Khỉ Ốm vẫn đang nằm trên mặt đất, đột nhiên rên rỉ một tiếng, giọng điệu có chút thất vọng:
– Lâm đại hiệp, chẳng lẽ cậu không giết tên súc sinh kia đi?
Gã ôm lấy bụng, phần ruột bị lòi ra đã nổi cả bọt khí trắng mà vẫn chưa chết.
Lâm Dật Phi quay đầu lại liếc gã một cái, lạnh lùng nói:
– Súc sinh không chỉ có một đâu, lo lắng cho bản thân mình trước đi đã.
Hắn nhìn Lý Tồn Hiếu, trầm giọng nói:
– Lão đại Lý, đưa Nguyệt Như và Khỉ Ốm đi theo tôi.
Lão đại Lý hơi ngẩn ra nhưng cũng đưa tay đỡ Khỉ Ốm dậy, Khỉ Ốm lại dắt Tiếu Nguyệt Như, ba người nghiêng ngả lảo đảo đi sau Lâm Dật Phi. Lúc này Tiếu Nguyệt Như giống như một con rối gỗ, chỉ biết mờ mịt đi theo bọn hắn, lần kinh sợ này đã khiến cho đứa con của trời luôn tự cho mình là đúng mất đi chừng mực.
Tiếu Nguyệt Dung cảm thấy lực đạo truyền đến cổ tay mình như có sức nặng ngàn cân, cô lén nhìn sắc mặt hắn thì chỉ thấy xám xịt. Đột nhiên Tiếu Nguyệt Dung nghĩ đến gì đó, bước chậm lại rồi cắn răng thấp giọng nói:
– Tôi không giúp được anh đâu, chỉ làm liên lụy thêm thôi, nếu như anh có thể sống…
Cô quay đầu lại nhìn Tiếu Nguyệt Như một cái nhưng không nói ra lời, mình chết cũng không sao nhưng còn Tiếu Nguyệt Như thì sao?
– Nói vớ vẩn gì vậy?
Lâm Dật Phi khẽ quát một tiếng:
– Kẻ địch mạnh ngay trước mặt mà cứ do do dự dự thì làm sao mà sống được?
Trong lòng Tiếu Nguyệt Dung chấn động, trong chua xót lại pha ít ngọt ngào, nhưng nhìn sắc mặt xám xịt của hắn thì trong nháy mắt chút ngọt ngào lại biến thành sự chua xót, đau đớn mơ hồ.
Lâm Dật Phi quay đầu lại nhìn Tiếu Nguyệt Dung, ánh mắt khẽ lóe lên.
– Cô nhất định phải nhớ là cô không thể chết, vì tôi phải nhờ cô cứu mạng nữa.
Tiếu Nguyệt Dung bi thương nói:
– Tôi có thể giúp được gì cho anh chứ? Nếu như anh không quay lại cứu chúng tôi thì cần gì người khác phải cứu? Nếu như không phải vì tôi thì làm sao anh lại rơi vào hoàn cảnh này?
– Tôi bị trúng độc, hiện giờ chỉ có bác sỹ Tiền mới giải được.
Lâm Dật Phi nhìn thấy vè mặt buồn bã của cô, biết cô là người nội nhu ngoại cương, đang rất lo lắng thì trong lòng khẽ động, chậm rãi nói:
– Nếu lúc nào tôi không chịu được mà bị hôn mê thì cô nhất định phải tìm bác sỹ Tiền cứu tôi. Tính mạng của tôi ở trong tay cô, không biết cô có làm được không?
Tiếu Nguyệt Dung ngẩn ra, đột nhiên nước mắt lưng tròng nói:
– Anh yên tâm đi, tôi sẽ không chết một cách dễ dàng đâu, cho dù có chết thì tôi cũng phải tìm được bác sỹ Tiền đã. Nhưng anh là tướng quân nơi sa trường, bách chiến bách thắng, sao lại không trụ được chứ?
Đột nhiên Lâm Dật Phi mỉm cười, trốn tránh không đáp lại.
– Muốn giải được độc của tôi thì phải có mấy vị thuốc là cam thảo, hổ trượng, thanh đại. Bác sỹ Tiền rất cứng nhắc, tôi chỉ sợ anh ấy không nghĩ đến mấy vị thuốc này, cô phải nhớ nói với anh ấy đấy.
Cô chỉ biết gật gật đầu, trong lòng không hiểu tại sao đến lúc này rồi mà hắn không bận tâm đến an nguy của bản thân, lại còn nghĩ đến bản thân mình, nước mắt như mưa, không ngừng chảy xuống, trong lòng không ngừng lẩm nhẩm cam thảo, hổ trượng, thanh đại. Dật Phi, anh yên tâm, chỉ cần anh vẫn còn sống thì tôi sẽ chuyển lời đến bác sỹ Tiền, nếu anh không sống được thật thì nhất định tôi sẽ cùng anh…
Đường dù có dài đến đâu nhưng chỉ cần đi không ngừng thì cũng đến lúc phải đi đến tận cùng. Tiếu Nguyệt Dung không biết rốt cuộc điều gì đang chờ đợi mình phía trước nhưng cô cảm thấy nếu như có Lâm Dật Phi bên cạnh thì cho dù có vào mười tám tầng địa ngục cô cũng không chùn bước.
Cô nhìn về phía trước, trong lòng nghĩ nếu như trên đời này có kiếp luân hồi, có đầu thai, có thập đại Diêm La điện thì cô cũng không sợ, nhưng cô không muốn uống bát canh Mạnh Bà. Cô không biết cô gái nào khiến cho hắn nhớ trong tám trăm năm lâu đến như vậy nhưng cô chỉ muốn đời đời kiếp kiếp nhớ về một người.
Lúc nhìn thấy ánh sáng xuyên qua đầu hẻm, đột nhiên Tiếu Nguyệt Dung dừng lại, chỉ tay về phía trước, kêu lên thất thanh:
– Dật Phi, có…có người chết.
Có một người nằm cách đó không xa, mặt vùi vào vũng nước, rõ ràng là đã chết, một thanh đao găm gã trên mặt đất, thoạt nhìn chấn động lòng người. Máu của người đó trên mặt đất xung quanh đã được nước mưa cọ sạch, cho dù một chút màu nhạt cũng không lưu lại nhưng nhìn dáng người thì rõ ràng chính là cái tên Chung Tín của Trung Nghĩa Bang. Tiếu Nguyệt Dung nghĩ đến đây thì nhìn tay phải của người kia, quả nhiên chỉ còn lại cái cổ tay, trong lòng thấy kì lạ, không biết ngoài Lâm Dật Phi và lão đại Lý thì còn ai giết gã nữa.
Cô ngẩng đầu nhìn Lâm Dật Phi, thấy hắn không liếc nhìn thi thể trên mặt đất một cái, ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía trước. Tiếu Nguyệt Dung nhìn theo ánh mắt hắn thì đột nhiên cả kinh, dường như có vài người đứng cách đó không xa, nếu như không nhìn kĩ thì bọn họ dường như đã tan vào bóng đêm vậy.
– Rốt cuộc cậu cũng tới rồi.
Một giọng nói truyền đến từ phía trước, nhẹ nhàng bay bổng, khiến cho người ta không biết rốt cuộc là ai đang nói. Mặc dù Tiếu Nguyệt Dung cố trợn mắt nhìn về phía trước nhưng chỉ nhìn thấy mấy bóng người mờ nhạt khẽ động nhanh như chớp, không biết là người hay là ma nữa.
Lâm Dật Phi lạnh lùng nhìn về phía trước nhưng không nói gì.
– Quả thực cậu rất ngu ngốc.
Giọng nói kia mang theo vẻ đùa cợt.
– Người trúng thấu cốt châm của tôi thì tốt nhất là tìm một chỗ để chờ chết chứ không phải là hao phí sức lực đi cứu người.
Ánh mắt Lâm Dật Phi nhìn cánh tay của mình, thì thào nói:
– Thấu cốt châm?truyen247.vn
– Công phu của cậu không tệ, là một cao thủ nội gia.
Người kia thản nhiên nói:
– Phát hiện ra một cao thủ nội gia trong thế giới này quả là một việc hiếm có, nhưng chắc cậu không biết thấu cốt châm của tôi chuyên dùng để phá chân khí của nội gia. Một chưởng kia của cậu cho dù có thể bổ được tảng đá mấy trăm cân nhưng vẫn không chống lại được một cây châm nhỏ.
– Vậy còn mày thì sao?
Lâm Dật Phi lạnh lùng nói:
– Mày vẫn không ra tay có phải là do cánh tay đã bị phi đao của tao chém đứt, bây giờ không nâng nổi đao nữa không hả?
Người kia trầm mặc hồi lâu mói nói:
– Cậu là người đầu tiên tôi gặp mà có công phu tốt như vậy, đến số ba của bọn tôi mà cũng bị chết dưới tay cậu. Chỉ tiếc là cho dù tôi không giết cậu thì cậu cũng không sống được quá mấy ngày đâu.
– Chúng mày là ai?
Đột nhiên Lâm Dật Phi hỏi, giọng nói vô cùng bình tĩnh, dường như những gì người kia vừa nói không liên quan gì đến mình cả.
Người kia trầm mặc một lát.
– Bọn tôi là ai không quan trọng, điều cậu nên quan tâm chắc không phải là việc này.
Lâm Dật Phi chỉ “oh” một tiếng rồi lại rơi vào trầm mặc. Mưa to vẫn xối xả xuống, bỗng một tia chớp xẹt qua, lúc này Tiếu Nguyệt Dung mới phát hiện phía trước có tới hơn năm người.
Nhưng tia chớp vừa lóe lên, cô còn chưa kịp nhìn kĩ thì năm người phía trước lại ẩn vào bóng tối.
– Có thể cậu sẽ không phải chết.
Đột nhiên người kia nói.
Lâm Dật Phi thản nhiên nói:
– Chắc chắn là có điều kiện gì rồi.
Người kia mỉm cười, cho dù là cười nhưng tiếng cười cũng mơ hồ bất định.
– Cậu quả là một người thông minh, tôi thích nói chuyện với người thông minh vì nói chuyện với người thông minh không phải tốn nước bọt. Không sai, trên đời này không có bữa cơm nào miễn phí cả. Mặc dù tôi không biết cậu là ai nhưng tôi cũng không quan tâm xem cậu là ai, có điều cậu đã giết người của bọn tôi thì nhất định phải bồi thường.