“Chuyện gì vậy?” Mọi người đều cảm nhận được sự chấn động nên đều tỏ vẻ kinh ngạc.
“Núi lửa sắp phun trào rồi.” Có người lên tiếng nhắc.
Sau khi mọi người định thần trở lại thì đều thở phào.
Bọn họ mới đi vào có mấy phút mà đã lên tới độ cao hai mươi mấy mét rồi mà núi lửa bây giờ mới phun trào.
Không, nói chính xác thì bây giờ mới có chút động tĩnh. Thực sự là hơi chậm.
Đợi sau khi dòng nham thạch phun ra thì có lẽ bọn họ cũng đã lên tới đỉnh núi rồi.
Cho nên ải này thử thách dũng khí. Chỉ cần không lựa chọn quay về thì kết quả đều là vượt qua.
……
Những người đi đầu thuộc các thế lực lớn
Tô Vân Hải dẫn Chu Phong đi đầu tiên. Ban đầu tốc độ của hai người bọn họ rất nhanh vì dù gì bọn họ vào trước nên không chen chúc, do vậy mà nhanh chóng dẫn đầu.
Ngay sau đó bọn họ phát hiện không có gì nguy hiểm và trên đường đều bình an.
“Sư phụ, ở ải này mà bắt đầu tính kế thì có phải hơi sớm không?”
Chu Phong chỉ vào tứ phía.
“Ta thấy rằng cho dù chúng ta có bố trí vật cản ở phía trước thì e rằng cũng rất khó có thể ảnh hưởng đến bọn họ. Núi lửa mãi mà vẫn chưa hoạt động.”
Không chỉ mình Chu Phong thắc mắc mà Tô Vân Hải cũng cảm thấy khó hiểu: “Tên Bắc Dương này không đáng tin chút nào.”
Chu Phong lập tức gật đầu nói theo: “Vốn dĩ Bắc Thiên Các bọn họ cao ngạo vô cùng. Dựa vào điều kiện địa lý ưu việt nên với ai cũng bày ra cái bộ dạng cao cao tại thường. Kể cả là hợp tác với chúng ta thì cũng không coi chúng ta ra gì.”
Hai người đều khó chịu với Bắc Thiên Các. Nhưng đúng lúc này, mặt đất bắt đầu rung chuyển.
Cả hai người ngỡ ngàng, tiếp sau đó bọn họ thở phào: “Đến rồi.”
Tô Vân Hải dặn dò: “Ra tay đi.”
“Vâng, thưa sư phụ.”
Chu Phong nhanh chóng đi chậm lại, sau đó quờ sang bên cạnh.
Rất nhanh chóng, hắn đã dừng chân lại.
“Con tìm thấy rồi.” Chu Phong kinh ngạc thét lên.
Trong bóng tối, chỉ thấy Chu Phong dùng tay tóm lấy vật gì đó, đó là kíp nổ có màu đen.
Tô Vân Hải gật đầu: “Hành động đi. Kế hoạch bắt đầu.” “Vâng.” Chu Phong rút bật lửa ra rồi châm ngòi.
Sau khi đốt hết dây kíp, cả hai người vội chạy nhanh về phía trước.
Kế hoạch đã bắt đầu.
Lần đại hội này của Bắc Thiên Các không hề đơn giản như thế giới bên ngoài nghĩ.
Sau mười giây hai người bọn họ rời đi. Tiếng nổ kinh hoàng vang lên không ngớt, và kèm theo đó là tiếng thét la thảm thiết.
Ngoài ra còn có ánh lửa bùng lên dữ dội. Làn khói dày đặc lan khắp nơi.
Mặt đất nhốn nháo lộn xộn, trên tường còn xuất hiện lỗ hổng lớn. Cả bậc thang rộng lớn đã bị sập.
“Có chuyện gì vậy?”
“Phía trước có chuyện gì vậy?”
“Có người bị mìn bổ. Con đường phía trước cũng bị đứt đoạn, phải nhảy qua rồi.”
Ngay sau đó mặt mày ai nấy đều hết sức khó coi. Bọn họ mồ hôi đầm đìa.
…….
Bắc Cương Minh đi ở phía sau.
Vì bọn họ người đông, thực lực kém, và còn có cả võ sĩ tầng thứ năm trong đó nên căn bản không dám vượt qua người khác một cách tuỳ tiện. Mặc dù bậc thang lúc này rất rộng rất dài nhưng bao nhiêu người chen chúc thế này thì vẫn rất khó đi. Nếu muốn vượt qua thì chắc chắc sẽ xảy ra mâu thuẫn.
Hiện giờ La Hằng không muốn xảy ra mâu thuẫn.
“Hồ Vĩ, cậu nhanh lên chút đi. Chúng ta đi cuối cùng đấy.”
Lưu Vũ lên tiếng với giọng mỉa mai châm chọc. Hắn là võ sĩ tầng thứ năm, nhưng tốc độ lại nhanh hơn Hồ Vĩ đang ở tầng thứ sáu.
Hồ Vĩ nghe xong thì mặt đỏ gay, hắn định nói gì đó nhưng đúng lúc này mặt đất rung chuyển.
La Hằng nheo mắt lại rồi lập tức lên giọng: “Mọi người cùng giúp đỡ nhau. Núi lửa sắp phun trào rồi. Mau nhanh lên một chút.”
“Vâng, Minh Chủ.”
Mọi người không dám coi nhẹ việc này. Dù gì bọn họ cũng đang đi cuối cùng, có thể gặp xui xẻo bất cứ lúc nào.
Thế là năm người đàn ông cùng dìu đỡ nhau. Hai cố gái nắm tay nhau, tốc độ di chuyển nhanh hơn hẳn.
La Hằng đi trước dẫn đường.
Có điều mọi người còn chưa lên được mấy bậc thang đã nghe phía trước vang lên tiếng nổ ầm ầm và còn có những tiếng thét thất thanh.
Sau đó thì vài bóng người ở phía trên ngã xuống. Bọn họ ngã ra nền đất, phát ra tiếng kêu “bịch, bịch” rồi mới trở về trạng thái yên tĩnh.
“Minh… Minh chủ, phía trên có chuyện gì vậy?”
Mấy người bọn họ đều thất thần. Sao lại có tiếng nổ vang lên đột ngột thế này? Lại còn có thi thể ngã xuống?
“Có lẽ là bắt đầu tranh đấu rồi.” La Hằng đoán định.
Nhưng tiếng nổ thì ông ta không biết phải giải thích thế nào.
“Chúng ta nhanh chóng đi lên. Chí ít cũng phải nhanh hơn dòng nham thạch.” La Hằng nói xong thì tiếp tục mở đường.
Nhưng ngay giây phút sau đó, một làn hơi nóng rực đột nhiên bốc lên.
Làn hơi nóng cuộn qua mấy người, những người thực lực yếu như Lưu Vũ và Hồ Vĩ đều kêu la thảm thiết.
Ngay sau đó, nhờ có ánh đèn điện thoại mà bọn họ thấy được làn da của bốn cái xác vừa rồi đã bị thiêu đốt.