Nghĩ đến chuyện mình giấu chuyện Hồ Hoa Anh đã chết, trong lòng Lâm Dật Phi ít nhiều cũng có chút hổ thẹn nhưng nghĩ lại, nói không chừng Kế Mập chỉ là gặp dịp thì chơi, sớm quên Hồ Hoa Anh rồi, bản thân mình cũng không cần như vậy.
– Thực ra tôi cũng từng nói về ngôi mộ chôn chung với người chết kia với cậu Lâm rồi.
Kế Mập hạ giọng nói.
– Anh đề câp đến với tôi rồi.
Lâm Dật Phi nghiêm túc nghĩ một chút:
– Hơn nữa tôi cũng không biết rằng mười mấy năm trước anh đã từng đến đó, nửa năm trước khi anh đề cập với tôi lẽ nào anh lại đến đó sao?
Kế Mập thở dài một tiếng:
– Đó có thể coi như một cơn ác mộng trong cuộc đời tôi, mỗi lần nhớ lại tôi lại không rét mà run nhưng tôi vẫn rất quan tâm đến chỗ đó. Tôi vừa nghe được tin nó bị khai quật thì nghĩ người kia là tướng quân của ma, không biết có còn đợi người ở đó hay không?
– Đợi người?
Trong lòng Lâm Dật Phi căng thẳng.
– Đúng vậy, cậu bình tĩnh nghe tôi nói.
Kế Mập hít sâu một hơi:
– Nếu tôi mạo muội nói ra một người còn sống trong đó thì cậu cũng không tin đúng không?
Lâm Dật Phi bưng chén trà lên nhấp một ngụm:
– Cũng không cần rõ lắm, không có liên quan đến người đó thì tạm thời gác qua một bên đi.
Kế Mập gật gật đầu:
– Lúc đó tôi còn trẻ, cùng sư phụ đi khắp nơi, thuộc loại người lừa ăn lừa ở, từng lừa Dương Hổ trong một năm thì sư phụ tôi mắc bệnh nặng, sau khi mắc bệnh nặng thì ông luôn nghĩ đến những chuyện trước kia, lúc còn trẻ trời không sợ đất không sợ nhưng đến lúc sắp lâm chung, nằm trên giường thì toàn nghĩ đến những chuyện sai đã từng làm trước kia. Cứ như vậy, bệnh tình chỉ có nặng thêm, trong lòng càng thêm sợ hãi, những chuyện ly kỳ cổ quái mà ông gặp được trong mộ lại khiến ông không kìm được mà hoài nghi liệu có phải có ma quỷ tồn tại hay không, vậy nên bệnh của ông ngày một nặng thêm, vốn khối Loan Phượng Thanh Minh là tình yêu của ông, luôn không nỡ bán đi, cuối cùng cũng có một ngày ông cảm thấy mình sắp không qua khỏi, lúc đó mới gọi tôi đến đầu giường, nói khối ngọc này là mầm mống tai họa, ông ấy sắp không qua khỏi nên bảo tôi tặng lại khối ngọc đó cho Dương Hổ.
Khi anh ta nói đến đây thì nhìn Lâm Dật Phi một cái, ánh mắt có chút hoảng sợ nhưng vẫn nói:
– Lúc ấy chắc chắn là tôi không vui, thầm nghĩ sư phụ già nên hồ đồ rồi, miếng thịt đến miệng rồi sao còn có thể nhả ra chứ? Ông ấy nhìn ra được suy nghĩ của tôi, nói với tôi rằng khối ngọc này quả thực không may mắn, Dương Hổ vì khối ngọc này mà mắc bệnh nặng, bản thân ông sau khi có được nó cũng mắc bệnh luôn, cho dù tôi có giữ lại thì chắc hẳn cũng là điềm gở. Nhưng lúc đó tôi lại nghĩ, cái này thì tính làm gì chứ? Dương Hổ do đắc tội với người ta mới bị người ta đánh lén, có liên quan gì đến khối ngọc này đâu? Nhưng lúc đó tôi không ngờ những gì sư phụ nói là lâu dài, người ta nói thất phu vô tội, hoài bích hữu tội, Dương Hổ gieo mầm tai họa không chừng còn có mối quan hệ rất lớn đến khối ngọc này. Sư phụ nhìn ra được suy nghĩ của tôi liền nói tất cả đều là ý trời, ông đưa cho tôi ít tiền và cả khối ngọc này, bảo tôi tùy chọn một trong hai, cái còn lại thì đưa cho Dương Hổ. Ông đưa ngọc đưa tiền để tôi lựa chọn, sau khi nói xong những lời này thì ông trút hơi thở cuối cùng, khi chết còn lẩm bẩm cái gì ý trời nữa.
Lâm Dật Phi nhíu mày, nghe thấy những gì anh ta nói với vừa nãy rất mâu thuẫn, muốn hỏi một chút nhưng vẫn nhịn xuống. Kế Mập khó tránh khỏi nổi lên lòng tham, có khả năng hại chết cả sư phụ nhưng những chuyện này chỉ có lương tâm anh ta mới biết thôi.
– Thực sự lúc ấy tôi cũng nổi lòng tham.
Kế Mập thở dài một tiếng:
– Cả đời này, đó là lần đầu tiên tôi nhìn thấy một số tiền lớn như vậy nhưng vẫn đến nhà Dương Hổ một lần. Cậu Lâm, nói một câu thực lòng, ý nghĩ lúc đó của tôi là nếu như Dương Hổ vẫn bệnh nặng thì tôi sẽ đưa cho ông ta một khoản tiền nhưng đương nhiên không phải là toàn bộ. Tôi cũng muốn làm một phần những lời sư phụ dặn dò lúc lâm chung, nếu như bảo đưa toàn bộ số tiền cho ông ta thì tuyệt đối không thể nhưng nếu bảo tôi đưa khối ngọc cho ông ta thì tôi cũng không nỡ.
Kế Mập nhìn Lâm Dật Phi một cái, thấy hắn từ chối cho ý kiến mới nói tiếp:
– Nhưng tôi không ngờ rằng Dương Hổ đã chết, không ngờ người lang trung họ Bố kia cũng có mặt, tôi lén gặp ông ta, ông ta lén nói với tôi rằng: “Lợi hại, đúng là lợi hại thật!”, tôi hỏi ông ta cái gì lợi hại thì ông ta nói võ công người đó ra tay rất lợi hại, ẩn huyệt tổng cộng ba chỗ, cũng không thể nào giải được. Tôi không thấy lợi hại chỗ nào nhưng thấy may mắn vì đã tiết kiệm được một khoản tiền.
Lâm Dật Phi cau mày:
– Điểm huyệt không có gì là lợi hại, lợi hại là người đó có thể khống chế được thời gian phát bệnh của Dương Hổ, Dương Hổ không tuân theo lời nhắc nhở của người đó thì đương nhiên chỉ có thể chết nhanh chóng thôi.
– Cậu Lâm, cậu nói gì cơ?
Kế Mập có chút khó hiểu.
– Không có gì, anh nói tiếp đi.
Lâm Dật Phi lắc đầu.
– Tôi ngầm tặng Dương gia một chút tiền, không nhiều lắm nhưng lúc đó cũng được coi là một con số không nhỏ. Sau khi sư phụ chết thì tôi không có việc gì để làm, dạo đông chơi tây, đi loạn khắp nơi. Một ngày tôi đến trấn Chu Tiên, nghe người dân ở đó nói chỗ bãi tha ma ở ngoài làng có ma, lúc ấy tôi còn trẻ, vừa nghe đã khằng định là có môn đạo nên đã hứng trí bừng bừng mang theo dụng cụ xông đến đó, thăm dò một đêm, trong lúc vô tình phát hiện được một đoạn mâu được chôn trong đất, đương nhiên là đã rỉ sét đến không còn hình dáng gì nhưng lúc đó tôi nhìn thấy đã biết đó là cổ vật, hơn nữa niên đại cũng rất lâu rồi. Tôi nhìn thấy thì trong lòng rung động, biết đoạn mâu này chắc chắn không vô duyên vô cớ xuất hiện, có khả năng đây chính là một ngôi mộ cổ, hơn nữa bên trong còn từng bị khai quật nữa, đây chẳng qua chỉ là một chút đồ người trộm mộ để lại. Khi tôi nghĩ đến đây thì không khỏi có chút uể oải nhưng lại cảm thấy nếu như tìm được lối vào của bọn họ, có khả năng sẽ phát hiện ra được những thứ mà người khác không phát hiện ra được cũng nên. Nghĩ vậy tôi lại bắt đầu bận rộn đào bới nhưng chỉ đào mấy xẻng xuống lại thấy suy đoán của mình dường như hơi sai lầm, đây cũng không phải là mộ gì cả. Khi tôi muốn từ bỏ thì lại phát hiện bụi cỏ có chút kỳ lạ, dường như có chút khác so với cây cỏ bên cạnh, lúc này tôi mới tìm tòi, nhĩn kĩ, không ngờ lại phát hiện ra được lối vào dưới bụi cỏ.
Lâm Dật Phi thở dài một tiếng:
– Chẳng lẽ từng có người vào đó trước anh sao?
Một giọt mồ hôi chảy trên trán Kế Mập xuống:
– Là người hay ma thì cậu tự có phán đoán, lúc đó tôi trong lòng hưng phấn liền chui luôn vào, bò lên một cái hố thật dài, thầm thán phục người đó dùng thứ gì mà có thể đào được một cái động chắc chắc như vậy. Đột nhiên trước mắt tôi rộng rãi sáng sủa, ngay sau đó tôi nhìn thấy một cảnh tượng sợ hãi mà cả đời khó có thể tưởng tượng được, cậu Lâm, điều này chắc ít nhiều gì cậu cũng biết.
Thấy Lâm Dật Phi chậm rãi gập gật đầu, Kế Mập lại nói:
– Nhưng điều này cũng chưa được tính là khiến cho người ta sợ hãi, lúc đó tôi nghe thấy một tiếng hét lớn truyền đến, màng nhĩ tôi bị chấn động suýt nữa thì rách. Một tiếng hét như sấm của một người đàn ông vọng tới, trong đó tràn đầy phẫn hận và sự tuyệt vọng, giống như được truyền đến từ địa ngục, nói thật nhé cậu Lâm…
Kế Mập cười khổ nói:
– Tôi thấy cho dù cái được gọi là ma kêu quỷ khóc cũng còn kém xa tiếng hét kia nhưng những gì anh ta hét rất kỳ lạ: “Tiêu Biệt Ly, ngươi lăn ra đây, ta chờ ngươi mấy chục năm rồi, rốt cuộc ngươi đang ở đâu?”