Khuôn mặt Mạnh Trường Lăng trùng xuống "Bị anh tống vào tù rồi." Ngừng lại một chút rồi hỏi: "Ba năm trước là cô ta đã tính kế để em phải phóng hỏa, có đúng không?"
Sống lưng A Nhuyễn bỗng cứng đờ, năm đầu ngón tay đan chặt vào nhau.
Cũng không hẳn như vậy.
Chỉ là Chương Tố Cẩm đã chọc đúng chỗ đau của cô trong lúc cô đang tuyệt vọng nhất mà thôi.
Ánh mắt cô trùng xuống, cô không dám nhìn thẳng vào đôi mắt Mạnh Trường Lăng.
"Anh không ngờ em lại coi thường mạng sống của mình đến vậy." Giọng điệu của Mạnh Trường Lăng đầy tức giận và trách móc.
Một hồi lâu sau, A Nhuyễn nhẹ nhàng ngẩng mặt, bình thản nhìn Mạnh Trường Lăng, "Mọi chuyện đã qua rồi, nhắc lại cũng không giải quyết được gì nữa."
Mạnh Trường Lăng nhíu mày, "Được, chuyện đã qua anh không nhắc lại nữa, từ hôm nay chúng ta sẽ bắt đầu lại từ đầu."
A Nhuyễn nghe cười khẩy, Mạnh Trường Lăng hiểu cô đang nghĩ gì, anh bỗng nắm lấy tay cô, giọng cương quyết: "A Nhuyễn, cho dù em có tin hay không, cuộc đời này anh chỉ cần mình em thôi."
A Nhuyễn nhếch mép.
Cũng đúng, anh chỉ cần cô sinh con cho anh, không cần người khác.
Cô quay người đi vào phòng sách, giá sách bày rất nhiều sách, ba ngăn dưới đều là sách thiếu nhi, cô tiện tay lấy ra một quyển cầm về đọc cùng Hựu Hựu.
Cô định dùng ngôn ngữ tay để kế cho Hựu Hựu nghe, nhưng không ngờ cậu đã nhận biết được khá nhiều mặt chữ, cậu vừa xem tranh vừa đọc, cậu còn say mê đọc cho cô nghe.
Cô dựa vào đầu giường, mỉm cười ngắm nhìn Hựu Hựu, nỗi dằn vặt bấy lâu dần tan biến, thay vào đó là niềm hạnh phúc khó tả.
Cô bất giác chìm vào giấc ngủ.
Trong giấc mơ lần này không còn xuất hiện hình ảnh hai đứa trẻ gọi mẹ thê thảm trong cơn hỏa hoạn nữa, thay vào đó là sự bình yên đến lạ.
Đây là giấc ngủ ngon nhất của cô suốt ba năm qua, ngày hôm sau, mãi đến khi mặt trời lên cao cô mới tỉnh giấc, cảm giác tay bị vật gì đó đè nặng, quay đầu lại cô bỗng thấy Mạnh Trường Lăng đang nằm ngủ ngon lành bên cạnh.
"Á!" Cô hét lên thất thanh rồi vội vàng ngồi dậy, giận dữ trừng mắt nhìn Mạnh Trường Lăng, Mạnh Trường Lăng cũng bị cô làm tỉnh giấc, mặt ngái ngủ nhìn cô, "Sao vậy?"
Cũng giống cô, đây cũng là giấc ngủ ngon nhất mà ba năm nay Mạnh Trường Lăng mới có được.
A Nhuyễn lạnh lùng lườm anh một cái rồi nhẹ nhàng đứng dậy đi tìm Hựu Hựu, Hựu Hựu đang ngồi chơi xếp hình một mình ngoài phòng khách, nhìn thấy cô, cậu nhe hàm răng trắng tinh cười tinh nghịch.
Vậy là mọi chuyện hôm qua không phải một giấc mơ.
Trong lòng cô cảm thấy vô cùng bình yên.
Ăn sáng xong, A Nhuyễn muốn đi thăm Thanh Thanh, Mạnh Trường Lăng liền đưa cô đi.
Trên bia mộ là bức ảnh một bé gái vô cùng xinh xắn, không biết Mạnh trường Lăng lấy đâu ra bức ảnh này.
A Nhuyễn đặt bông hoa nhựa mà mình gấp xuống, "Thanh Thanh, mẹ có lỗi với con, con có thể tha thứ cho mẹ được không?"
Một cơn gió khẽ thổi đến mang theo một mùi hương hoa thơm kỳ lạ.
A Nhuyễn đưa mắt nhìn xung quanh, cảm giác như con gái vừa theo cơn gió đến từ biệt cô vậy.
Nước mắt cô cứ thế lã chã tuôn rơi.
Hựu Hựu đứng bên cạnh mẹ, cậu tỏ vẻ rất ngườiỉ lớn, đưa bàn tay nhỏ bé lau nước mắt trên khuôn mặt mẹ rồi nói với mẹ rằng em gái đang sống rất tốt trên thiên đàng, mẹ không cần phải lo lắng đâu.
Sau khi đi khỏi khu mộ, A Nhuyễn cảm giác trong lòng thư thái.
Ánh mắt nhìn Hựu Hựu cũng bình thản hơn nhiều.
"Em phải về trường, ngày mai là thứ hai, em có giờ dạy."
"Ngày mai anh dậy sớm đưa em đến trường." Mạnh Trường Lăng đưa mắt nhìn A Nhuyễn.
A Nhuyễn kiên quyết lắc đầu, "Không được, em phải về ngay bây giờ."
"Két!" Xe phanh lại rồi dừng bên đường, không khí trong xe bỗng trở nên căng thẳng.
A Nhuyễn không nhìn Mạnh Trường Lăng, cô chỉ nhẹ nhàng giải thích với Hựu Hựu: "Bố con đã có vợ rồi, mẹ không phải là người đó nên không thể ở cùng bố con được, và mẹ cũng không thể sống chung một nhà với hai bố con, mẹ phải ở tại trường, nhưng như vậy không có nghĩa là mẹ không yêu con, con hiểu không?"
Hựu Hựu tỏ vẻ không hiểu, ánh mắt thắc mắc nhìn Mạnh Trường Lăng rồi hỏi: "Bố, tại sao mẹ con lại không phải là vợ của bố?"