Mạnh Trường Lăng đưa mắt nhìn Chương Tố Cẩm: "Cô đang trách tôi sao? Vậy lúc cô mua chuộc bác sĩ Tống hại con tôi, lúc cô khiến A Nhuyễn tự tử cô có nghĩ đến cảm giác của tôi không? Chương Tố Cẩm, tất cả mọi hậu quả mà cô phải gánh chịu ngày hôm nay đều là tự cô gây ra mà thôi."
"Ba năm trước cô hại chết con gái tôi, tôi chưa cho cô vào tù đã là nương tay lắm rồi, bây giờ cô còn định quay lại trả thù tôi sao?"
Chương Tố Cẩm thấy mình đuối lý, cô ta biết Mạnh Trường Lăng đã nắm rõ những chuyện chơi bời trăng hoa của mình trước đây, coi như kiếp này cô ta không thể ở bên anh nữa, thế nhưng dù thế nào đi nữa cô ta không cam tâm thua một con câm.
Càng không thế đứng nhìn con câm đó đoạt lấy những thứ mà mình không thể có được.
"Được thôi, vậy anh hãy chọn thay con câm đó đi, hôm nay một là anh chết, hai là con trai anh sẽ phải chết."
Chương Tố Cẩm kề chặt con dao vào cổ khiến Hựu Hựu toàn thần run rẩy, hét lên sợ hãi.
Mạnh Trường Lăng quay lại gọi người đến đưa A Nhuyễn đi. A Nhuyễn ra sức lắc đầu, cô muốn hét to tên Hựu Hựu và Mạnh Trường Lăng, nhưng không thể thốt lên nửa lời.
Anh mắt Mạnh Trường Lăng dịu dàng nhìn A Nhuyễn rồi tiến đến trước mặt Chương Tố Cẩm, đưa tay chỉ lên ngực nói: "Tôi không ra tay được, cô hãy giúp tôi."
Chương Tố Cẩm lùi lại giữ chặt lấy Hựu Hựu rồi vung dao đâm mạnh vào ngực Mạnh Trường Lăng.
"Không...!" A Nhụyễn hét lớn, cô bỗng hét lên âm thanh rõ ràng.
Một dòng máu đỏ tươi phun ra, con,dao vẫn găm trên ngực Mạnh Trường Lăng, nhưng anh vẫn tỉnh táo nhân lúc Chương Tố Cẩm chưa định thần bèn nhanh tay giành lấy Hựu Hựu rồi ế cậu về phía A Nhuyễn.
"Mạnh Trường Lăng...!" A Nhuyễn nước mắt giàn giụa, người phải chết đáng nhẽ là cô.
Mạnti Trường Lăng vẫn mỉm cười nhẹ nhàng, "Anh có thể hi sinh mạng sống của mình vì em."
"Anh đừng nói nữa!" Lúc này máu từ mồm anh hộc ra, tim A Nhuyễn đau thắt lại, "Anh không được chết."
Mạnh Trường Lăng bị mất rất nhiều máu, anh chỉ trụ được một lúc rồi bất tỉnh ngã gục xuống đất.
Đúng lúc này cảnh sát đến và bắt Chương Tố Cẩm đi.
Mạnh Trường Lăng được đưa lên xe cấp cứu đến bệnh viện.
Trong bệnh viện, bác sĩ nói Mạnh Trường Lăng cần truyền máu, A Nhuyễn lập tức xắn tay áo lên ra hiệu sẽ truyền máu cho anh.
Cô không thể," Hạ Phi ngăn lại.
Khuôn mặt A Nhuyễn lo lắng, sức khỏe cô đang rất tốt, sao lại không thể chứ?
"Cô Nguyễn, cô đã có thai được hơn một tháng, ông Mạnh đã dặn dò tôi rất kĩ rằng dù ông chủ có chết cũng không được để cho cô phải truyền máu." Hạ Phi nói.
Trước hôm dự tiệc một ngày cô thấy trong người không khỏe, Mạnh Trường Lăng đưa cô đến viện khám, vậy là anh đã sớm biết chuyện cô mang thai.
"Nếu không truyền máu anh ấy sẽ chết." A Nhuyễn lo lắng đưa tay ôm bụng.
"Không sao, vẫn còn Nguyễn Mộng Khiết, cho dù có phải lấy máu cô ta đến chết cũng nhất định phải cứu được ông chủ." Hạ Phi đưa mắt nhìn cô.
Nguyễn Mộng Khiết được đưa đến bệnh viện để lấy máu, cô ta la hét giẫy giụa, A Nhuyễn lạnh lùng bước đến, "Chị, chị hãy cứu em, em đã hại chị và con chị, anh rể rất yêu chị, anh ấy sẽ giết em mất..." Nguyễn Mộng Khiết tha thiết cầu cứu cô.
A Nhuyễn lặng người.
Mọi người bên cạnh lúc này dường như đều đã hiểu Mạnh Trường Lăng yêu cô nhiều đến nhường nào.
Anh thật sự có thể vì cô mà bất chấp mạng sống của mình.
Vậy sao lúc anh cầu hôn, cô lại không đồng ý?
Những vết thương trong quá khứ đã thật sự nằm yên chưa?
"Nguyễn Mộng Khiết, khi gặp cô, trong tôi đã dâng trào lên một niềm hi vọng, tôi nghĩ cô đã nhận ra tôi và gọi tôi là chị thì tôi sẽ được cô đưa về quê gặp lại bố mẹ, tôi sẽ được gặp lại những người thân yêu nhất cuộc đời mình, thế nhưng cái mà tôi nhận được là sự tranh giành của cô, cô muốn giành lấy Mạnh Trường Lăng từ tôi ư?"