"Hãy để tôi đi".
Trong căn phòng u ám, cô quỳ dưới chân anh, đôi tay không ngừng ra dấu.
Cô không nói được, cô là con câm.
Anh ngồi như bậc đế vương trên ghế sofa, vẻ khôi ngô trầm lặng, nhưng ánh lửa trong đáy mắt rựa cháy, "không được sự cho phép của tôi, ai cho cô đi?"
Nửa tiếng đồng hồ trước, Nguyễn Nhuyễn kéo vali hành lý chực rời bỏ tòa biệt thự nơi mà cô đã sống bốn năm nay, đúng lúc anh trở về nhìn thấy, ngay lập tức anh nổi cơn thịnh nộ.
Nguyễn Nhuyễn run rẩy dùng tay ra dấu: "Anh sắp kết hôn rồi, tôi phải đi thôi."
Người đàn ông nổi giận đùng đùng, còn cô, cô chỉ có thể nhẫn nại, dùng tay ra hiệu giải thích cho anh, nhưng trái với sự kiên trì của cô, anh lại càng ngày càng tức giận, bàn tay anh đột nhiên bóp lấy hàm dưới của cô, "A Nhuyễn, sao cô dám bỏ đi?"
A Nhuyễn nén đau, hướng ánh mắt nhìn anh, cô không hiểu, anh càng mạnh tay hơn, "Lương tâm của cô bị chó tha rồi à? Cô ở nhà họ Mạnh đã mười bốn năm, mười bốn năm nay tôi đối xử với cô thế nào chẳng lẽ cô không hiểu sao? Giờ cô nói đi là đi?"
A Nhuyễn bỗng nhói trong tim, ý anh là.... anh để ý đến cô?
Nhưng anh thực sự sắp kết hôn.
Cặp lông mày nhíu lại, cô vẫn bất chấp nhìn anh ra dấu: "Anh phải kết hôn rồi."
Nhờ sự kiên trì của cô, không khí dần dịu xuống.
Hồi lâu sau, ngón tay anh nhẹ nhàng chạm lên giữa hai đầu cặp lông mày của cô, "A Nhuyễn, em là người con gái tốt, nhưng em chắc cũng biết tôi không thể lấy em."
Sống lưng cô bỗng đông cứng, hai tay nắm chặt, ánh mắt anh vô cùng dịu dàng nhưng những lời anh nói lại sắc như dao.
"Nói thế nào đi nữa, Mạnh Trường Lăng mà lại đi cưới một kẻ tàn tật, nói ra chắc chắn sẽ bị người đời chê cười."
Một kẻ tàn tật.
Hóa ra trong mắt anh, từ trước đến nay cô chỉ là một kẻ tàn tật.
Nếu đã vây, tại sao năm cô tròn mười tám lại chiếm đoạt cô?
Bốn năm nay lại sống với cô như vợ chồng?
Trái tim nhói đau như có hàng trăm vết kim châm.
"Vậy hãy để tôi đi". Cô ra dấu một lần nữa.
Vành mắt Mạnh Trường Lăng nhíu lại, sợi gân xanh trên trán giật giật, giọng nói cứng rắn trở lại: "A Nhuyễn, em là con nuôi của nhà họ Mạnh chúng tôi, là bịch máu của tôi, kiếp này cũng chỉ em có thể sinh con cho tôi. Em nghĩ tôi sẽ cho em đi? Nhà họ Mạnh chả nhẽ để em làm càn như vậy?"
Chỉ một câu nói, mà khiến cô như rơi xuống vực thẳm.
Năm bốn tuổi, cô bị cha mẹ bỏ lại trước cửa cô nhi viện, tám tuổi được nhà họ Mạnh nhận về làm con nuôi, đơn giản vì cô có cùng nhóm máu P, một nhóm máu hiếm, cùng với nhà họ Mạnh trên danh nghĩa cô là con nuôi, nhưng thực chất, cô chỉ là túi máu mà nhà họ Mạnh chuẩn bị sẵn cho địa thiếu gia nhà họ, phòng khi bất trắc.
Nhưng giá như cô chỉ là một túi máu, nếu chỉ là một túi máu vô tri, trái tim cô đã không khờ dại.
"Không, tôi muốn đi." Không chút sợ hãi trước sự giận dữ của anh, ánh mắt cô vẫn cương quyết.
Gương mặt Mạnh Trường Lăng biến sắc lạnh lùng, một giây sau, cơ thể gầy gò của A Nhuyễn bị anh kéo lại, cả người cô bị kéo lên giường, ngón tay thô ráp của anh trượt lên vết thương trên cánh tay cô.
"Không, tôi không muốn sinh con." Ánh mắt cô đầy hoảng loạn, bốn năm trước, vào ngày anh chiếm hữu cô, cô đã bị "cấy que", hai tháng trước, cái ống nhựa cấy ở đó đột nhiên bị lấy ra.
"A Nhuyễn, tôi không nỡ để em đi, em nghe lời, tôi sẽ không tệ bạc với em." Giọng nói của anh dịu dàng mà vẫn chứa đầy sự hống hách ngang tàng.
A Nhuyễn cắn chặt môi, lắc đầu, cô ngoan cố kháng cự, cuối cùng thì cô cũng làm cho anh khó chịu, đôi mắt anh đanh lại, tóm lấy hai tay của cô, ghì chặt trên phía đỉnh đầu, quần áo trên người cô phát ra tiếng rách, anh như mãnh thú hung dữ săn đuổi con mồi.
Sự phản kháng yếu ớt như gà con của cô càng làm anh thêm hứng thú.
Sau khi thỏa mãn, anh tắm rửa rồi nghênh ngang bỏ đi.
A Nhuyễn lê thân thể đau mỏi của mình đi mặc đồ, cô muốn bỏ đi ngay lập tức, nhưng đúng lúc này, thím Lưu giúp việc ở nhà cũ đột nhiên xuất hiện, ngăn không cho cô đi, cô cố sống cố chết đòi đi, thím Lưu tránh đường với vẻ mặt "để rồi xem".
Đến khi cô bước đến cửa mới biết, trước cửa có bốn tên vệ sĩ, không những thế bốn mặt biệt thự đều có người áo đen đứng canh, cô không ra nổi nửa bước.
Cô cứng đầu xông ra ngoài, liền bị hai người đàn ông vác trở lại ném vào phòng, cô không cam tâm vẫn cứ cố xông ra hết lần này đến lần khác, tự giày vò bản thân đến khi không còn một chút sức lực nào.
Đau khổ và thất bại, lồng ngực cô như nghẹn thắt lại, không nói được, cô chỉ cắn chặt môi.
Thím Lưu đứng bên cạnh nhìn với ánh mắt lạnh lùng, "một con câm, lớn lên nhờ cơm nhà họ Mạnh, giờ Mạnh thiếu gia sắp kết hôn cần cô sinh cho một đứa con, cô lại muốn phủi đít mà đi?"