Lâm Dật Phi cười cười:
– Lẽ nào cô biết sao?
Đàm Giai Giai chưa từng gặp Nhan Phi Hoa nhưng ít nhiều cũng biết một chút tư liệu về cô, cũng biết tông chủ hiện tại của Y Hạ Lưu chính là cô gái xinh đẹp, cửa lớn không ra, cửa nhỏ không vào trước mặt này. Không biết tại sao tuy Nhan Phi Hoa cười nhưng Đàm Giai Giai cứ cảm thấy lạnh run, cô ít nhiều cũng hơi hiểu ý Lâm Dật Phi nói khi nãy. Hắn giả bộ đối đầu với Tây Trạch Minh Huấn, cho thấy không moi được tin tức gì trên người anh ta nhưng đó chẳng qua là để cứu anh ta.
Tuy bọn họ không lấy được tin tức có giá trị gì trên người của Tây Trạch Minh Huấn thật nhưng bọn họ cùng xuất hiện ở đây nên Tây Trạch Minh Huấn cũng khó mà giải thích cho rõ ràng.
Hiển nhiên Tây Trạch Minh Huấn cũng hiểu được đạo lý này. Anh ta luôn oán hận thời tiết quá lạnh của Bắc Kinh nhưng hiện giờ anh ta chỉ cảm thấy khô nóng, từng giọt mồ hôi dày đặc toát ra. Cái người tên Đàm Văn Bính bên cạnh anh ta có chút kỳ quái nhưng còn lâu mới căng thẳng như Tây Trạch Minh Huấn, thậm chí anh ta còn không hiểu một người luôn nghiêm khắc với anh ta và anh ta cũng hơi sùng bái như Tây Trạch Minh Huấn thì còn sợ gì chứ?
Nguyên nhân rất đơn giản, anh ta không biết Hoàn Nhan Phi Hoa.
Người ta nói không biết thì không sợ quả là đúng, vậy nên anh ta hồn nhiên hỏi một câu:
– Cô là ai?
Sắc mặt Tây Trạch Minh Huấn vô cùng căng thẳng, muốn ngăn lại nhưng lại không dám.
Hoàn Nhan Phi Hoa kỳ quái nhìn Đàm Văn Bính một cái:
– Anh không biết tôi là ai?
Đàm Văn Bính phát huy tinh thần ngu ngốc một cách trọn vẹn. Từ trước đến nay anh ta chưa từng gặp cô gái nào lại kiêu ngạo như vậy trước mặt anh ta, cho dù là Phục Bộ Ngọc Tử muốn anh ta làm việc thì còn phải khách khách khí khí, vậy nên anh ta luôn cho rằng con gái không thể lên mặt được:
– Sao tôi phải biết cô là ai chứ?
– Oh?
Hoàn Nhan Phi Hoa cười cười, không có chút tức giận nào:
– Vậy anh lại đây tôi nói cho.
– Sao tôi phải qua đó?
Đàm Văn Bính thẳng lưng một cái, rất có khí chất đàn ông nhìn Tây Trạch Minh Huấn bên cạnh một cái:
– Bất kể cô là ai thì cũng phải khiêm nhường với Tây Trạch tiên sinh một chút.
Lâm Dật Phi thở dài một tiếng, cười cười nhưng cũng không muốn bảo vệ người này như khi nãy nữa. Có lẽ người khác còn không hiểu rõ về Hoàn Nhan Phi Hoa nhưng hắn biết đằng sau nụ cười của cô thông thường đều là sự bắt đầu của việc ra tay.
Tây Trạch Minh Huấn biến sắc nhưng vẫn không dám trả lời, trên thực tế cho dù anh ta có vô cùng thông minh nhưng đứng trước mặt Hoàn Nhan Phi Hoa thì cũng không dám chuyển động suy nghĩ dù chỉ một chút.
– Oh, vậy sao?
Hoàn Nhan Phi Hoa nhìn Tây Trạch Minh Huấn một cái:
– Tây Trạch Minh Huấn, không ngờ anh vẫn còn một người bạn trung thành với anh như vậy, không biết bảo anh chặt tay trái đi thì ý anh thế nào?
Cô nói rất bình thản, lời lẽ thương lượng như đang hỏi sáng nay ăn cơm chưa hay có muốn ăn thêm một cái bánh bao hấp nữa không vậy.
Nhưng Tây Trạch Minh Huấn lại trấn tĩnh lại, đưa tay vào trong ngực, lấy ra một con dao gập, ngón tay nhấn một cái, một tiếng “phập” vang lên, bắn ra tia sáng lành lạnh mờ ảo. Một dao xuyên xuống, đâm thủng cổ tay rồi rạch thêm một cái, tiếng va chạm giữa xương và mũi dao khiến người ta cảm thấy ghê răng.
Người khác nhìn thấy chỉ thấy buồn nôn, Tây Trạch Minh Huấn tuy đau đến mức mồ hôi đầy đầu nhưng vẫn làm một cách cẩn thận, đến khi anh ta chặt cổ tay xuống thì máu tươi chảy ra ào ào nhưng anh ta vẫn không bị ngất đi.
Tuy vậy Đàm Văn Bính ở bên cạnh đã sắp ngất đến nơi, tuy anh ta không biết cô gái này là ai nhưng cuối cùng trong mắt anh ta cũng toát ra sự kinh hãi, cuối cùng anh ta cũng hiểu rằng mình không nên dây vào người này.
– Oh? Hiện giờ tôi sẽ khách khách khí khí với anh ta.
Hoàn Nhan Phi Hoa không nhìn Tây Trạch Minh Huấn một cái nào nhưng lại nhìn Lâm Dật Phi, dường như đang nói chuyện với Đàm Văn Bính lại dường như coi anh ta là không khí:
– Hiện giờ anh hài lòng rồi chứ?
Khớp hàm Đàm Văn Bính không biết là lạnh hay là sợ, đập vào nhau lập cập:
– Tôi…tôi hài lòng….hài lòng rồi.
Hoàn Nhan Phi Hoa vẫn tươi cười như cũ:
– Nếu như hài lòng rồi thì có thể đi chết được rồi chứ?
– Hả?
Đàm Văn Bính ngẩn ra, trái lại còn quên cả sợ hãi:
– Tại sao?
– Vì sao à?
Hoàn Nhan Phi Hoa thở dài một tiếng:
– Vì tôi thích thế.
Đàm Văn Bính tức giận gầm lên một tiếng, đột nhiên lùi lại một bước rồi rút súng ra chĩa vào Hoàn Nhan Phi Hoa, lớn tiếng quát:
– Hoàn Nhan Phi Hoa, cô tưởng cô là thần tiên, không có gì là không làm được sao?
Tây Trạch Minh Huấn rùng mình, quay đầu lại nhìn Đàm Văn Bính một cái, trong mắt có sự xa lạ không nói ra lời được. Đàm Văn Bính chỉ là một nhân vật nho nhỏ, bản thân cũng luôn đối xử với anh ta như một con chó nhưng không ngờ anh ta lại biết tông chủ, nói vậy thì tất cả những gì khi nãy chỉ là anh ta giả bộ thôi sao?
– Thần cũng là người.
Hoàn Nhan Phi Hoa cười khanh khách, chậm rãi bước đến chỗ Đàm Văn Bính:
– Một người không gì không làm được chính là thần, vậy nên anh nói không sai, tôi chính là thần.
– Thần như cô đi chết đi.
Đàm Văn Bính tức giận mắng một tiếng, bóp cò liên tiếp, sau khi mấy tiếng “pằng, pằng, pằng” vang lên thì cánh tay của Đàm Văn Bính đã cứng ngắc không thể hạ xuống. Không ai điểm huyệt anh ta nhưng anh ta lại cảm thấy từ đầu đến chân đều là nỗi sợ hãi đến tê liệt thần kinh không thể động đậy được, trong súng của anh ta không còn viên đạn nào nữa.
Khi Hoàn Nhan Phi Hoa nói mấy câu này thì đã đến gần mấy bước, chỉ thấy bóng dáng cô lay động khiến người ta không nhìn ra được phương hướng. Đàm Văn Bính bắn hết cả đạn, đến khi hai người mặt đối mặt, không ngờ anh ta không bắn trúng phát nào.
Hoàn Nhan Phi Hoa thở dài một tiếng, đánh một bạt tai, còn nói một câu trống không:
– Sao luôn có người ngu xuẩn như vậy nhỉ?
Đàm Văn Bính không phát ra bất kỳ tiếng kêu nào thì đầu đã bay ra ngoài nhưng cơ thể vẫn cứng ngắc trên mặt đất, lung lay mấy cái rồi đổ rầm xuống.
Một dòng máu tuôn ra như mưa nhưng chỉ điểm thêm chút màu đỏ tươi cho màu đỏ tím trên mặt đất.
Chính nghĩa đôi khi phải cần đến thực lực để thể hiện.
Không có thực lực, thông thường anh sẽ bị ánh hào quang của hai chữ chính nghĩa này làm cho lạc mất phương hướng rồi bị nó nuốt sống mà vẫn hồn nhiên không biết.
Giống như Tần Hương Liên năm đó, tuy cô đáng thương, tuy chính nghĩa nên đứng bên cô nhưng nếu như không có bản lĩnh của Bao Hắc Tử thì hai chữ chính nghĩa này đối với cô cũng chỉ là lý luận suông mà thôi.
Đam Giai Giai thân là một đặc công, đương nhiên tinh thần trượng nghĩa cũng mạnh hơn người bình thường một chút nhưng khi cô tận mắt chứng kiến Nhan Phi Hoa giết người thì không còn muốn ngăn cản ý muốn của cô nữa. Sau khi Nhan Phi Hoa giết người cô cũng không có ý nghĩ móc súng ra.
Nguyên nhân rất đơn giản, cô không có bản lĩnh.
Thực ra ngay từ đầu cô đã muốn bảo Nhan Phi Hoa cẩn thận một chút.
Người ta thường nói chó cùng dứt giậu, trong mắt Đàm Văn Bính đã lộ ra hung quang. Đàm Văn Bính đang cầm súng vào lúc này đáng lẽ được coi là một trọng phạm cực lỳ nguy hiểm, tất cả mọi người phải tránh xa.
Nhưng Nhan Phi Hoa không trốn tránh mà còn xông lên, khi bọn họ còn tưởng Đàm Văn Bính thì cô đã giết anh ta trước mắt họ. Đầu óc Đàm Giai Giai trống rỗng, không hiểu Nhan Phi Hoa tránh viên đạn như thế nào.
Hoàn Nhan Phi Hoa xoay đầu về phía Lâm Dật Phi cười cười:
– Sao anh không ngăn tôi giết anh ta? Anh phải biết rằng ở đây người có thể ngăn tôi giết anh ta chỉ có anh mà thôi.
– Sao tôi phản ngăn cản chứ?
Lâm Dật Phi cũng cười cười:
– Khi nãy Khổng Thượng Nhâm đã giết mấy thủ hạ của cô, Phục Bộ Ngọc Tử bị tổn thất nghiêm trọng, cô không phải chỉ là xem kịch vui thôi sao?
Hoàn Nhan Phi Hoa nhìn hắn một lúc lâu, đột nhiên thở dài một tiếng:
– Tiêu Biệt Ly, hình như không chuyện gì có thể qua được mắt anh thì phải.
Đàm Giai Giai, Tây Trạch Minh Huấn đều ngẩn người ra, không biết tại sao Nhan Phi Hoa lại gọi Lâm Dật Phi là Tiêu Biệt Ly, không biết những gì cô nói có ý gì. Bọn họ luôn cho rằng bản thân mình rất thông minh nhưng so với hai người này thì gần như là không có tư duy.
– Vốn cô cũng không định giấu diếm.
Lâm Dật Phi cười cười:
– Vừa nãy Đàm Văn Bính gọi cô là Hoàn Nhan Phi Hoa chứ không phải là Nhan Phi Hoa, mặc dù chỉ khác nhau một chữ nhưng cũng đã để lộ nhiều tin tức rồi, thiết nghĩ những gì anh ta biết còn hơn những gì anh ta thể hiện rất nhiều.
– Oh?
Hoàn Nhan Phi Hoa mỉm cười, đột nhiên quay về phía Tây Trạch Minh Huấn:
– Anh biết tại sao anh ta gọi tôi là Hoàn Nhan Phi Hoa chứ?
Tây Trạch Minh Huấn đổ mồ hôi ròng ròng:
– Tông chủ, tôi…
Anh ta muốn nói là tôi biết nhưng thật sự anh ta cũng không biết, muốn nói tôi không biết nhưng lại sợ nói xong thì cái mồm này cũng không còn là của mình nữa.
Hoàn Nhan Phi Hoa lắc đầu, thở dài nói:
– Tiêu đại hiệp, chỉ sợ thủ hạ của tôi cũng không thông minh bằng một nửa anh, tôi cũng không cần phải tự mình ra tay.