nhìn mấy con lang khác cũng xông tới, đồng dạng ngoài ý muốn bắt đầu hô hoán. Hôm nay thật sự là một ngày may mắn.
“Khiến các ngươi lo lắng rồi.”
Lâu Ánh Thần dùng cổ nhẹ chạm vài cái với Phù Xuyên, coi như giao lưu chút tình cảm, những con lang khác mắt long lanh nhìn, ai cũng không có cái gan để làm như vậy.
Đối với Lang Vương không dám, đối với Lâu Ánh Thần lại càng không dám, người trước thì là vấn đề từ trường và địa vị, người sau là vấn đề từ trường lại thêm sự báo thù của con lang nào đó.
Quá trình tập hợp không có trải qua quá nhiều trở ngại, hoặc nên nói Phù Xuyên không xem mấy thứ khó khăn trên đường gặp phải là cái gì to tát, sau khi hưng phấn qua đi thì nó ổn trọng dùng ánh mắt phẫn hận trừng Lang Vương rồi ôm gấu con về bảo hộ trong lòng, đám lang cũng quy củ phân tán đến từng góc quan sát, bắt đầu canh gác, chuẩn bị nghỉ ngơi xong sẽ xuất phát.
“Chúng ta chỉ công nhận ngươi là Vương.” Câu nói này là câu đầu tiên sau khi Phù Xuyên lãnh tĩnh lại đã chân thành nói ra, nó chỉ nói một lần, không cho Lang Vương bất cứ cơ hội giải thích dư thừa nào liền quay người đi tuần tra, Lang Vương âm thầm cảm động vì bộ hạ của mình xem trọng mình như thế, đương nhiên Phù Xuyên đồng dạng cũng vì lần đầu tiên mình áp đảo Lang Vương mà hưng phấn dị thường. Lần đầu tiên lên mặt với Vương a về sau nói không chừng có thể khoe khoang với hài tử của mình, đương nhiên, trước mắt nói với gấu con cũng có thể.
Chớp mắt đã đến đêm khuya.
Thanh lang rời khỏi đám lang náo nhiệt trở về ổ nhỏ mà nó đã chuẩn bị tốt từ sớm, thấy Xích Nha thành thật nằm trong đó, trong lòng đột nhiên có chút phức tạp, nó nhẹ nhàng đi qua, nằm sát cạnh đối phương, khối thân thể nó dán sát vào hơi run rẩy một chút. “Ngươi sợ hãi cái gì” Có chút giận dữ, thanh lang nhíu mày, thấy Xích Nha nhắm chặt mắt hoàn toàn không có dấu hiệu sẽ mở ra, nó sáp lại, thuận theo sống lưng đối phương bắt đầu liếm, đám lông từ từ bị ẩm ướt, nhìn rõ được những chỗ vết sẹo lồi lõm không bằng ở dưới, đầu lưỡi khi liếm tới phần bụng của Xích Nha, đối phương đột ngột nhảy lên, nhưng thanh lang phản ứng còn nhanh hơn đè tới, áp chặt nó dưới thân.
Mặt đất rất lạnh, Xích Nha run rẩy một cái, ánh mắt bất thiện trừng thanh lang.
“Ngươi là của ai?”
“………”
“Ngươi là của ai? Trả lời!”
“Của ngươi.”
Thỏa mãn ôm Xích Nha vào lòng, thanh lang vùi đầu gối lên cổ Xích Nha từ từ yên tĩnh lại, mấy ngày gần đây nó nghĩ muốn áp dụng một chút chích sách gọi là dịu dàng của Lang Vương, tuy nói nó thích nhìn biểu tình lúc đó của Xích Nha, nhưng bộ dạng như vậy mà cả đời…… thì cũng không phải biện pháp, nói không chừng khiến Xích Nha thuận tùng rồi sẽ càng hấp dẫn hơn. Nghĩ như vậy thanh lang liền cảm thấy có chút chờ đợi, nó đột nhiên ngẩng đầu nhẹ kéo kéo hai cái ở sau đầu đối phương, sau đó nói: “Ngủ đi, ta không làm gì cả.” Rồi ngọt ngào đánh giấc trong sự chú mục đầy kinh ngạc của Xích Nha.
Xích Nha cảm thấy thanh lang chắc có vấn đề về đầu óc rồi, khi đi tìm Lâu Ánh Thần thì có đêm nào mà nó bỏ qua cho mình đâu? Gần đây thể lực của Xích Nha đích thật là đã sắp đến cực hạn, nhẫn đau đớn cẩn thận nghĩ muốn rời khỏi bó buộc của thanh lang, không động được vài cái đối phương đã mở mắt, dùng ánh mắt không biết là do thần chí không tỉnh hay do bất mãn mà trừng nó, đợi khi bản thân không động đậy nữa mới từ từ nhắm lại. Xích Nha than thở, xem ra muốn ngủ một mình cũng không thể. Gió lạnh thổi qua khiến nó rụt cổ lại, thanh lang lập tức như con xà quấn chặt lấy.
Không biết bản thân đến lúc nào mới có thể giải thoát. Xích Nha than dài, nhận mệnh nhắm mắt lại.
“Ngươi là muốn ta xem cái này?” Ở sau lùm cây không xa, Lâu Ánh Thần quay đầu, bất mãn trừng mắt nhìn Lang Vương một cái, y không phải kẻ cuồng thích rình trộm, Lang Vương cười dẫn y từ từ rời khỏi, đến khi xác định cặp kia không còn nghe thấy mới mở miệng: “Ngươi không phải lo lắng cái tên đi theo ngươi đó sao? Hiện tại, con lang lông màu xanh đó đã học được thay đổi rồi.”
“Ngươi muốn nói cái gì?”
“Chỉ là muốn cho ngươi an tâm một chút mà thôi.” Lang Vương thân thiết đi sát lại, đầu lưỡi vươn ra liếm bên trong lỗ tai Lâu Ánh Thần, thỏa mãn thấy đối phương rụt cổ lại, “Vậy, chúng ta rất lâu không làm rồi đi……. đêm nay, có tâm tình không……” Thanh âm càng lúc càng ái muội khiến Lâu Ánh Thần có chút mềm nhũn, kết quả Lang Vương không nói nhiều lời, trực tiếp đè ái nhân xuống thi hành chính pháp.
Thật ra Lang Vương đã từng nghĩ trong hành trình này đi đâu cũng có nguy hiểm, lúc nào cũng phải bảo trì trạng thái tốt nhất mới là chọn lựa đúng đắn, nhưng trời biết bọn họ đến lúc nào mới có thể đến được chỗ an toàn, hơn nữa đường phía trước không ai biết rõ, thế là cứ cấp thiết hưởng lạc, cấp thiết hưởng lạc
Một bên khác.
Đứng trên đỉnh của mỏm đá cao chót vót nhìn xuống đám lang mơ hồ không rõ phía dưới, ngân lang từ từ gối đầu lên chân trước, tâm tình phức tạp, đối với rất nhiều chuyện.
Nhân ánh trăng lãnh liệt, nó đột nhiên nghĩ tới cảnh tượng ngày nào đó khi nhìn thấy Lâu Ánh Thần, gia hỏa đó được nó cứu từ trong bụng của con xà ra, có một cảm giác làm nó thấy gần gũi. Nhãn thần có chút yếu nhược, y lúc đó đại khái đã cho rằng mình chết rồi…… cũng đúng, lúc đó nó không có đặc biệt muốn cứu, chỉ là do nhàm chán thôi.
“Không biết tại sao chỉ muốn cắn đứt cổ của ngươi…. máu của ngươi, chắc là rất mỹ vị…..”
Bản thân tựa hồ là từng nói như vậy, sau đó cắn chặt cổ đối phương, nhưng chỉ một chút không cẩn thận thả lỏng, lại lập tức bị phản kích, đó đại khái là lần đầu tiên trong mấy năm bị cắn trúng, khiến nó rất là hứng thú. Con lang này, sẽ tiến hóa thành bộ dạng thế nào? Nó thật sự, tràn đầy kỳ vọng. Tiếp đó, thấy y bị phản bội, xém nữa chết đi, sau đó phấn chấn, sống lại trong mưa, ngân lang ẩn ẩn nghĩ tới chính mình, con lang đó, và bản thân có khí vị tương tự. Chỉ là, cuối cùng họ vẫn không đi trên cùng một con đường, bản thân, là thuộc về hắc ám.
Mà con lang đó, không thuộc về mình.
Ngân lang biết cảm tình của mình đối với Lâu Ánh Thần không phải là yêu, nó sớm đã không có loại tình cảm đó, nhưng mà, nó từng muốn có y chỉ là từng muốn.
Hiện tại, thứ cuối cùng bản thân muốn có cũng bị đoạt đi, sau khi không còn gì cả, bản thân sẽ tiến hóa thế nào?
Ngân lang mỉm cười trong ánh trăng, nó đồng dạng đối với tương lai, tràn đầy hứng thú.