Lăng Thiên Chiến Thần

Chương 342: Trí nhớ ngắn hạn



Diệp Thiên gật đầu, tiếp tục uống rượu mà không nói lời nào. Với thực lực và thủ đoạn của mình, anh tất nhiên sẽ không sợ Lâm Kha phản bội mình.

Sau khi thể hiện tấm lòng thành của mình, Lâm Kha như nghĩ tới điều gì đó, nhìn xung quanh rồi đột nhiên thấp giọng nói: "Anh Diệp, có một chuyện không biết anh có nghe nói đến chưa?"

Nhìn thấy dáng vẻ thần bí của hắn, Diệp Thiên khẽ lắc đầu: "Nói!"

Lâm Kha đột nhiên trở nên hào hứng và bắt đầu rủ rỉ nói.

"Anh Diệp, anh cũng biết nhà họ Diệp tuy thực lực không tầm thường nhưng vẫn chỉ là gia tộc hạng nhất mà thôi! Theo nguyên tắc ban đầu, gia tộc hạng nhất không có tư cách tổ chức đại hội gia tộc!"

"Thật sao? Rồi sao nữa?"

Vẻ mặt của Diệp Thiên vẫn như cũ, không thể nhìn ra được cảm xúc gì.

Lâm Kha hít một hơi thật sâu: "Tuy nhiên, lần này, nhà họ Diệp đã vượt cấp tổ chức đại hội gia tộc. Tôi biết được một tin, nghe nói, nhà họ Diệp muốn nhân cơ hội này để trở thành Vương tộc thứ tư của Long Quốc."

Trong khi nói, giọng điệu của Lâm Kha càng lúc càng trở nên trịnh trọng. Vốn dĩ với tư cách của hắn thì hắn không đủ để đụng đến những thứ này. Nhưng từ khi trở thành người ông chủ của Lâm gia, có một số chuyện hắn nhất định phải biết. Và sự tồn tại của hoàng tộc là một trong số đó.

"Được voi đòi tiên!"

Diệp Thiên nghe xong chỉ nói bốn từ, không nói thêm gì nữa.

Ở bên cạnh, Lâm Kha nhìn có vẻ lo lắng, nhưng không đoán được Diệp Thiên đang suy nghĩ gì.

"Thưa anh, tôi cũng biết mối ân oán giữa anh và nhà họ Diệp. Nếu nhà họ Diệp trở thành Vương tộc chỉ trong một lần này, đó sẽ là một điều tồi tệ."

Giọng điệu của Lâm Kha nghiêm nghị. Từ trước đến nay, Long Quốc chỉ có ba Vương tộc lớn. Tất nhiên, cũng có rất nhiều dòng họ lớn, và họ cũng muốn như nhà họ Diệp trở thành hoàng tộc lớn thứ tư của Long Quốc. Tuy nhiên, cuối cùng, tất cả đều kết thúc trong thất bại thảm hại, cả dòng họ bị tàn sát đến chết. Có thể nói, bất cứ khi nào một gia tộc muốn được thăng làm hoàng tộc đều sẽ xảy ra một trận chiến đẫm máu. Và lần này, e rằng cũng không phải là ngoại lệ, các dòng họ lớn ở thủ đô cũng không thể thoát khỏi.

"Vậy thì sao?"

Vẻ mặt Diệp Thiên vẫn không cảm xúc. Trong mắt anh, hoàng tộc cũng chỉ nhỏ nhặt như thế, không đáng nói đến.

"Nhà họ Diệp giấu tài giấu nghệ mấy chục năm, đây chẳng phải là ngày mà họ chờ đợi sao? Đáng tiếc bọn họ chỉ có thể thất vọng thôi!"

Diệp Thiên đứng lên, dường như chỉ thản nhiên nói. Nhưng trong ánh mắt hiện lên một tia gấp gáp.

"Anh Diệp, để tôi tiễn anh!"

Nhìn thấy Diệp Thiên chuẩn bị rời đi, Lâm Kha nhanh chóng đứng dậy. Ai ngờ, Diệp Thiên lại xua tay.

"Không cần!"

"Chỉ cần cậu không làm gì vượt quá quy định, muốn làm gì thì làm, không cần báo tôi!"

Diệp Thiên nói xong nhấc chân rời đi. Để lại Lâm Kha ở sau lưng ánh mắt điên cuồng.

Ra khỏi Phong Vị Thủ Đô, Diệp Thiên không làm kinh động bất kì ai, hai tay chắp sau lưng, từng bước từng bước đi về phía Vân Đỉnh Thiên Cung.

Tuy nhiên, khi vừa đặt chân đến một con hẻm nhỏ, thì nhìn thấy một thân hình nhỏ nhắn, ngồi co ro trong con hẻm, nước mắt mờ ảo lóe lên trên khóe mắt. Thật khiến người ta thương xót. Và trước mặt cô, là một người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi. Người đàn ông mặc một bộ đồ vải thô đã bị bẩn không ra dạng gì rồi. Từ xa có thể ngửi thấy một mùi chua ghê tởm. Mái tóc giống như mấy ngày rồi chưa gội, dính vào nhau thành từng mảng. Ai không biết, còn nghĩ đó là một kẻ lang thang nào đó.

"Nha đầu, tao nuôi mày lớn như vậy, cho mày ăn, cho mày học, còn nuôi lớn như vậy, tao chỉ bảo mày làm chút chuyện mà khó như vậy sao?"

Người đàn ông dáng vẻ có chút xấu xa, nhìn bóng dáng nhỏ nhắn trước mặt, lớn tiếng nói.

"Mạnh thiếu gia có gì không tốt? Nếu đi theo cậu ta, ít nhất cũng có để đồ ăn, có quần áo để mặc, còn cần gì đại học rách nát? Tao nói sao mày không hiểu được vậy?"

Người đàn ông khuyên bảo hết nước hết cái, nhưng khi nghe ông ta nói lời này, bóng dáng nhỏ nhắn run lên, thậm chí bắt đầu khóc lên.

"Bố, đừng ép con, con còn phải đi học, con không muốn như vậy!"

Giọng cô ấy rất hay, nhưng lúc này, giọng cô lại đầy nghẹn ngào, khiến người ta đau lòng.

"Tao làm sao lại ép buộc mày? Tao như vậy đều là tốt cho mày, đi theo Mạnh thiếu gia thì có gì không tốt chứ?"

Giọng người đàn ông trở nên to hơn, thậm chí có chút mất kiên nhẫn.

"Hơn nữa, con không nghe thấy ông chủ Vương nói sao? Nếu hôm nay con không đi, cánh tay của bố sẽ không còn nữa!"

Sắc mặt cô con gái sững sờ, nhưng vẫn cố chấp nghiến răng nghiến lợi.

"Bố, con cầu xin bố, cứ để con đi! Con sẽ trả tiền cho ông chủ Vương, con xin bố!"

"Mày!"

Tuy nhiên, khi vừa dứt lời, người đàn ông này lập tức nổi giận và ngay lập tức la mắng.

"Trả? Mày lấy cái gì để trả? Cho dù bán mày đi cũng không trả được! Tóm lại, hôm nay mày nhất định phải đi, không muốn đi cũng phải đi, không đến lượt mày quyết định!"

Nói xong, người đàn ông sắc mặt lạnh lùng, vươn bàn tay dính đầy vết bẩn ra kéo con gái mình đi. Dọa cô sợ đến mức toàn thân run lên, nhưng không còn chỗ nào để trốn, cô chỉ có thể khóc nức nở.

Bàn tay to lớn sắp chạm vào người cô, thì ngón tay của người đàn ông này truyền đến một cơn đau nhức nhối như bị kim đâm, liền vội vàng thu tay lại.

"Mẹ kiếp, tên nào không có mắt, dám xen vào chuyện của tao?"

Người đàn ông đột nhiên nhảy dựng lên. Tức giận quay đầu lại nhìn thấy Diệp Thiên không biết đã đứng sau lưng mình từ lúc nào, vẻ mặt lãnh đạm nhìn ông ta.

"Mẹ kiếp, mày là ai? Dám xen vào chuyện của ông đây. Mày có tin ông đây giết chết mày không?"

Khi người đàn ông nhìn thấy Diệp Thiên, ông ta nổi trận lôi đình, chửi rủa Diệp Thiên một trận. Từ rất xa có thể ngửi thấy hơi thở hôi thối nồng nặc.

"Nếu ông còn nói nữa, tôi sẽ nhổ hết răng của ông, nhổ từng cái từng cái một!"

Giọng điệu của Diệp Thiên lạnh lùng, ẩn chứa uy lực kinh khủng. Trong chốc lát, người đàn ông cảm thấy mình giống như đang ở trong một hầm băng, từ đầu đến lòng bàn chân lạnh buột đến tột cùng. Miệng ông ta há hốc, nhưng ông ta không thể nói một lời nào, lưỡi như bị kẹt lại vậy.

Diệp Thiên liếc ông ta một cái, sau đó khinh thường quay đầu nhìn sang phía cô gái vẫn đang khóc trên mặt đất.

"Đứng dậy đi!"

Diệp Thiên bình thường rất ít khi xen vào chuyện người khác. Chỉ là trùng hợp, anh lại tình cờ quen biết cô gái này. Đó là Trương Di, người mà trước đây anh đã từng giúp đỡ.

"Là, là anh sao?"

Trương Di sửng sốt một hồi, ngẩng gương mặt đầy nước mắt như hoa lê đọng giọt sương lên, vừa thấy là Diệp Thiên, cô vội vàng lau đi nước mắt nơi khóe mắt, nhấc người đứng lên khỏi mặt đất.

"Nói đi, có chuyện gì vậy?" Diệp Thiên gật đầu, sau đó hỏi. Bây giờ anh đã can thiệp rồi, thì anh sẽ lo chuyện này đến cùng, đã thương thì thương cho chót.

"Tôi…"

Nghe vậy, Trương Di trong lòng có chút cảm động, nhưng mới chỉ nói một tiếng, sắc mặt đã đỏ bừng, cúi gầm đầu xuống. Gương mặt nhăn nhó, dường như có điều gì đó khó nói.

"Thằng kia, rốt cuộc mày là ai? Tao dạy dỗ con gái tao thì liên quan gì đến mày chứ? Cút ngay!"

Tuy nhiên, người đàn ông bên cạnh lại không dừng lại, chỉ vào mũi của Diệp Thiên và chửi bới lần nữa.

"Xem ra ông trí nhớ ông có hạn nhỉ!"

Vẻ mặt Diệp Thiên chợt lạnh lùng. Trong mắt anh hiện lên một tia sắc bén, anh định ra tay, nhưng bị Trương Di giữ lại.

"Anh Diệp Thiên, ông ta, ông ta là bố tôi!"

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv