"Phu nhân, Chương Tố Cẩm không xứng." Mạnh Trường Lăng phẫn nộ, lạnh lùng rít từng lời qua kẽ răng, đưa tay giật kim truyền dịch ở mu bàn tay. Hạ Phi lập tức ngăn anh lại, "Thiếu gia, vết thương của ngài rất nặng, bác sỹ nói ngài bắt buộc phải nằm nghỉ."
Mạnh Trường Lăng lắc đầu, cố chấp nói: "Tôi phải đi tìm A Nhuyễn."
Hạ Phi tỏ vẻ ái ngại, gần như không dám nhìn mặt Mạnh Trường Lăng, ấp úng nói: "Cô Nguyễn đã chết rồi ạ!"
"Không, đó không phải A Nhuyễn, không phải." Mạnh Trường Lăng quát to, vẻ kích động của anh ta rất đáng sợ, khiến Hạ Phi không dám thở mạnh, nhưng nhìn anh ta cứ một mực khăng khăng đòi đi tìm, Hạ Phi đành phải nói: "Từng tấc đất trong biệt thự chúng tôi đều tìm rồi, không thấy cô Nguyễn, chỉ có một thi thể là nữ thôi."
"Đi xét nghiệm DNA, xem đó rốt cuộc là A Nhuyễn hay là thím Lưu."
"Lúc xảy ra hỏa hoạn, thím Lưu đang đi chợ." Hạ Phi giọng yếu ớt, Mạnh Trường Lăng tức giận đến cực độ, giọng rít lên trong cổ: "Làm theo như tôi nói."
Hạ Phi giật nảy mình, lập tức đi thực hiện.
Sau khi Hạ Phi đi, phòng bệnh trở nên tĩnh lặng, sự tĩnh lặng khiến Mạnh Trường Lăng không thể chịu nổi, trong đầu anh toàn là hình bóng A Nhuyễn, anh nghĩ đến lúc A Nhuyễn bảo anh đi mua khoai lang, nhớ đến 14 bông hoa nhựa xinh đẹp mà A Nhuyễn gấp.
Nhớ đến lúc anh bước vào phòng tắm nhìn thấy sàn bê bết máu... Khi đó nước trong bồn tắm còn ấm, khe cửa còn nhét kín khăn ướt, A Nhuyễn khi đó rõ ràng là không muốn chết, hoặc vì sự ra đời của con mà cô đột ngột thay đổi ý định?
Những khung cảnh đó, như một liều thuốc độc, tiêm sâu vào đầu óc anh, biết rõ là cứ nhớ Iại sẽ làm cho anh đau khổ cùng cực, nhưng anh như bị trúng tà, không ngừng nhớ lại, kể cả những chi tiết cho dù là nhỏ nhất.
Cứ nghĩ đến cảnh A Nhuyễn một mình sinh con, tim anh lại đau thắt như muốn nổ tung.
"Trường Lăng!" Chương Tố Cẩm cẩn thận đẩy cửa, từ từ bước vào, cô ta vừa nghe tin bác sỹ Tống vì thiếu trách nhiệm dẫn đến bệnh nhân tử vong đã bị cảnh cảnh sát bắt, đến cơ hội mở miệng ra thanh minh cũng không có, mà ngay cả bệnh viện cũng không dám ra mặt ngăn cản, nhìn thế lực có thể một tay che cả bầu trời đó, cô có cảm giác chuyện này không hề đơn giản.
Trong lòng đương nhiên không tránh khỏi lo sợ.
Mạnh Trường Lăng lạnh lùng nhấc mí mắt lên, "Cô còn dám đến đây?"
Sự lạnh lùng trong giọng nói của anh khiến Chương Tố Cẩm luống cuống.
"Trường Lăng, em đến thăm anh mà, vừa nãy anh nôn ra máu làm em sợ quá." Cặp lông mày của Mạnh trường Lăng nhíu lên một cách lạnh lùng, "Chương Tố Cẩm, cô mua chuộc bác sỹ Tống, nói con của A Nhuyễn bị dị tật, tôi đã có chứng cứ trong tay, cô còn giả bộ vô tội trước mặt tôi?"
Bác sỹ Tống không những là bác sỹ sản phụ khoa tốt nhất trong thành phố, mà còn là bác sỹ gia đình nhiều năm của nhà họ Mạnh, ở một góc độ nào đó, tính mạng của người nhà họ Mạnh đều giao vào tay ông ta, từ trước tới nay đều tin tưởng ông ta hết mức, ấy vậy mà vì chút tiền, ông ta dám ngấm ngầm mưu tính lừa gạt anh.
Nghĩ đến việc cả anh và A Nhuyễn đều gặp nạn, thì cho dù thế nào đi chăng nữa, anh cũng không thể bỏ qua cho hai con người này.
Chương Tố Cẩm nghe vậy, mặt biến sắc hẳn, trong tiềm thức cô ta vẫn muốn phủ nhận nhưng ngước mắt nhìn vào đôi mắt sâu thẳm u ám của Mạnh Trường Lăng, đầu gối cô ta bỗng mềm nhũn, cô ta quỳ xuống bên cạnh giường của anh, "Trường Lăng, anh nghe em nói, em tìm thấy một cô gái tên Nguyên Mộng Khiết, cô ấy cũng có nhóm máu p, cô ấy cũng có thể sinh con cho anh, chúng ta không nhất thiết phải cần A Nhuyễn, cho nên em... em..." . ngôn tình hay
Cô ta không dám nói tiếp nữa.
Với thế lực của Mạnh Trường Lăng, chắc gì anh không biết đến sự tồn tại của Nguyên Mộng Khiết, nhưng sở dĩ không thể là ai khác ngoài A Nhuyễn, nói cho cùng cũng chỉ vì anh yêu cô.
Ngước mắt nhìn lên, một chút ngạc nhiên thoáng qua trên gương mặt anh rồi dường như anh không kìm nổi mà nhếch môi cười chế giễu, anh quả nhiên biết có một người tên là Nguyên Mộng Khiết.
Trong mắt anh giờ đây, Chương Tố Cẩm nói gì cũng chỉ là ngụy biện.
"Trường Lăng, em biết em sai rồi, nhưng chúng ta mới là vợ chồng của nhau, chẳng phải thế sao?"