Điện thoại của Bách Lý Băng đã bị ngâm trong nước nên hỏng mất rồi, của Tô Yên Nhiên lại không rõ đã rơi mất ở đâu. Đừng có thấy điện thoại di động tuy nhỏ, nhưng lại thay thế rất nhiều thứ trong cuộc sống của con người hiện đại. Ví dụ, so với đồng hồ đeo tay và các mẩu tin tức đều có vẻ là thừa thãi, đương nhiên nếu trên cổ tay đeo một chiếc đồng hồ Rolex hay gì đó thì không phải dư thừa, nhưng từ lâu nó đã không còn mang ý nghĩa vốn có là xem thời gian.
Bởi vậy, khi điện thoại mất đi, có người thậm chí còn thấy phiền phức hơn cả việc mất hộ khẩu. Bách Lý Băng và Tô Yên Nhiên đã nhanh chóng khôi phục được thói quen đêm xem thiên tượng của người xưa. Tuy không thể nhìn thấy từng đốm sao trên trời, song khi đợi đến lúc nhìn thấy vài luồng ánh sáng xuyên qua đã biết được đã qua một ngày.
Trong tay hai người hình như còn có cái gì đó giống khoai lang, tuy nhạt nhẽo vô vị nhưng vẫn có thể làm no cái bụng, uống thêm mấy ngụm Nữ Nhi Hồng thì coi như không có gì đáng ngại nữa. Tuy nhiên, nhìn thấy Lâm Dật Phi vẫn ngồi ở đó như một khúc gỗ nặn bằng đất sét, cả hai đều không rõ hắn có xảy ra chuyện gì không. Bách Lý Băng thì lại không dám tiến lên phía trước, cô chỉ sợ Lâm Dật Phi đang lúc vận công, nếu bị phân thần sẽ tẩu hảo nhập ma, lúc ấy sẽ ăn năn cả đời.
Xung quanh hắn là những luồng khí trắng lưu động mơ hồ. Tô Yên Nhiên tuy không nhìn thấy, nhưng Bách Lý Băng để tâm một chút lại có thể nhìn thấy rất rõ ràng. Khi Lâm Dật Phi bắt đầu tĩnh tọa cô đã chăm chú quan sát từ xa, tuy không phát hiện được điều gì nhưng lại cảm thấy khoảng cách từng hơi thở của hắn càng ngày càng dài. Lúc ban đầu là nửa tiếng một lần, nhưng đến hiện tại, ánh mắt chăm chú của Bách Lý Băng hơi cay cay, cũng không nhìn thấy hắn thở nữa. Đấy chắc hẳn là biểu hiện của sức mạnh nội công, Bách Lý Băng vừa lo lắng lại có phần vui mừng.
– Chắc là không có chuyện gì đâu.
Tô Yên Nhiên nghe cô hỏi như vậy đành an ủi nói:
– Nghe nói cao tăng của Phật gia đều có thói quem bế quan nhập định, có khi đến nửa năm mấy tháng cũng không có gì lạ cả.
– Nhưng mà vị cao tăng kia cũng có người đưa cơm tới.
Bách Lý Băng lờ mờ biết chút ít. Tuy biết Tô Yên Nhiên cũng giống mình, cũng không biết rõ nhưng khi nghe được đáp án này trong lòng dường như cũng yên tâm hơn. Chớp chớp mắt một chút, ánh mắt cô vô tình rơi trên cửa đá số ba.
Cửa thứ nhất là nơi đi ra đi vào, bên trong cửa số hai có bày rượu, hoặc có thể nói là nhà bếp, vậy cửa số ba kia là gì? Bách Lý Băng trăn trở suy nghĩ, tuy nhiên rốt cuộc cũng nắm được trọng điểm, Tô Yên Nhiên lại chạy tới nói:
– Đằng sau cánh cửa kia có phải là toilet không nhỉ?
– Toilet? Sao cô lại nghĩ ra cái này?
Bách Lý Băng ngạc nhiên, liếc nhìn khuôn mặt ửng đỏ xinh đẹp của Tô Yên Nhiên chợt bừng tỉnh. Ăn, uống, ngủ, nghỉ, đi tiểu tiện, đại tiện là sinh lý bình thường của con người trong một ngày. Nhìn bộ dạng ngượng ngùng lại gấp gáp của cô, Bách Lý Băng không nhịn nổi cười nói:
– Người xưa cũng có toilet, nhưng nên gọi là nhà xí mới đúng. Tuy nhiên, cửa kia dường như rất chắc chắn, lại không có sự dặn dò của Lâm Dật Phi nên tôi không dám mở ra, không bằng cô đi tới phòng bếp đi? Tôi giúp cô canh chừng? Kỳ thực cũng không cần thiết lắm, ở đây chỉ có ba người chúng ta, Dật Phi lại là chính nhân quân tử, không nhìn trộm cô đâu.
Tô Yên Nhiên vừa bực mình vừa buồn cười nói:
– Tôi chỉ sợ cô nhìn lén thui!
Hai nữ nhi cười toe toét, nhưng đều giảm thấp âm thanh. Song, cửa số ba kia không có được chủ ý của Lâm Dật Phi thì bất luận thế nào cũng không được đi tới mở ra.
Tô Yên Nhiên đột nhiên hỏi:
– Băng Nhi, quả thực trong căn phòng kia có phải là người ở trong nhà này?
Bách Lý Băng rùng mình một cái nói:
– Ý cô trong đó là một người chết, vậy chẳng phải là một ngôi mộ sao?
– Đúng vậy.
Tô Yên Nhiên quả nhiên cũng suy nghĩ rất lâu đối với cái gì ẩn dấu sau cánh cửa kia.
– Bên trong cái thạch thất này chỉ có một chiếc giường. Mấy ngày này tôi đã quan sát bốn xung quanh, phát hiện cuộc sống của người này không thể đơn giản hơn, đến cả một vật dụng sinh hoạt thường ngày cũng không có. Cô xem, nếu ông ta sống ở đây, không có đèn điện thì ít ra cũng phải có đèn dầu mới là bình thường chứ?
Bách Lý Băng khó hiểu hỏi:
– Vậy điều đó chứng tỏ cái gì?
– Nơi này có khả năng là của một cụ già bị mù, không có con cái phụng dưỡng ở.
Tô Yên Nhiên tuy có chút do dự nhưng vẫn có được vài phần khẳng định. Đây không phải nói là cô ta thích phỏng đoán, chỉ là vì hai người bọn cô không có việc để làm.
– Mắt bị mù? Không cần đến đèn dầu nghĩa là bị mù sao?
Bách Lý Băng không nhịn nổi bật cười nói:
– Vậy ba người chúng ta chẳng phải cũng trong tình trạng như vậy sao?
– Chúng ta khá đặc biệt…
Tô Yên Nhiên lắc đầu nói:
– Tuy nhiên, có thể ông ta sống qua ngày ở đây, thói quen cũng rất khó nói, nhưng ông ta nhất định là một thân một mình, lại rất cô độc, nếu không cũng sẽ không ngớ ngẩn ở nơi này, ngày ngày làm bạn với rượu.
Bách Lý Băng liếc nhìn bốn xung quanh, đột nhiên rùng mình nói:
– Nếu một mình tôi ở đây, tôi không biết mình sẽ phát điên lên không nữa.
– Cũng bởi vì ông ta có một thân một mình nên mới không có người chôn cất.
Tô Yên Nhiên có chút đồng cảm.
– Vì thế ông ta mới tự chuẩn bị cho mình cửa thứ ba.
– Có đạo lý.
Bách Lý Băng gật gật đầu, thầm nghĩ nếu đã như vậy thì cửa số ba kia không mở cũng thế. Ông ta chết nhiều năm như vậy, vừa mở cửa đột nhiên đập vào mắt là một bộ hài cốt đứng yên, như vậy sẽ dọa người mất.
– Chắc hẳn không phải vậy.
Một giọng nói vang lên bên cạnh người khiến hai người con gái sợ hết hồn, tưởng như cho rằng đang bàn luận chuyện thì người kia đột nhiên chạy ra. Khi quay đầu lại liền không dấu được sự vui mừng trên khuôn mặt nói:
– Dật Phi, anh tỉnh lại khi nào vậy?
Bách Lý Băng bổ nhào vào ngực hắn nói:
– Em còn tưởng rằng anh đã tọa hóa rồi cơ?
– Cao tăng lục căn thanh tịnh mới có tư cách này, anh làm sao có thể đạt được.
Lâm Dật Phi tuy cười cười nhưng trong mắt lại ánh lên vẻ sắc bén:
– Hơn nữa anh còn hy vọng người khác cho anh một lời giải thích mới được.
– Giải thích của ai?
Lời vừa tuột khỏi miệng Bách Lý Băng mới đột nhiên tỉnh ngộ:
– Anh nói là Hoàn Nhan Phi Hoa?
Lúc này Tô Yên Nhiên mới biết Bách Lý Băng cái gì cũng rõ, chỉ là không hiểu tại sao cô lại nhắc tới Hoàn Nhan Phi Hoa.
– Cần cô ta giải thích cái gì?
Lâm Dật Phi lắc đầu, ngẩng đầu nhìn một cái rồi nói:
– Trời tối rồi sao? Anh còn không nghĩ là tĩnh tọa một lần mà mất nhiều thời gian như vậy.
Tô Yên Nhiên thấy hắn trốn tránh câu trả lời, biết rằng hắn không muốn bản thân tham dự vào mối bất hòa trước kia, nhưng cũng không có bất mãn gì. Kỳ thực, sau khi cô nói ra cảnh tượng trong mơ đã nhìn thấy được rất nhiều điều. Bấy giờ, đơn giản là thảo luận trên góc độ một người bạn, đối với việc trước đây, cùng với sự mất mát của Uyển Nhi mà cho nó tan thành mây khói đi.
– Dật Phi, anh không thừa nhận cách nghĩ của chúng tôi, tại sao vậy?
Tô Yên Nhiên chuyển chủ đề:
– Lẽ nào anh không cảm thấy đó không phải là ngôi mộ, hay là, là cái kia…
Cô có chút bẽn lẽn, nhưng không nói tiếp, trong lòng lại nghĩ không biết ban nãy Lâm Dật Phi đã nghe được bao nhiêu, nếu nghe thấy những lời phân tích ban đầu của mình thì không biết sẽ cười chê không.
– Tôi chỉ biết rằng, là một kẻ nghiện rượu, hoặc là thích uống rượu thì khi chết đi cũng sẽ không thể bỏ được những loại rượu ngon này một bên.
Lâm Dật Phi cười nói:
– Ông ta giữ lại nhiều rượu như vậy ở đây, cửa phòng thì lại che đậy sơ sài, chỉ có cánh cửa kia là được đóng lại rất chắc chắn. Hiển nhiên đối với ông ta mà nói, lẽ nào đằng sau cánh cửa kia đang cất giấu món đồ vô cùng quan trọng đối với ông ta. Vì thế tôi nghĩ là ông ta chắc chắn xảy ra việc ngoài ý muốn. Sau khi đi thì không trở lại được mới đúng.
Bách Lý Băng gật đầu nói:
– Có chút đạo lý.
Ban nãy cô nghe được lời phân tích của Tô Yên Nhiên, cảm thấy rất có đạo lý. Lần này nghe Lâm Dật Phi giải thích, lại cảm thấy cũng hợp tình hợp lý.
– Bất luận nói thế nào, trong cái thạch thất này là một tên sâu rượu không thể nghi ngờ gì nữa. Quả thực, đã qua một thời gian lâu như vậy mà ông ta chưa trở về, tôi nghĩ phần lớn là…
Cô không có nói tiếp, song Lâm Dật Phi lại hiểu được ý.
– Cô muốn nói đằng sau cánh cửa cho dù có vật gì thì cũng là vật vô chủ, vì thế chúng ta có thể không ngại mà mở ra xem?
– Đúng là như vậy.
Bách Lý Băng vui vẻ ra mặt nói:
– Đây chính là đề nghị của anh, không thể chối cãi.
Lâm Dật Phi lẩm bẩm tự nói:
– Con gái đều hiếu kỳ như vậy.
– Quả thực Dật Phi, anh cũng không nên nói Băng Nhi như vậy, anh cũng có tính hiếu kỳ đấy chứ!
Tô Yên Nhiên cười nói:
– Bằng không làm sao có thể phân tích thấu đáo hơn chúng tôi như vậy?
Lâm Dật Phi nở nụ cười nói:
– Cô nói không sai chút nào, tôi kỳ thật cũng hy vọng sau cánh cửa kia sẽ là một con đường xuất hiện. Song, hiện giờ lại không thành vấn đề gì hết, cho dù không có, tôi cũng có thể bảo đảm các cô có thể ra ngoài, giờ tôi đi xem lũ đã rút chưa.