Lang Vẫn (Mõm Sói)

Chương 105: Phương pháp giải quyết vấn đề thức ăn



Chi chi…… rắc……

Một tiếng vang rõ ràng, tinh thể đó dưới sự chú mục của chúng lang tách thành hai đoạn.

Sau đó lại yên tĩnh như cũ.

Tĩnh mịch rất lâu, không biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì nên đám lang bắt đầu xao động, “Ách, tựa hồ là nghĩ nhiều rồi…..” Phù Xuyên co rút khóe miệng, đối với thái độ cảnh giác sửng cồ toàn dân phòng bị này có chút không thích ứng, Lâu Ánh Thần và Lang Vương nhìn nhau một cái, không có nói gì quay người đi tới phía trước, tuy cảm giác được tảng đá vô duyên vô cớ tách ra rất kỳ quái nhưng cũng không tính tiếp tục truy cứu, chuyện kỳ quái đã đủ nhiều rồi, ai biết những tảng đá này có phải thích đùa giỡn không.

Đám lang hồi phục lại không khí không lâu trước đó, nhưng chỉ có Lưu Sa nhíu mày ngưng trọng nặng nề, sầu đầu đi tới trước, ngay cả khi nào thì đi vào chính giữa đội ngũ cũng không biết. Mộc Bàn thủ bên cạnh Lâu Ánh Thần trong lúc vô ý nhìn ra sau thì chú ý thấy thái độ của tên kia, chủ động thả chậm tốc đọ, sau đó đi song song với Lưu Sa, chẳng qua tên này căn bản không chú ý tới biến hóa bên cạnh, nhãn thần phiêu lượng không biết đang nghĩ cái gì. “Này này, ngươi làm cái gì a” Mộc Bàn đi lại, nghiêng đầu nhẹ chạm vào người tên kia, “Sao giống như vợ chạy theo người khác vậy.”

“……. Nếu như không biết tìm thứ để ví von thì câm miệng.” Lưu Sa tâm tình không vui thấp giọng mắng, hồi thần thì hồi thần rồi, nhưng bất an trong tâm lý thì đang từ từ phóng lớn, nó là từ trong sa mạc xuất hiện, đối với chuyện trong biển cát càng quen thuộc hơn, nghĩ tới những nguyên nhân có khả năng khiến cho khối đá vô cớ tách ra…… nhưng là ở đây không phải là sa mạc, thậm chí nhiệt độ khí hậu cũng không giống, cho nên nó chỉ có thể cảnh tỉnh mình đừng nghĩ nhiều, chắc không có phức tạp như nó nghĩ đâu.

Nhưng tảng đá sẽ vô cớ tách ra sao?

Tự nhiên là sẽ không. Khi đám lang gần như đều đi ra khỏi động, Lưu Sa đột nhiên nghe được một tiếng kêu thảm sau lưng, theo tiềm thức liền quay đầu, chỉ thấy con lang đi sau cùng của đội ngũ nửa thân dưới của nó đã tiêu thất không, không phải là tiêu thất, là chìm vào trong cát, hai con lang khác đi sau kinh hoảng thất thố nhìn đồng bạn đột ngột gặp nạn, ngây ngẩn tại chỗ. Phía dưới cát…… có thứ gì! Ý nghĩ đầu tiên trong đầu Lưu Sa là tại sao lại thế này, ý nghĩ thứ hai chính là ngăn cản những lang khác lại gần, chỉ là hành động của nó so với suy nghĩ vẫn chậm hơn một nhịp, “Đừng qua đó!” Ba chữ này vừa thoát khỏi miệng, mấy con lang ở gần nơi xảy ra chuyện đã xông qua rồi, trong lòng thắt chặt, Lưu Sa chỉ kịp hung hăng cắn cổ Mộc Bàn ở cạnh bên đang muốn xông ra mà lôi về, đối phương vô thức giãy dụa: “Ngươi làm cái gì! Ta phải đi”

“Ngươi TMD câm miệng!!” Thanh âm so với Mộc Bàn còn lớn hơn, Lưu Sa khiến cho tất cả những con lang đang định có ý kiến hoặc định hành động đều dừng lại, an tĩnh chỉ một giây, mấy con lang vốn xông đi vì muốn giải cứu đồng bạn thân thể đột nhiên chìm xuống, cũng đều rơi vào tai nạn tương đồng như kẻ đầu tiên. Chúng chỉ phát ra một tiếng gầm rú ngắn ngủi, tiếp đó, cả thân thể cứng ngắc từ từ trầm vào trong cát. Mà cái nơi vốn còn do những hạt cát xinh đẹp tụ lại tạo thành bắt đầu xuất hiện từng cái hố lõm, giống như cái phễu, cát từ từ xoay chuyển hạ xuống, nuốt chửng tất cả những thứ trên mặt đất thậm chí là những hạt đá rớt xuống. Không bao lâu, lại quay về tĩnh lặng, mặt đất trong hang động bình lặng như mới, hoàn toàn không có bất cứ dấu vết của sinh vật nào từng tồn tại.

Trong không khí, lang tràn tử tịch.

“Đó……. là cái gì……” Thanh âm run rẩy, không biết là ai phát ra, tất cả lang đều đờ đẫn nhìn mặt đất mỹ lệ vừa rồi chúng đã đi qua, thân thể đều từ từ bắt đầu run rẩy, mồ hôi lạnh tiết ra toàn thân, Lâu Ánh Thần cảm thấy cổ họng nghẹn cứng, thầm thì mở miệng: “Lưu….. sa…..” Nói ra hai chữ này, rồi không nói tiếp nữa. (Lưu sa: Có nghĩ là cát lún)

Kẻ đầu tiên hồi thần vẫn là Lưu Sa, áp chế đau đớn tâm lý nghiến chặt răng, nghe được có ai đó gọi tên nó, lỗ tai lắc một chút rồi quay đầu, nghi hoặc nhìn Lâu Ánh Thần, muốn hỏi nhưng lại không biết nên hỏi từ đâu. Lâu Ánh Thần nửa ngày mới hồi thần, vội nói: “A, ta nói là tên của hố cát vừa rồi Ở ……. quê hương của ta, thứ đó gọi là ‘lưu sa’.”

Không biết có phải là không vui hay không, Lưu Sa nhướng chân mày: “Ngươi biết thứ này?” “…… Biết một chút, bên dưới cát có thứ gì đi…..” Lâu Ánh Thần trầm tư suy nghĩ cũng không nhớ ra được trong tiết mục thế giới động vật được phát thì phía dưới cát có cái gì, y không thường xem truyền hình, cũng không có tiếp nhận qua nhiệm vụ nào trong sa mạc, chỉ là ẩn ẩn nhớ tới không biết từ nơi nào đã từng nghe nói qua về một loại nhện, y không dám xác định, cho nên chỉ đành mơ hồ nói thành ‘thứ gì đó’. Lưu Sa mang theo hàm ý khác nhìn qua một cái, gật gật đầu, giải thích cho đám lang: “Phía dưới có một thứ gọi là ‘hạp triết’, hình dáng không lớn, nhưng có độc, chúng ta tốt nhất nhanh chóng rời khỏi đây, tuy thứ đó bình thường không rời khỏi tổ của mình, nhưng nếu như đói quá thì cũng có thể xông lên……”

“Nhưng là, mấy con lang đó…….” Có một con lang cấp thiết nói, lời chưa nói xong đã bị Lưu Sa cắt đứt, “Từ bỏ đi.” Biểu tình nghiêm túc khiến những con lang khác đều ý thức được chuyện đã phát triển tới mức độ hoàn toàn không cách nào cứu chữa, “Ta đã nói qua thứ đó có độc, tuy so với loại trong sa mạc tựa hồ hơi không giống, nhưng ta bảo chứng ngươi muốn báo thù là không có khả năng, trừ khi tất cả lang chúng ta đều bỏ phí sinh mạng chịu đi cắn một phát thì mới có thể cắn chết một con.” Quay người, Lưu Sa đối lưng với đám lang nhìn có chút lãnh khốc, “Ngươi sẽ làm sao? Ta…… sẽ không.”

Đúng vậy, nó còn có chuyện quan trọng hơn phải làm, sao có thể chết ở nơi này…….

Đây không phải là chạy trốn…….

Đội ngũ hồi phục lại đi tiếp, ai cũng không có tâm tình nói chuyện, ngay cả Mộc Bàn thần kinh thô cũng lặng lẽ theo sau Lưu Sa, không phát một lời theo sát. Chỉ là nguy hiểm trong hang động so với chúng dự liệu còn nhiều hơn hẳn, khi đi qua đá vụn phát hiện đám bò cạp có kích thước bằng nắm tay, không dễ gì mới thoát khỏi thì lại phát hiện chắn ngang trước mặt là một con sông đại khái là phải lội xuống, may mà nước sông không sâu, chỉ là thứ trong nước đó động vật nhuyễn thể giống như con đỉa toàn thân đầy gai, và cả động vật thủy sinh tính ăn thịt có cái mặt lồi lõm không bằng một chút cũng không giống con cá….. đám người Lâu Ánh Thần thê thảm không chịu nổi bị truy đuổi săn bắt, từ chạy trốn chạy trốn vẫn là chạy trốn, họ không có biện pháp nào tốt hơn, lần nạn này ngay cả Lang Vương cũng đành bó tay không biện pháp.

“Ta…… đói quá…..”

Trong lòng đất không đủ ánh sáng, cho nên khái niệm đối với thời gian rất mơ hồ. Chiến đấu và thần kinh căng thẳng cao độ khẩn trương đã làm tiêu hao hết thể lực của tất cả lang, cuối cùng, khi con lang đầu tiên mở miệng kêu đói, thì bụng của tất cả cũng đều nhất tề đồng ca. Phù Xuyên nhả gấu con xuống, nhìn bộ dáng nó mất hết tinh thần, bất đắc dĩ nhìn Lâu Ánh Thần: “Tiểu gia hỏa sớm đã đói rồi, xem đi, không còn chút tinh thần nữa……..’

“ Thức ăn xác thực là vấn đề rất quan trọng a……..” Lang Vương cẩn thận đánh giá xung quanh, cuối cùng không dám ngồi xuống, nó tại chỗ dẫm vài bước, quay sang nhìn Lưu Sa, “Lưu Sa, ngươi có chủ ý gì không?” Trước khi hội họp với Lâu Ánh Thần thì Lưu Sa chính là ‘quân sư’ của Lang Vương, tất cả mọi chuyện Lang Vương đều tìm nó để thương lượng xuy xét. Lưu Sa lắc đầu, nó biết không ít, nhưng không phải là vạn năng, một cái lắc đầu này, khiến cho toàn đội ngũ chìm vào màu xám tuyệt vọng.

Chiến đấu đến lúc nào mới kết thúc, chỉ sợ còn chưa ra khỏi hang động này, họ đã chết đói ở trong đây rồi

“……Săn mồi…… và thức ăn?”

Lâu Ánh Thần đột nhiên phun ra một câu, dẫn đến sự chú ý của toàn bộ lang, lại tiếp tục hỏi: “Trong hang động này ẩn tàng những dã thú đó…… chỉ cần không có độc, đều có thể ăn đi……’

“……Ách…… có lẽ”

Lưu Sa cảm thấy tư duy dừng lại một chút, bên bị săn và bên săn mồi hoán chuyển vị trí? Cách nói này tuy cũng không phải chưa từng nghe qua, nhưng đại đa số là xuất hiện trên những sinh vật khác. Dưới tình huống này mà đề ra chính là cảm thấy rất kỳ quái, lang ở thế giới bên ngoài cũng xem như là một trong những loài đứng đầu của chuỗi động vật, cho nên rất ít có thiên địch ăn lang nào tồn tại, ngôn luận này khiến cho Lưu Sa cảm thấy có một dự cảm nguy cơ kỳ lạ, thậm chí so với sự tồn tại của đám dã thú có thể ăn lang trong hang động này còn…… rối rắm hơn.

“……. Ý của ngươi là chúng ta đi săn những…… thứ đã tấn công chúng ta?” Có một con lang không biết tên gì hỏi, biểu tình cũng rất quái dị.

“Tại sao lại không thể?” Lâu Ánh Thần hỏi ngược lại, “Có lẽ sẽ rất khó ăn đi…… nhưng tóm lại so với chết đói vẫn tốt hơn”

Nói thì có đạo lý, nhưng vẫn cảm thấy có chút….

Trong não…. rốt cuộc là có cái gì a….. Lang Vương dùng đầu nhẹ nhàng chùi chùi vào đầu Lâu Ánh Thần, đón lấy ánh mắt nghi hoặc của y thì bất đắc dĩ than dài nói: “Chỉ có thể như vậy, trừ những sinh vật này có thể ăn, chúng ta không có thứ gì khác nữa.” Đồng dạng, Lang Vương cũng có rối rắm tương đồng như Lưu Sa. Tuy biện pháp này thật sự là biện pháp duy nhất có hiệu quả.

“Đúng a đúng a, cũng không thể nào ăn đá được ” Mộc Bàn vội vàng tán thành với đầu lĩnh, nó sớm đã đói đến mức da ngực sát dán vào lưng rồi, câu nói này dẫn đến một cái liếc mắt của Lưu Sa, và thêm một lần bị coi thường.

Trong vòng mấy phút đám lang đã đạt được thống nhất, đầu tiên, cùng nhau săn gia hỏa nào tấn công đến, thứ hai, phân chia bình quân, cuối cùng tự nhiên là lấp bụng. Mà đội ngũ cũng bị Lâu Ánh Thần chia thành ba tốp, một tốp có kinh nghiệm khi gặp được con mồi sẽ làm chủ lực tấn công, tốp cường tráng nhất sẽ đến cắt đường địch nhân xuất hiện liên tiếp, tốp bị thương và già cả thì phụ trách thanh lý chiến trường, nhanh chóng kéo thức ăn đến trong vòng tập kết an toàn. Không được ham chiến, một khi bắt đủ thức ăn cho tất cả mọi người, lập tức lùi về, để tránh phát sinh tình huống ngoài ý muốn.

“Gia hỏa đó…… rốt cuộc là từ chỗ nào tới?” Mấy con lang tụ lại bên nhau, ánh mắt nhìn theo thân ảnh Lâu Ánh Thần chạy tới chạy lui bộn rộn, thấp giọng nói chuyện.

“Suy nghĩ rất kỳ quái”

“Ân, ta thấy được, động tác săn mồi của y cũng rất kỳ quái, trước giờ chưa từng thấy qua”

“Nhưng Vương và Lưu Sa tựa hồ đều rất tin tưởng y…….”

“Còn có Phù Xuyên, cũng tựa hồ rất thân thiết với y…..”

“Này này này! Mấy tên các ngươi!” Phù Xuyên đem gấu con giao lại cho Xích Nha bảo vệ mang cái đầu đầy mây đen xông tới, “Còn phí lời cái gì, thầm thầm thì thì, có nhàn tản hưng trí thì đến giúp đỡ đi!” Đội ngũ ở trước lại lần nữa đụng phải dơi hút máu, thứ đó tựa hồ khắp nơi đều có, cho nên đám Lang Vương làm quân tiên phong đã bắt đầu anh dũng tác chiến, Phù Xuyên vì trước đó khi lội qua nước bị thứ gì đó trong nước cắn bị thương, hiện tại bị phân vào nhóm thu gom thức ăn, tâm tình đang rất không vui, nhìn thấy có gia hỏa đang chuyện phiếm thì tự nhiên là tiểu vũ trụ liền đại phát. Mấy con lang đó vội vàng tản ra, chỉ lo đầu không lo đuôi xông vào trong chiến trường cắn xé dơi.

Ước chừng nửa giờ sau

“Thu gom được bao nhiêu rồi?”

“Cái đó, nhiều như vậy, mấy thứ này so với trong tưởng tượng còn hung hãn hơn.” Lưu Sa than vãn, lại có mấy con lang bị thương, nhưng chúng cũng đã đạt được thức ăn, ước tính sơ số di thể dơi đạt được, rồi phân chia cho đám lang đang đói cồn cào. Lang Vương thương tiếc nhìn qua Lâu Ánh Thần đang cắn xé dơi, đem nội tạng mềm nhất bên trong phân cho gấu con: “Thứ này, xác định là không có độc sao?”

“Ân.” Lâu Ánh Thần gật đầu, “Ngươi xem, chúng ta bị cắn lâu như thế đều không sao, những thứ này chắc là chỉ biết hút máu mà thôi, nhưng mà……. thật sự là khó ăn……” Thịt dơi không giống như thịt của mấy động vật ăn cỏ mà bản thân quen ăn, bên trong có một cỗ vị đạo kỳ quái. Tiếp tục xé cái cánh của nó xuống nhai nhai, Lâu Ánh Thần phát hiện Xích Nha bên cạnh đang ngây ngây ngồi nhìn phần được phân cho mình mà không hề động đậy.

“Sao vậy, Xích Nha?”

“A, không sao…..” Xích Nha hoảng hốt hồi thần, cũng không giả đò, mở miệng ngậm con dơi vào miệng, nhai mấy cái rồi nuốt vào bụng, sau đó, lại cẩn thận cực kỳ hỏi, “Lão đại….. chúng ta thế này, bắt được vẫn là rất ít a, trong đội ngũ còn gia tăng thêm thương binh, làm như vậy, đáng không?” Lâu Ánh Thần hơi ngạc nhiên một chút, tiếp đó tán thưởng đi qua vỗ vỗ vuốt nó, vốn muốn vỗ vai nhưng chân trước của mình bị thương, động tác như vậy sẽ kéo động đến vết thương nên đành từ bỏ: “Biết suy nghĩ nhiều như thế là ngươi có tiến bộ đó, nhưng cũng đừng quá lo lắng, hiện tại còn chưa đói đến mức độ đó đâu, đợi đến khi đói điên rồi, gặp thần giết thần, gặp phật giết phật, đội ngũ này sẽ ‘tiến hóa’ thôi.”

“……..”

Câu nói này…… tại sao nghe ra lại thấy……khó tiếp thu đến thế

Xích Nha nghĩ, quay đầu nhìn đám lang đã thương tích mệt mỏi đầy mình, tuy nó không hiểu rõ cái gì là gặp thần giết thần gặp phật giết phật, nhưng nó cảm thấy lão đại đã nói thì chắc là đúng. Trong bụng có đồ ăn đích thực là dễ chịu hơn nhiều, nó bất giác trừu động thân thể một chút, vết thương trên người….. quả thật đã gần lành rồi. Chỉ là khiến nó thất thần thật ra không phải là vấn đề thức ăn.

Quay đầu, nhìn mảnh đen kịt ở cách xa đội ngũ, chân mày bất giác nhăn lên.

Luôn cảm thấy ở đó có thứ gì, là thứ mà bản thân rất căm ghét

Mục quang cực kỳ hung tợn đó, trước giờ chưa từng rời xa.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv