*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Đây là cậu nói đấy” Hồ Phi mừng quýnh. Hắn
cười lạnh nhạt: “Hoá ra không chỉ là người bình
thường mà còn là hạng không biết trời cao đất dày."
Đương nhiên, hắn chỉ muốn sống cho nên trong
lòng hắn đã tính toán kỹ. Lát nữa hắn sẽ sử dụng toàn
bộ sức của mình để tóm Diệp Thiên như tóm một con
gà và đánh bại Diệp Thiên.
Chắc chắn hắn sẽ không ra tay quá tàn độc vì dù
gì đến ông cổ Chu cũng còn cung kính với Diệp Thiên
như vậy. Nếu như hắn khiến Diệp Thiên có vấn đề gì
thì hậu quả không cần nghĩ cũng biết.
Vân Hài và Vân Lạc đều đưa mắt nhìn nhau sau đó
Vân Hải hạ giọng: “Lạc Sư tỉ, tên này có phải ngốc
không?”
“Trông bộ dạng không phải hạng ngu ngốc gì
nhưng hành vi này của hắn đúng là khiến người ta
mất mặt." Hai người cảm thấy chẳng còn lời nào để
nói. Với sự hiều biết của bọn họ về Hồ Phi thì thực lực
vào tầng thứ bảy của hắn mặc dù không phải là nhân
tài kiệt xuất trong lớp thanh niên nhưng cũng hiểm
có.
Còn Diệp Thiên, thực ra tuồi cũng chừng Hồ Phi,
thậm chí còn nhỏ tuổi hơn nên cho dù Diệp Thiên là
võ sĩ thì cũng không thể lợi hại hơn là mấy.
Người đàn ông tóc dài của Tây Vân Các nheo mắt
lại, cũng không biết ông ta đang nghĩ gì. Còn người
đàn ông đầu trọc của Tây Lai Phong thì chỉ thờ phào
một hơi.
Trông bộ dạng ông ta thì đệ từ Hồ Phi của ông ta
sẽ không xảy ra chuyện gì được.
Một võ sĩ tầng thứ bảy và một người bình thường.
Nhắm mắt cũng biết được kết quà.
“Câu thanh niên này cũng biết diễn đấy. Người ta
là võ sĩ tầng thứ bảy kia mà”
“Người ta có nhà họ Chu chống lưng, đương nhiên
là có tư cách diễn rồi. Thế nhưng lát nữa bị một chiêu
đánh bại thì biết thế nào là mất mặt ngay thôi”
“Xem lát nữa hắn ta định rút thế nào.”
Mọi ngưỡi bàn tán không ngớt. Về cơ bản thì bọn
họ đều cho rằng Diệp Thiên đang diễn, thậm chí kết